Chương 44
Độ dài 1,073 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-11 16:45:23
"Phù... No quá điiiii..."
"Yeeee Ăn hết rồi!"
Neika và Ryuuya vừa xoa bụng vừa thở dài thỏa mãn.
Ừ thì, vừa xử đẹp 3 phần "Parfait Liều Mạng" mà... Neika còn bonus thêm phần của Riran nữa chứ.
Mà nghĩ lại, hay là để mấy đứa này tham gia mấy cái thử thách ăn uống trên mạng nhỉ? Chắc chắn lượt xem sẽ tăng vèo vèo luôn cho coi.
Xinh, ăn khỏe, không hot mới lạ.
Còn tôi với Riran thì thôi khỏi, no muốn xỉu ngang rồi.
"Parfait Liều Mạng" đúng là danh bất hư truyền, bệ hạ xin bái phục, bái phục.
Người duy nhất vẫn giữ được phong độ như thường lệ chỉ có Ryuuguin. Cô ấy vừa đi trước vừa quay lại mỉm cười dịu dàng đúng chuẩn Yamato Nadeshiko. (1)
"Mà này, giờ chúng ta đi đâu tiếp đây? Vận động mạnh thì chắc ai cũng mệt xỉu ngang rồi..."
"Đi nào đi nào! Đi chơi bóng chày đi! Ăn no xong là phải vận động chứ!"
Cái con nhỏ này... Cơ thể cấu tạo bằng gì thế không biết.
"Neika à. Chắc mọi người vẫn còn uể oải lắm, hay là để hôm khác đi."
"Hứ, yếu xìu."
Người ta yếu mắc gì, con nhỏ này...
Mà thôi cũng được, giờ ai mà chơi nổi nữa. Đi đâu đó vừa thư giãn vừa chơi được thì...
"Này, hay là đi karaoke đi? Riran, cậu ổn chứ?"
"B-Bình thường! Đi chơi bóng chày cũng được, mình chơi hết!"
"Giờ mà chạy nhảy thì nôn hết ra đấy, hay là ở yên trong phòng karaoke cho lành?"
"Ừ nhỉ, ăn xong vận động mạnh không tốt."
Lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng.
Mà thôi kệ, nói thật thì tôi cũng muốn nghỉ ngơi tí. Giờ mà vận động mạnh chắc xỉu ngang luôn quá.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn để lộ bộ dạng thảm hại trước mặt mấy người đẹp này đâu. Đặc biệt là trước mặt Riran.
Nghe tôi đề nghị vậy, cả 3 người kia đều đồng ý.
"Ừ, karaoke được đấy. Tớ cũng muốn đi."
"Ý tưởng hay đó Akky!"
"Chuẩn luôn! Lâu rồi chưa đi hát hò gì cả, quẩy lên nào!"
Phù... May quá, không bị từ chối.
Mà cũng tiện, chỗ này cách quán karaoke cũng không xa lắm.
Vậy chắc Riran cũng ổn thôi.
...... Khoan đã. Sao hôm nay tôi cứ bận tâm đến Riran thế nhỉ?
Không được, đừng suy nghĩ nhiều.
Dù tôi đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Riran, nhưng nếu cô ấy vẫn còn giữ thái độ thù địch với tôi thì cũng bằng thừa.
Mà dựa vào thái độ lúc nãy, có vẻ cô ấy vẫn còn ghét tôi lắm.
Vừa đá, vừa lườm nguýt tôi suốt.
Phải từ từ, không được nóng vội.
Ryuuya với Neika đi đầu, tiếp theo là Riran với Ryuuguin, còn tôi đi cuối cùng.
Đi với dàn harem thế này đúng là nổi bật thật.
Ai cũng đẹp như minh tinh, nhất là Riran, con lai nên càng thu hút ánh nhìn hơn.
Vậy nên, sự bình thường của tôi lại càng được dịp tỏa sáng. ... Tự nhiên thấy tự ti ghê. (2)
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, khoảng 5 phút sau thì đến nơi.
Đây là quán karaoke quen thuộc của hội chúng tôi.
Tuy không phải chuỗi cửa hàng lớn nhưng giá cả phải chăng, máy móc hiện đại, bài hát cập nhật đầy đủ.
Quan trọng nhất là đồ ăn rất ngon. Mà thôi, hôm nay no quá rồi, không ăn nổi nữa.
Chúng tôi chọn gói hát theo giờ, thanh toán xong thì được nhân viên dẫn đến phòng trống.
"Ồ... Gần ga có quán karaoke này nữa cơ à? Mới biết luôn đấy."
Riran nhìn xung quanh với vẻ thích thú. Có vẻ đây là lần đầu tiên con bé đến quán karaoke này.
Ừ thì, nhìn bên ngoài, nó không giống quán karaoke lắm. Trông giống quán bar hơn, học sinh cao trung chắc cũng ngại vào.
Ghế sofa hình chữ L, tôi với Ryuuya ngồi ở góc trong cùng, 3 người còn lại ngồi ở sofa đối diện.
"Rồi! Hát hò tưng bừng lên nào!"
Người đầu tiên xung phong không ai khác chính là Neika.
Nhỏ chọn bài đang hot trên mạng xã hội.
"A, bài này mình biết nè."
"Tớ cũng biết... Neika biết hát nữa cơ á?"
"Nghe sơ sơ thôi. Mà thôi, hát chay cũng được."
Nhạc nổi lên, Neika hát theo sau đoạn intro.
Tuy không đúng tông lắm, nhưng Neika đã khéo léo biến tấu bài hát theo phong cách riêng.
Thế mà nghe cũng hơi cuốn.
"Ê, Neika hát hay vậy?"
"Giỏi quá. Tuy khác bản gốc nhưng vẫn hay."
Đúng là Neika hát hay thật, nhưng mà nhỏ toàn chế lời, nên bài nào cũng thành bài mới hết.
Vậy mà vẫn hay, đúng là tài năng thiên bẩm.
Hát xong, Neika tạo dáng đầy tự tin.
"Yeah! Neika là số 1!"
"Tuyệt vời Neika."
"Neika, đỉnh quá!"
"Không ngờ cậu hát hay vậy."
"Hihi, bình thường thôi mà!"
Neika cười toe toét khi nghe mọi người khen ngợi.
Người tiếp theo là Ryuuya.
Cậu ta chọn bài hát chủ đề anime đang nổi đình nổi đám gần đây.
Tuy bản gốc là nữ hát, nhưng Ryuuya vẫn xử lý ngon ơ. Dù không biến tấu nhiều như Neika, nhưng với nguồn năng lượng dồi dào, cậu ta đã mang đến một màn trình diễn đầy sôi động.
"Yeah! Yeah! Yeah! Yeah! Yeah!"
"Cảm ơn mọi ngườiiiii!"
Ryuuya hào hứng đáp lại tiếng cổ vũ của Neika.
Hai đứa này hợp nhau ghê, tiếc là không được "Sợi Dây Đỏ Định Mệnh" kết nối.
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Ừm, quả nhiên là Ryuuya, hát hay khỏi bàn.
"Rồi, đến lượt Akito hát đi."
"Ừm... Riran, Ryuuguin, được chứ?"
"Ừ."
"Tùy cậu."
Vậy thì...
"...... Bài này được chứ?"
"Hể? Không giống phong cách của Sanada-kun lắm nhỉ."
"Akky mê nhạc trữ tình lắm đó!"
"Không hợp đâu."
"Này, tụi bây muốn gì hả!?"
Tôi thích nghe nhạc gì là quyền của tôi chứ.
Bài hát kết thúc trong sự bình lặng.
Thế mà... Riran và Ryuuguin lại nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
"Giọng cậu... ngọt ngào ghê..."
"Sao nghe... ưm... kì kì..."
"Ý gì thế hả?"
Tôi chỉ hát bình thường thôi mà.
"Không, ý tớ là... giọng cậu nghe hơi... gợi cảm..."
"Phải, phải là gợi cảm..."
"..."
Tôi chưa từng được ai khen là gợi cảm bao giờ... Mà… gợi cảm là sao?
"Sanada-kun, cho tớ yêu cầu cậu hát một bài được không?"
"Tớ cũng muốn."
"Ê vui thế! Tớ nữa, tớ nữa!"
"Tao nữa."
"Này, từ từ đã! Đừng có mà chen nhau chứ!"
Nhưng những lời phản đối của tôi như nước đổ lá khoai.
Cuối cùng, tôi bị ép hát liền 10 bài, mệt muốn xỉu.