Chương 400 - Hội thao giữa các lớp - 5
Độ dài 905 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-09 00:01:10
Ryuuzaki và Kirari rời đi.
Còn tôi cũng hướng tới nơi đã định vì thời điểm tập trung của lớp ba đã gần kề.
Nhờ công viên thể thao có sân bóng rộng mà không gian phía sau khung thành cũng khá là lớn.
Nếu có diễn ra một trận đấu công khai, tôi nghĩ chỗ này sẽ bị cấm, nhưng do sự kiện này là của trường nên đám học sinh tụi tôi có thể ra vào bất kể lúc nào. Sau khi vào đây, tôi nhìn thấy đám bạn cùng lớp ở một góc nên lờ đờ tiếp cận.
「Ô, Nakayama này! Vừa đúng lúc luôn」
Hanagishi đầu đinh lên tiếng gọi tôi, ra hiệu cho tôi với nụ cười rạng rỡ như thường lệ.
Còn cạnh cậu ta là một cậu trai ủ rũ đeo kính vừa thở dài trông mặt rõ phiền.
Tên cậu trai kia là Ikura, bạn cùng lớp tôi với vẻ ngoài gầy gầy, nhợt nhạt cùng tấm lưng khòm khòm rất ra dáng dân khoa học xã hội.
「Làm vài đường khởi động từ giờ luôn đê!」
Vẫn còn chút thời gian cho đến khi trận đấu diễn ra, chưa kể mấy học sinh khác cùng lớp cũng đang chơi chơi sút bóng qua lại nên giờ đi khởi động chắc cũng không có vấn đề gì.
「Cũng được thôi...... mà cả Ikura cũng tham gia luôn hả?」
「Đã bảo là xin kiếu rồi nhưng tên đần chơi bóng này cứ ép người quá đáng」
À à, ra vậy.
Ra đó là lý do hai con người lạc quẻ này lại đi cùng nhau.
「Người như cọng bún thế này, không chịu vận động chút là có hại cho sức khỏe lắm đấy?」
「Tôi thà làm cọng bún còn hơn cơ bắp như cậu...... Thiệt tình, ngột ngạt hơn hẳn mọi khi, bảo sao tôi không ghét mấy event như này chứ. Đúng là dịp cho lũ ngốc tham gia lạc bộ làm màu mà」
......Coi bộ miệng lưỡi Ikura khá là chanh chua.
Vì tôi với cậu ta không nói chuyện với nhau nhiều lắm nên đây là lần đầu tôi biết cậu ta có tính cách này.
「Nayakama cũng cùng suy nghĩ nhỉ?」
「Hở? À, hừm...... nói sao giờ」
Tự dưng bị hỏi khiến tôi hơi bất ngờ.
Cậu ta biết tên tôi như đúng rồi ấy...... cũng tại số người không thể nhớ chiếm phần nhiều hơn nên khi được thừa nhận, tôi thấy cũng vui vui.
「Ủa không phải đồng chí hả? Nhìn cậu giống kiểu sẽ chơi bừa cho qua trong mấy sự kiện chán ngắt như này mà nhỉ」
「Há há! Ờ thì tánh Nakayama cũng đâu tệ như ông」
「Đây sẽ không phủ nhận vụ đó...... Hàa. Thôi thì cầu cho ít nhất cũng không bị chấn thương vậy」
Ikura nhún vai rồi thở dài lần nữa. Thấy thế, Hanagishi cười khoái chí vỗ vai cậu ta.
「Cầu với chả kiếc gì, vô ích thôi, bỏ đi rồi khởi động nào! Đầu óc sáng láng mà sao ngốc thế nhở」
「Tôi không muốn nhận mấy lời đó từ một tên ngốc đâu. Nakayama cũng cùng suy nghĩ nhỉ?」
「Errr. Mà có lẽ riêng Hanagishi là không nên nói người khác ngốc. Bài kiểm tra toán hôm trước cậu ăn con một không nhớ à」
「Trên thang điểm mười nhá! Nghĩa là theo thang 100 thì điểm tui 10 lận, chuẩn là 10 đấy」
「Nói nhăng nói cuội gì đây, không lẽ não cũng lên cơ luôn rồi à, tên kia」
Đang nói chuyện nửa chừng thì tự nhiên Hanagishi bắt đầu di chuyển.
「Được rồi, chạy thôi mấy ông!」
À là khởi động đây mà. Tôi im lặng theo sau, Ikura thì chần chừ một lúc rồi cũng miễn cưỡng di chuyển.
Trời nóng thì nóng chứ khởi động vẫn quan trọng thực sự, chưa kể không quen vận động còn khiến cơ thể dễ dính chấn thương nữa―― vì lý do đó, tụi tôi đã đàng hoàng giãn cơ và chạy marathon.
「Mệt chết thôi. Không muốn chạy nữa đâu」
Ở phía ngược lại, Ikura hiện đang chẳng có tí động lực nào.
Cả marathon với giãn cơ đều là những bài tập thích hợp.
「Ê chạy đàng hoàng coi. Cậu mà gãy chân xong hết chơi trumpet được là tui không biết đâu nghe?」
「Chân có gãy thì tay vẫn xài được thôi, với cả trong tôi đảm nhận Euphonium trong câu lạc bộ nhá, từ đầu đã chẳng phải 『chơi』 rồi, là 『thổi』 mới đúng」
「Cậu nói cái gì thế?」
「Quá khó với một tên ngốc nhỉ」
「Đừng có nói mấy cái khó hiểu nữa coi, lo mà chạy đi」
「Cái tên này phiền chết đi được」
Hanagishi chả thèm bỏ tai lời Ikura nói.
Mà ừ, không chấn thương là được rồi...... nhìn tình hình này tôi cũng thấy yên tâm phần nào――