RE:Yandere
凌石更 (Lăng Thạch Canh)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 540: Tuyệt đối không được (8)

Độ dài 1,518 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-01 22:32:37

Mấy ngày sau đó, chuyện khiến cho Lâm Trạch khá vui mừng chính là Kiều Văn nhận được trừng phạt nên có.

Dưới tình huống có chứng cứ, có nhân chứng vật chứng, Kiều Văn không thể nào trốn thoát được được xử phạt của nội quy trường học.

Dưới áp lực của trường học, vốn dĩ Kiều Văn cần bị cưỡng ép thôi học.

Có điều bởi vì sự cầu tình của đương sự Hân Diên, cuối cùng Kiều Văn chỉ phải nhận cảnh cáo trừ điểm, đồng thời cưỡng ép chuyển trường mà thôi.

Hi vọng chuyện lần này có thể cho đối phương một bài học sâu sắc, sau này bớt làm mấy hành vi bắt nạt người khác.

Cho dù là bắt nạt trong trường học cũng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn với đương sự.

Bởi vì chuyện này này liên quan đến Hân Diên nên phía bên trường học xử lý Kiều Văn rất khiêm tốn.

Ngoại trừ mấy người liên quan biết nội tình ra, thì nội dung cụ thể đều không truyền ra ngoài.

Thậm chí không ít thành viên của đội bóng rổ đều không biết nguyên nhân thật sự Kiều Văn chuyển trường.

Sau khi Kiều Văn rời đi, Lâm Trạch phát hiện rất nhiều lời đồn, lập tức biến mất bốn phía rồi.

Những lời đồn ác ý bôi nhọ anh, cũng không truyền vào tai mình nữa.

Thật ra dựa theo tính cách có chút đa nghi bây giờ của Lâm Trạch, anh đã từng hoài nghi có khi nào anh tìm nhầm người rồi không, trên thực tế Kiều Văn không phải là người thật sự truyền lời đồn ra.

Nhưng mà nhìn từ sự thật trước mắt, anh không hề tìm nhầm người.

Bởi vì lúc trước đồng ý với Phùng Thế Huân, nói bản thân anh sẽ ở trong phạm vi năng lực của mình giúp anh ấy, vì thế buổi trưa thứ sáu tuần này anh ấy cũng đến thành phố Hạ Hải.

Khác với người có nghề nghiệp tự do như Phùng Thế Huân, trưa ngày thứ sáu Lâm Trạch còn phải đi học, vì thế không thể nào trốn học đi đón Phùng Thế Huân.

Khi tan học buổi chiều, Sa Đại Tuyết mời Lâm Trạch.

“Lâm Trạch, hôm nay có muốn đến nhà tớ chơi không, chúng ta cùng làm bài tập đi.”

“Xin lỗi, tối hôm nay tớ có việc rồi.”

Lâm Trạch quyết đoán từ chối Sa Đại Tuyết, sau đó lập tức nhấc chân rời đi.

Dựa theo ước định với Phùng Thế Huân, hai người sẽ gặp nhau ở trung tâm thương mại nào đó của thành phố Hạ Hải, vị trí của trung tâm thương mại này cách ga tàu của thành phố Hạ Hải không xa, hơn nữa được xây dựng ở trên ga tàu điện, đi đâu cũng rất tiện.

Không chỉ như thế mà thôi, ở trong trung tâm thương mại cũng có rất nhiều cửa hàng đồ ăn ngon.

Sau khi tan học, Lâm Trạch không hề nhanh chóng đi về phía trung tâm thương mại, mà lựa chọn quay về nhà mình.

Không phải Lâm Trạch không gấp gặp mặt Phùng Thế Huân, mà là trạng thái trước mắt của anh không thể nào gặp Phùng Thế Huân được.

Bởi vì anh bây giờ là đang mặc quần áo nữ.

Loại bộ dáng này là bất luận thế nào cũng không thể xuất hiện trước mặt Phùng Thế Huân, làm không tốt còn sẽ trở thành người có sở thích quái lạ.

Quần áo nam để thay, Lâm Trạch đã sớm chuẩn bị rồi.

Sau khi về nhà, Lâm Trạch tắm rửa một chút, tẩy sạch tất cả trang điểm, đồng thời đổi sang quần áo nam.

Nhìn bản thân ở trong gương, Lâm Trạch chau chau mày.

Có thể là nguyên nhân thời gian gần đây vẫn luôn mặc quần áo nữ, cũng không biết rốt cuộc có phải là ảo giác của anh không, Lâm Trạch vẫn luôn cảm thấy bản thân mình ở trong gương có cảm giác yếu đuối lả lướt, thiếu đi tính cách mạnh mẽ của nam giới.

Nghĩ một chút, Lâm Trạch vẫn cởi nút cổ áo đầu tiên ra.

Sau khi cởi nút áo ra, nhất thời Lâm Trạch cảm thấy tốt hơn một chút, nhìn mình không yếu đuối lả lướt như thế nữa, hơi có chút cảm giác đàn ông rồi.

Suy nghĩ kỹ một chút thì lúc trước mình chưa bao giờ không cài nút cổ áo đầu tiên cả.

Chỉ là bởi vì thời gian này mặc quần áo nữ, mới có thói quen cài hết tất cả cúc áo lên.

Khi vừa mới thay đổi một bộ quần áo nam, bất giác cũng dùng cả mấy thói quen khi giả gái rồi.

Có thể chính bởi vì như thế, lúc trước anh nhìn bản thân ở trong gương, mới thấy khó chịu như vậy.

Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, vì thế Lâm Trạch rời khỏi nhà.

Lâm Trạch đi xuống dưới lầu, một chiếc xe đã đợi mình, chiếc xe này là anh đã đặt từ trước.

Vì để tránh lộ mặt, Lâm Trạch vẫn khá cẩn thận, không dự định đi dạng công cụ giao thông công cộng như tàu điện, sử dụng xe taxi có thể giảm thấp số lần lộ mặt.

Nửa tiếng sau, Lâm Trạch đến trung tâm thương mại.

Lâm Trạch đeo khẩu trang mở wechat ở trong điện thoại, một tiếng trước Phùng Thế Huân gửi cho anh ảnh chụp của một quán cà phê, dường như anh ấy đang nghỉ ngơi ở trong quán cà phê.

Đồng thời Phùng Thế Huân cũng đang hỏi lúc nào anh đến đó.

Cho dù trước mắt anh đã đến trung tâm thương mại rồi, nhưng mà Lâm Trạch cẩn thận, vẫn nói với Phùng Thế Huân là anh sắp đến.

Nhìn bản đồ hướng dẫn của trung tâm thương mại, rất nhanh Lâm Trạch đã biết vị trí quán cà phê trước mắt Phùng Thế Huân đang ngồi ở đâu, anh lập tức nhanh chóng đi về phía Phùng Thế Huân.

Rất nhanh Lâm Trạch đã tìm được quán cà phê Phùng Thế Huân đang ngồi, nhưng mà anh không hề vội vàng đi vào, tìm kiếm Phùng Thế Huân ở trong quán cà phê, mà thông qua kính trong suốt, cẩn thận quan sát khách trong quán cà phê, tìm tung tích của Phùng Thế Huân.

Thực tế bây giờ Lâm Trạch vẫn có chút lo lắng, anh sợ nhất một điểm, chính là thật ra Phùng Thế Huân là nữ.

Cho dù lúc trước anh và Phùng Thế Huân đã gọi video, giọng nói và dáng vẻ của anh ấy đều không giống con gái, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Lâm Trạch vẫn có chút lo lắng.

Hơn nữa ai biết Phùng Thế Huân có phải là một mình đến không, lỡ như bên người anh ấy dẫn theo một người bạn gái đến thì làm sao, anh cũng phải sớm chuẩn bị.

Cẩn thận sống lâu vạn năm, Lâm Trạch cảm thấy cẩn thận là không sai.

Bản thân anh khó khăn lắm mới tìm được cuộc sống vườn trường yên ổn, không thể nào bởi vì một lý do mà tùy tùy tiện tiện phá hỏng.

Sau khi quan sát một hồi, cuối cùng Lâm Trạch cũng tìm được Phùng Thế Huân, trong quán cà phê không nhiều người, vẫn là khá dễ xác định.

Anh ấy ngồi ở một vị trí nào đó, trước mặt là một chiếc máy tính bảng, xem rất tập trung.

Đầu tiên Lâm Trạch nhìn một chút ngực của Phùng Thế Huân, rất phẳng, đúng là đặc điểm của đàn ông.

Nhưng mà suy nghĩ đến ngực sân bay của con gái, Lâm Trạch lại quan sát thêm đặc điểm khác trên người Phùng Thế Huân, càng nhìn càng là con trai.

Tiếp đó Lâm Trạch lại thay đổi một góc độ khác, lén lút quan sát Phùng Thế Huân đang xem cái gì ở máy tính bảng.

Phùng Thế Huân đang xem livestream của Vtuber.

Cái gọi là Vtuber, trên thực tế là giống như thần tượng ảo.

Lâm Trạch không quá hiểu Vtuber, bởi vì từ trước đến giờ anh không xem livestream.

Hơn nữa vừa nghĩ đến hình dáng chân thực của thần tượng ảo, có thể là dùng máy thay đổi hình dạng để ngụy trang cơ bắp của bản thân, chỉ một điểm này đã không nhấc lên được hứng thú của anh.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Phùng Thế Huân, hình như anh ấy khá thích Vtuber.

Livestream là một thần tượng ảo nổi tiếng nào đó.

Lâm Trạch vừa nhìn đã có thể nhận ra, là bởi vì biểu cảm của thần tượng ảo này, thường gặp được ở trong nhóm wechat.

Nội dung Phùng Thế Huân xem không có vấn đề, hình như anh ấy đúng là con trai, dựa theo lý mà nói có thể đến chào hỏi cậu ta rồi.

Lâm Trạch suy nghĩ kỹ một chút, lại phủ định cách nghĩ này.

Bản thân anh vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, lỡ như Phùng Thế Huân dẫn theo bạn gái của anh ấy thì làm sao, anh vẫn là phải cẩn thận một chút.

Bình luận (0)Facebook