Chương 543: Tuyệt đối không được (10)
Độ dài 1,568 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-02 21:31:22
“Maki saiko” đi đón “Yadou Miho” của anh ấy rồi.
Trước mắt những công việc ở trên sân thượng, toàn bộ đều giao cho Lâm Trạch giám sát.
Dựa theo kế hoạch ước định, tất cả sáu quả bóng bay màu hồng, những quả bóng bay này sẽ dựa theo yêu cầu định trước, công nhân công ty tạp hóa đưa đến, phụ trách dán những chữ đã được in sẵn lên trên chúng.
Dưới sự giám sát của Lâm Trạch, đương nhiên những chữ này rất nhanh đã được dán xong.
Những công nhân này đều rất thành thục, Lâm Trạch chỉ là ở bên cạnh nhìn mà thôi, thực tế cái gì cũng không cần làm.
Tiếp đó một người công nhân kéo lên một bình hydro, chuẩn bị bơm khí hydro cho những quả bóng bay này.
Rất nhanh từng quả từng quả bóng bay được bơm đầy khí hydro.
Bây giờ chỉ là đợi tín hiệu của Phùng Thế Huân, đợi tín hiệu của anh ấy xong anh có thể thả những quả bóng bay này lên, để cho những quả bóng bay này bay ở trên sân thượng.
Bởi vì dây thừng buộc dưới quả bóng bay, vì thế cũng không cần lo lắng quả bóng sẽ bay mất.
Sáu quả bóng bay này, mỗi một quả đều đã được dán chữ.
Dựa theo phương thức được sắp xếp trước, tất cả đều thể hiện một câu, tổng cộng sáu chữ.
“Anh thật sự rất yêu em.”
Dùng sáu chữ tỏ tình này dán lên bóng bay, nói ra thì cũng khá lãng mạn, nhưng mà Lâm Trạch vẫn luôn cảm thấy rất xấu hổ.
Khi đợi Phùng Thế Huân thông báo, Lâm Trạch không kiểm soát được ngáp một cái, bởi vì chờ đợi khá nhàm chán.
Nếu như nhàm chán, vậy thì Lâm Trạch cảm thấy anh vẫn là nên tìm chút chuyện để làm.
Tuy không cảm thấy đối tượng Phùng Thế Huân tỏ tình là Hân Diên, nhưng mà có rất nhiều chuyện chính là trùng hợp như thế.
Anh cũng không thể nói, Phùng Thế Huân tuyệt đối không quen biết Hân Diên, vạn nhất giữa hai người đã quen biết từ trước thì sao.
Nếu như chuyện này là thật, dựa theo điều kiện lúc này để suy luận.
Chính bởi vì nghe ngóng được trước mắt Hân Diên học trung học ở thành phố Hạ Hải, vì thế Phùng Thế Huân mới đến thành phố Hạ Hải để tiến hành tỏ tình.
Loại khả năng tương đương thế này, Lâm Trạch cảm thấy cũng là không thể nào loại bỏ.
Suy nghĩ kỹ một chút, Lâm Trạch cảm thấy anh vẫn nên liên hệ một chút với Hân Diên, hỏi xem bây giờ đối phương đang ở đâu.
Vì thế Lâm Trạch lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn cho Hân Diên.
“Bây giờ cậu đang làm cái gì đó?”
Một đoạn tin nhắn rất đơn giản, Lâm Trạch muốn nghe ngóng một chút thông tin trước mắt của Hân Diên.
Nếu như Hân Diên nói cô đang ở bên bờ biển nào đó chụp ảnh, vậy thì anh sẽ biết được thông tin cô không ở thành phố Hạ Hải, vậy thì xác suất Hân Diên xuất hiện sẽ giảm thấp vô cực.
Vốn dĩ cho rằng phải một lúc nữa mới trả lời tin nhắn, không ngờ được nhanh như thế Hân Diên đã trả lời tin nhắn rồi.
“Làm xong việc rồi, lúc này tớ đã trở về đến thành phố Hạ Hải rồi. Hôm nay là cuối tuần, hay là chúng ta hẹn hò một chút đi.”
Lâm Trạch nhìn thấy đoạn tin nhắn, đột nhiên có một loại cảm giác không hay.
Lẽ nào dự cảm không tốt của anh thành sự thật rồi, vốn dĩ Hân Diên không có khả năng xuất hiện, thế mà lại trở về đến thành phố Hạ Hải rồi sao.
Nếu như Hân Diên không lừa gạt anh, vậy thì không phải là nói, Hân Diên đúng thật là có khả năng là đối tượng tỏ tình của Phùng Thế Huân sao.
Rất nhiều lúc, mọi chuyện vẫn luôn là trùng hợp như thế.
Lâm Trạch cảm thấy anh vẫn là phải hỏi rõ một chút, nếu như Hân Diên thật sự là đối tượng tỏ tình của Phùng Thế Huân, vậy thì anh phải sớm chuẩn bị.
“Hân Diên, bây giờ cậu đang ở đâu, một lát nữa tớ đến gặp cậu.”
Lâm Trạch cảm thấy anh vẫn là phải làm rõ vị trí của Hân Diên, xem xem cô có phải là đang đến gần vị trí trước mắt anh đang đứng không.
Nếu như Hân Diên đã ở xung quanh khu vực gần đây, vậy thì Lâm Trạch cảm thấy sợ rằng anh thật sự phải có lỗi một lần với Phùng Thế Huân rồi.
Ai có thể ngờ được mọi chuyện lại đột nhiên trùng hợp như thế, thế mà đối tượng tỏ tình của Phùng Thế Huân lại là Hân Diên.
Thực tế sợ rằng anh không xuất hiện, Phùng Thế Huân cũng sẽ không thành công.
Anh vẫn là hiểu Hân Diên, loại tính cách và dáng vẻ như Phùng Thế Huân, không phải là loại hình con trai cô thích.
Còn nhớ ở trong "Người Thực Mộng", Maki saiko và Phùng Thế Huân giống nhau, đều là họa sĩ, mà Yadou Miho và Hân Diên giống nhau, đều là nghệ sĩ.
Nhưng mà hiện thực và manga không giống nhau, trong hiện thực người “đoạn ù” [note47810] quá nhiều rồi, người con trai biết theo đuổi con gái cũng quá nhiều.
Maki saiko để cho Yadou Miho đợi anh ấy mười năm, đồng thời trong mười năm này không dự định liên hệ một lần với Yadou Miho, nếu như không thành công thì sẽ không đến với nhau.
Loại ước định này thật ra chính là cho bản thân một loại không vui, cộng thêm xác suất “đoạn ù”.
Không phải là tất cả nữ sinh đều sẽ một lòng một dạ đợi một nam sinh mơ hồ như thế.
Cho dù rất thích thì như thế nào, thời gian mười năm có quá nhiều tính không ổn định.
Lấy Phùng Thế Huân làm ví dụ, nếu như cậu ta thích Hân Diên, sợ rằng đã bị anh đi trước rồi.
“Lừa cậu đó, thật ra tớ vẫn ở bên ngoài làm việc, bây giờ vẫn chưa về thành phố Hạ Hải được. Có điều hẹn hò là một chủ ý tốt, lần sau chúng ta hẹn hò đi.”
Hân Diên đối mặt với câu hỏi của Lâm Trạch thì trả lời như thế.
Cái gì.
Lâm Trạch nhìn đoạn tin nhắn có chút cạn lời.
Dọa anh giật cả mình, anh còn thật sự ngốc nghếch cho rằng người Phùng Thế Huân thích là Hân Diên.
Thật sự là, đừng có đùa trò đùa như này chứ.
Bởi vì trên thế giới này chuyện trùng hợp quá nhiều, anh rất dễ dàng coi trò đùa như này là thật.
Có điều Hân Diên nói cô ấy nói mình trở về thành phố Hạ Hải là trò đùa, đây thật sự là quá tốt rồi.
Nếu như Hân Diên và Sa Đại Tuyết đều có thể loại trừ hiềm nghi, vậy thì nữ sinh Phùng Thế Huân thích nhất định không có liên quan với anh, bản thân có thể triệt để thả lỏng rồi.
Sau khi tiếp tục tùy tiện nói hai câu với Hân Diên, Lâm Trạch nhét điện thoại vào trong túi quần.
Sau hai mươi phút cuối cùng tin nhắn thông báo của Phùng Thế Huân cũng đến, nhận được tin nhắn, Lâm Trạch lập tức điều chỉnh với công nhân, bắt đầu thả bóng bay lên trời theo kế hoạch định trước, xếp thành một hàng rất bắt mắt.
Không ít dân cư ở xung quanh, đều chú ý đến bóng bay ở trên sân thượng.
“Đây là ai tỏ tình vậy?”
“Quỷ mới biết, nói không chừng cũng có thể là tạo quảng cáo nào đó.”
“Vẫn cảm thấy nếu như là tỏ tình, có một loại cảm giác rất xấu hổ.”
Hai cô gái đi ngang qua, sau khi nhìn bóng bay ở trên không trung, nói như thế.
Bóng bay bay ở trong không trung, Lâm Trạch đến gần lan can trên sân thượng, dự định nhìn tình huống ở trên đường phố.
Dựa theo suy luận của Lâm Trạch, bây giờ vị trí mà Phùng Thế Huân đang đứng có lẽ là ở dưới vị trí của bóng bay.
Cúng chính là nói, trước mắt vị trí của anh, có lẽ có thể nhìn thấy Phùng Thế Huân mới đúng.
Xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè, Lâm Trạch muốn nhìn xem màn tỏ tình của Phùng Thế Huân tiến hành như thế nào.
Bởi vì có cùng cảnh ngộ, hơn nữa Phùng Thế Huân cũng là một họa sĩ xứng đáng để anh tôn kính, vì thế Lâm Trạch rất hi vọng Phùng Thế Huân có thể thành công.
Người Lâm Trạch từng gặp không hề ít, Phùng Thế Huân là loại đàn ông khiến Lâm Trạch cảm thấy đáng tin cậy.
Có lý tưởng của bản thân, cũng vì lý tưởng của mình mà từng bước từng bước nỗ lực đứng vững, đồng thời có được một độ cao nhất định.
Phùng Thế Huân là người con trai Lâm Trạch công nhận, là bạn của anh, bản thân không thể nào không hi vọng Phùng Thế Huân thành công.
Nhưng mà tìm ở dưới đường một hồi, thế mà Lâm Trạch lại không nhìn thấy tung tích của Phùng Thế Huân.