Chap 190: Thắng và thua
Độ dài 1,850 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 08:17:26
“Diễn viên đóng vai Hoàng tử khá đẹp trai đấy chứ, nhưng biểu cảm khuôn mặt anh ta cứng quá.”
“Ah, đúng thế…” Roland cảm thấy ngạc nhiên đôi chút, “Morning Light, Đệ nhất Hiệp sĩ vùng phía Tây. Hiện tại đang giữ vai trò như một giáo viên tại thành phố Border, cũng đúng nếu anh ta cảm thấy thiếu tự tin.”
“Không phải một diễn viên ư?” người nữ thương nhân lúng túng hỏi, “Thế tại sao anh ta có thể lên sân khấu được?”
“Tại thiếu diễn viên.” Cậu cười, “Hãy nhìn xem, chỉ có hai người phụ trách việc thay cảnh, nếu vai Hoàng tử mà do họ đóng thì… khá là khó để Lọ lem rơi vào lưới tình từ cái nhìn đầu tiên dựa vào ngoại hình.”
“…Ngài nói đúng.”
Trong khi thay sang bộ váy xinh đẹp ở phía hậu trường, Irene ngắm nhìn cảnh May sóng bước bên cạnh Ferlin, nhìn cách May đặt tay cô lên vai và eo anh ấy để nhảy – không, Ferlin không hề biết nhảy, anh chỉ gần như theo kịp sự dìu dắt của cô ấy. Điệu nhảy này không hề có trong kịch bản; Irene biết đây là sự ứng biến của May.
“Chị của cô gái cố gắng rù quến Hoàng tử bằng bất cứ cách nào có thể, tuy nhiên Ngài vẫn không để ý, chỉ cố duy trì phép tắc và nói chuyện; cho đến khi Lọ lem xuất hiện trước mắt chàng. Đôi mắt của Người lang thang vô định cho đến khi nhìn thấy người phụ nữ duyên dáng và thanh tú, với đường nét khuôn mặt hết sức ngây thơ.”
Irene biết rằng theo kịch bản, khi cô đi ngang qua chỗ họ, Ferlin sẽ đẩy May sang một bên, và từ đó bắt đầu câu chuyện tình của họ. Tuy nhiên, bất cứ ai với khả năng nghe nhìn bình thường đều sẽ tự hỏi, vì lý do gì mà Hoàng tử lại bỏ rơi người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh mình vì một cô gái lấm lem, người không mang trên mình chút quyến rũ nào?
Vào lúc đó, cô nhìn thấy ánh mắt của Ferlin hướng về phía mình.
Trong đôi mắt đó cô thấy sự bất lực, an ủi, khích lệ và …tình yêu.
Irene đột nhiên cảm thấy sân khấu trở nên im ắng hơn, tiếng cười nói và bàn tán đã biến mất, cả những người bạn từ rạp hát cũng vậy. Chỉ có May, Ferlin và bản thân đang hiện diện nơi này.
‘Không sai, kỹ năng biểu diễn của mình kém hơn nhiều so với Ngôi sao phía Tây, nhưng cứ thế mà từ bỏ và chấp nhận thất bại ư?’
Không – giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ đáy lòng; không – cô muốn tiếp tục ước mơ. Đối với Irene, đây là một cơ hội hiếm có, hoặc… giống như cơ hội cuối cùng hơn. Nếu để bản thân bỏ cuộc lúc này, cô có thể sẽ không còn được đứng cùng một sân khấu với vị diễn viên tài năng đến vậy nữa. Cô cũng muốn trở nên giống May, có thể dẫn dắt cảm xúc khán giả và lôi kéo sự chú ý của họ bằng khả năng của mình.
‘Mình xin lỗi, May’ cô tự nhủ trong đầu.
Nếu vai hoàng tử được đóng bởi một diễn viên ngẫu nhiên nào đó, sẽ rất khó để thu thập đủ tự tin để cạnh tranh với May. Chuyện đánh bại Ngôi sao phía Tây chỉ bằng khả năng của bản thân là vô vọng.
Nhưng đó không phải là bất cứ ai. Anh ấy là Morning Light, người cô yêu hết thảy, Irene nghĩ ‘xin lỗi vì không tự lượng sức, nhưng chỉ là… mình không bao giờ muốn thua trước mặt anh ấy’.
Sân khấu hoàn toàn biến mất, thay vào đó một cánh đồng xuất hiện trước mắt Irene. Những bông lúa vàng nặng trĩu đã trổ bông và nhẹ nhàng đung đưa trong cơn gió buổi chiều, chờ đợi bàn tay con người gặt xuống. Ở phía xa xa, ánh dương dần dần chìm xuống phía dưới đường chân trời, nhuộm dòng nước hờ hững của sông Redwater bằng nhiều gam màu ấm áp. Đây là địa điểm họ thường cùng nhau hò hẹn. Trong ánh nắng đỏ cam, vị hoàng tử trở lại thành người hiệp sĩ, trở lại thành người đàn ông mà cô yêu từ nhiều năm trước.
Miễn là ở trước mặt anh, cô luôn nở nụ cười tươi đẹp nhất, khiến anh không tài nào rời mắt khỏi được… không còn diễn kịch nữa, thay vào đó bộc lộ bản chất thật của mình, Irene nâng chiếc váy lên và tiến về phía Ferlin.
Tự tin một lần nữa trở lại trong trái tim cô, mọi thứ trở nên thật tự nhiên. Khoảnh khắc bước đến bên cạnh người hiệp sĩ, cô nở nụ cười với May và sau đó vô thức nới lỏng bàn tay bám trên vai anh.
“Thần có vinh dự nhảy điệu này cùng Ngài không?”
Khóe mắt Ferlin nheo lại khi anh cười như thường ngày, “Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư.”
Mặc dù không thể điệu nghệ bằng May được, nhưng dưới sự dẫn dắt của cô bước nhảy người hiệp sĩ lại trở nên tự nhiên hơn. Sự thấu hiểu giữa hai người trong cảnh này đã ảnh hưởng đến khán giả, họ bắt đầu vỗ tay và huýt sáo, sau đó là những tiếng tán thưởng vang lên.
Tất cả tiếng ồn đã mang Irene trở lại sân khấu, cô nhón chân hôn lên gò má của Hoàng tử, trước khi đẩy anh ra và quay lưng chạy về phía hậu trường. Cùng lúc đó âm thanh trầm lắng mà ngân vang của chiếc chuông vang lên giữa quảng trường, không còn lâu nữa trước khi đến nửa đêm.
Sớm thôi, vở kịch này sẽ đến hồi kết, nhưng cùng với nó là đoạn cao trào cuối cùng.
Trong cuộc tìm kiếm, Hoàng tử đã đi từng nhà trong thủ đô và rốt cuộc cũng đến nhà Lọ lem, nhưng lần này cô gái trẻ bận một bộ y phục xám xịt, bẩn thỉu và cầm trong tay cây chổi khi bị bắt nạt bởi người chị. Cô ta vẫn rất xinh đẹp và có thể đi vừa đôi dày thủy tinh.
“Thưa Điện hạ, Ngài còn đang chần chừ gì vậy ạ? Thần chính là người mà Ngài tìm.”
“Không, cô ấy không phải.”
“C-câm mồm!”
Cho đến tận bây giờ, màn trình diễn của May không hề kém hoàn hảo lúc trước và thậm chí còn mang tới cảm giác áp bức hơn, nhưng Irene không còn nao núng nữa. Thay vào đó, cô bước ra từ góc sân, tiến dần đến phần trung tâm. Tại đây, cô trao cho người bạn diễn một cái nhìn kiên cường, đầy dũng cảm.
Những khán giả chứng kiến đoạn kịch tuyệt đẹp này đều bắt đầu đứng lên vỗ tay.
Đột nhiên, vị phù thủy lại xuất hiện lần nữa và khoác lên người Lọ lem bộ váy trong buổi vũ hội.
“Thưa Điện hạ, tiểu thư đây là người Ngài đang tìm kiếm.”
Rosia dùng sức xé lớp rẻ rách trên người Irene, để lộ ra váy áo lộng lẫy, và cùng lúc uốn thẳng những lọn tóc rối bù của cô, khiến Lọ Lem – người đã cướp mất trái tim của Hoàng tử hiện diện trước mọi người lần nữa.
Không khí của khán giả bắt đầu nóng lên.
Khi Hoàng tử ôm Lọ Lem, mọi người đứng dậy và đồng thời một tiếng súng nổ ra từ bên ngoài khán đài, đẩy tâm trạng đám đông lên đến đỉnh điểm. Những tràng pháo tay, cổ vũ vô tận tiếp tục cho đến khi lời dẫn truyện kết thúc và các diễn viên đi ra cúi chào.
“Thật là rất đặc sắc,” Margaret nhiệt tình vỗ tay, “Thần nghĩ rằng cô gái trẻ đã bị choáng ngợp bởi May, nhưng không ngờ cuối cùng cô ấy cũng có thể quay lại chính mình được. Hơn nữa, không chắc đó có phải ảo giác hay không, nhưng cô ấy tương tác với Hoàng tử tự nhiên hơn là May, như thể… hai người họ dành cho nhau vậy.”
“Quả thật là hết sức bất ngờ,” Roland gật đầu. Tính cách Irene đã thay đổi hoàn toàn vào lúc cuối; có nghĩa là tài năng diễn xuất của cô đã trỗi dậy, và cho cô khả năng giữ tự tin trước nhân cách lấn át của May. Trong một thời gian ngắn, cô đã biến vị hoàng tử trở lại thành chồng mình, phá tan những xiềng xích trói buộc mình; loại tài năng này khá là xuất chúng. Rất có thể, trong tương lai cô sẽ trở thành một ngôi sao nổi lên. Hơn nữa, tiếng chuông và các tiếng khác được Echo sao chép lại đều trùng khớp hoàn hảo. Mặc dù không sắp xếp cho cô tham gia vào buổi tập nào và để cô tự do từ đầu buổi diễn, nhưng kết quả đã mang lại cho cậu sự hài lòng đáng ngạc nhiên.
…
‘Mình thua rồi’ May nhắm mắt lại.
Cô đã làm hết sức để chắc chắn Ferlin sẽ diễn vai Hoàng tử để anh có thể nhìn thấy cô khi đang làm việc mà cô giỏi nhất – ở trên sân khấu – và gây ra ấn tượng sâu đậm cho anh. Đánh bại hoàn toàn Irene bằng diễn xuất đỉnh cao của mình, dùng cách này để chứng minh khoảng cách giữa hai người là không thể đo đếm.
Vì lý do này cô đã ở lại thành phố gần một tuần, thậm chí diễn tập cùng những người mà bình thường còn không thèm để ý tới. Sau khi trốn đi quá lâu như vậy, cô sợ rằng khi quay trở lại rạp hát Pháo đài, ông chủ sẽ không còn ưu ái mình như cũ nữa. Và điều nực cười là cô còn chẳng thể đánh bại Irene trên sân khấu, mặc dù kỹ năng diễn xuất không thua, nhưng cô đã thua cuộc chiến khác.
Đã như vậy, thì nên buông tay.
May hít một hơi thật sâu, thay quần áo và rời đi từ cửa sau.
Khi bước đến bậc thang cuối cùng, cô bất ngờ chạm trán một người đàn ông.
Anh ta cũng khá cao, đứng thẳng, đẹp trai và khoác lên mình bộ giáp bạc sáng loáng, chắc hẳn là một hiệp sĩ của thành phố - nhưng không giống Morning Light người luôn mang một nụ cười ấm áp, vẻ ngoài của anh ta kiêu ngạo và lạnh lùng với lông mày cao; đôi mắt dài và hẹp với làn môi mỏng.
“Có chuyện gì vậy?” May hỏi trong khi nhướn mày.
“Xin chào, Quý cô May,” khoảng khắc phía bên kia mở miệng, không khí lạnh phân tán mất không còn dấu vết, “Tôi là trưởng đội Hiệp sĩ của Hoàng tử, Carter Landes. Màn trình diễn của cô thật hấp dẫn, liệu tôi có vinh hạnh mời tiểu thư một ly không?”