Chương 195: Sự bướng bỉnh dễ thương.
Độ dài 698 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-12-12 21:30:43
“Mừng cậu trở về, Amane.”
Amane trở về nhà, thay đồ, và quay trở lại phòng khách. Mahiru đã ở đây, mỉm cười khi cô vỗ vỗ vào đùi mình.
Một Amane bối rối theo bản năng nhìn chằm chằm vào mặt Mahiru, và cô lại tiếp tục vỗ vào đùi mình, cùng với đó là một nụ cười dịu dàng.
Dường như cô nàng đang ám chỉ rằng Amane hãy lại chỗ cô, nhưng cậu không thể nào ngồi lên đùi cô được…điều ngược lại nghe còn có vẻ hợp lý hơn.
Amane nhìn cô nàng với vẻ bối rối, và nụ cười của cô trở nên gượng gạo hơn.
“Có vẻ như cậu đang có tâm trạng xấu nhỉ.”
Dường như Mahiru đã nhận ra điều đó. Vì Kadowaki có thể, nên chắc chắn Mahiru cũng vậy.
Amane không hề muốn cô biết được điều đó. Khi mà cô đã nhìn thấu cậu, cậu chỉ có thể gãi gãi má với vẻ lúng túng, và đúng như dự đoán, Mahiru cười khúc khích.
“Mình cho rằng cậu sẽ không từ chối đâu, Amane, nhưng cậu cũng không thật sự bằng lòng. Mình nói đúng chứ?”
“…Đúng vậy.”
“Đó là lý do tại sao mình ở đây và giúp cậu vui lên.”
“Nói trước mặt mình như thế có ổn không đấy?”
“Fufu, cậu không thích à?”
“…Cậu đã biết câu trả lời rồi. Ai dạy cậu cái kiểu đó vậy hả?”
“Cậu chứ ai.”
Amane câm nín sau khi nghe thấy điều đó, và chỉ có thể cắn môi thật chặt.
Mahiru cười khúc khích, và vỗ vỗ vào đùi một lần nữa.
Bị cám dỗ bởi cặp đùi mềm mại bên dưới chiếc váy màu đỏ tía trông rất đĩnh đạc kia, Amane do dự ngồi xuống cạnh Mahiru, hơi xa cô nàng một xíu, nằm ngang ra, và đặt đầu mình lên trên đó.
Cậu nhìn lên Mahiru, người đang cười khúc khích khi cũng nhìn xuống cậu.
Những ngón tay trắng trẻo, thon gọn trượt qua mái tóc đen của cậu.
“…Vì mình mà cậu thấy không bằng lòng à?”
“Đại loại vậy…nhưng thật ra, mình chỉ không muốn khoe cậu cho người khác xem thôi.”
“Ghen ư?”
“Ghen, hay nói thẳng ra là muốn chiếm hữu…dù vậy thì mình cũng không thật sự muốn điều này đâu.”
Amane biết rằng bản thân chỉ đang bướng bỉnh như con nít thôi, và cảm thấy hơi xấu hổ sau khi bày tỏ những suy nghĩ của mình. Rồi cậu xoay mặt mình vào bụng cô nàng.
Mahiru thở dài khi thấy điều đó, và rồi cô khẽ mỉm cười khi dịu dàng dùng tay chải tóc cậu, dường như đang muốn an ủi bằng cách vuốt ve cậu.
“Mình cũng không muốn phải ăn mặc như một người hầu gái đâu, nhưng chúng ta đã quyết định rồi.”
“…Ừm.”
“Và mình cũng đã hứa với họ từ trước.”
“…Hứa gì cơ?”
“Cậu sẽ là người đầu tiên nhìn thấy mình, Amane.”
Amane vô thức quay mặt lên nhìn Mahiru. Khuôn mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ xen chút tinh quái.
“Cậu sẽ là người đầu tiên nhìn thấy mình, Amane, và…có thể sẽ có rất nhiều khách hàng, nhưng đối với mình, chỉ có một chủ nhân duy nhất thôi.”[note54885]
Cô nàng nói lắp bắp, có lẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ vào phút cuối, nhưng cô đã nói ra được những lời đó, và khuôn mặt Amane trở nên nóng bừng.
Tuy nhiên, cậu không hề tránh mắt đi, và tiếp tục nhìn thẳng vào Mahiru. Cuối cùng cô cũng đến giới hạn, cầm lấy chiếc đệm ở bên cạnh, và nhấn nó lên mặt cậu.
Cô nàng làm một cách nhẹ nhàng, và không ảnh hưởng gì đến hơi thở của cậu, nhưng rõ ràng ý định của cô là che mắt cậu lại. Nỗi bất mãn âm ỉ trong tim cậu đã tan biến, nhưng rồi xuất hiện ở đó…là một cảm giác xấu hổ.
Có lẽ đó chính là cảm giác của sự yêu thương.
“…Vậy thì mình sẽ chịu đựng.”
“…Vâng.”
Mahiru tiếp tục che mặt Amane lại bằng chiếc đệm, ngăn cậu khỏi nhìn cô nàng, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra được biểu cảm hiện tại của cô. Cậu cười khúc khích, quay sang bên cạnh, và vùi mặt mình vào bụng Mahiru.