Chương 164: Đoạn kết của cuộc săn
Độ dài 5,524 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-09-19 23:45:43
Akira đang chạy bên trong biệt thự, cậu đang đuổi theo Katsuya và Alna. Cậu dùng hai khẩu súng trường A2D và AAH trong hai tay để đàn áp kẻ địch cản đường. Lý do mà cậu chuyển sang dùng hai khẩu súng này là vì Alpha bảo cậu như vậy. Vì đang dùng súng với hỏa lực yếu hơn, cậu mất nhiều thời gian hơn để hạ gục từng kẻ địch một.
[Nè Alpha, đồ gia cường của tôi đang hoạt động tốt mà không phải sao? Tại sao tôi lại phải dùng hai khẩu súng này thế?]
[Nếu cậu dùng những khẩu súng kia thì tiếng ồn do chúng gây ra sẽ thu hút thêm kẻ địch. Chưa kể đến, bọn họ còn xem cậu là một kẻ địch mạnh. Có khả năng cao bọn họ sẽ không giết cậu mà để cho bộ giáp đen hành động. Dù hơi khó khăn cho cậu, nhưng để cho bọn họ nghĩ họ sẽ có cơ hội đó nếu cứ câu thời gian thì tốt hơn.]
[Nhưng như thế thì tôi sẽ bị chậm lại đúng chứ? Cứ thế này thì hai đứa kia sẽ chạy thoát mất không phải sao?]
Alpha mỉm cười như mọi khi và nói.
[Không sao hết. Cậu ta đang bảo vệ một người nên sẽ bị chậm lại. Cậu ta sẽ không thể di chuyển nhanh được và cũng không thể bắn chúng ta. Thế nên tôi đảm bảo cậu ta buộc phải chống trả lại và như thế sẽ thu hút thêm kẻ địch về phía cậu ta, như thế cậu ta sẽ càng bị làm chậm thêm nữa. Không sớm thì muộn chúng ta sẽ bắt kịp thôi.]
Akira không hề dừng bắn trong khi trò chuyện với Alpha, sau khi nghe lời giải thích của cô ấy, cậu mới hiểu ra tại sao lại dùng súng trường trong tình huống này thì vẫn ổn.
Alpha không nói dối, nhưng cô không nói hết mọi thứ cho Akira biết. Dù dùng súng trường, cậu vẫn có rất nhiều cơ hội để giết chết Alna cho dù Katsuya có đứng ra để che chắn cho cô bé đó. Akira không hề nhận ra điều này.
************
Katsuya ló ra khỏi một căn phòng trong biệt thự và bắn hạ một kẻ địch ở trước mặt đang cầm theo khẩu súng lớn. Cậu nghe thấy tiếng la hét phát ra từ hướng đó cùng với tiếng súng của mình.
Katsuya đã bị ép góc. Mặt cậu trông rất căng thẳng, cậu liên tục chửi rủa và cằn nhằn. Cậu vẫn đang bảo vệ Alna bên cạnh, nhưng vì cô ấy không có đồ gia cường và cũng chưa từng trải qua tập luyện hay chiến trận, nên cô ấy không thể di chuyển nhanh như cậu được. Vậy mà càng ngày có thêm nhiều kẻ địch bao vây lấy cậu vì mệnh lệnh từ Rogelt. Cậu phải bảo vệ Alna trong tình huống đó, ngay cả với một người như cậu cũng phải gặp khó khăn khi chiến đấu với kẻ địch xuất hiện không ngừng nghỉ. Không chỉ bị ép góc mà cậu còn không tìm được lối nào để thoát. Cậu đã phải khốn khổ bảo vệ Alna sau khi đưa cô ấy ra khỏi căn phòng đó.
Alna tỏ ra đau đớn khi nhìn thấy Katsuya đang gặp khó khăn khi bảo vệ cho mình. Người tốt bụng mà lúc đó cô tình cờ bấu víu lấy, bây giờ lại đang tuyệt vọng bảo vệ cho cô. Suy nghĩ đó đã biến cảm xúc dành cho người lạ thành tình yêu. Việc người lạ đó đang cố gắng bảo vệ cô chỉ vì một lời hứa đơn thuần mà không hề màng đến lợi ích lại khiến cảm xúc của cô thêm bùng cháy.
Tâm trí Alna nhấp nháy đến một suy nghĩ.
“...Katsuya, không sao đâu, không còn quan trọng nữa. Cảm ơn cậu.”
Katsuya ngạc nhiên nhìn Alna.
“Ý cậu là sao?”
“Tôi thật sự rất hạnh phúc khi cậu đã đến vì tôi. Cậu đã cứu tôi đủ lắm rồi. Không sao đâu.”
“Cậu đang nói gì thế…?”
“Cứ mặc kệ tôi và chạy đi. Không có tôi cầm chân cậu, cậu sẽ có thể chạy ra khỏi nơi này không phải sao?”
Katsuya chết lặng trong khi Alna cười gượng.
“Tại sao cậu lại nói như thế chứ? Không sao hết, cậu không phải lo. Nếu cậu cứ nói như thế thì tôi sẽ giận đấy hiểu chưa?”
Katsuya nhẹ nhàng nói như thế để Alna không còn lo lắng. Nhưng thay vào đó, nụ cười trên mặt Alna đã biến mất và thay vào đó là vẻ mặt đau đớn. Cô bắt đầu khóc lóc và thổ lộ hết mọi chuyện cho Katsuya.
“Tôi xin lỗi. Tôi… Tôi đã nói dối cậu… Tôi đã ăn cắp.”
“Eh?”
“Tôi mới là người nói dối. Tôi đã ăn cắp ví tiền của Akira. Cậu ta phát hiện ra và đuổi theo tôi, khi đó thì tôi va vào người cậu. Tôi đã nói dối để được cậu bảo vệ… T-tôi thật sự xin lỗi.”
Thấy Katsuya tỏ ra kinh ngạc, Alna cười gượng.
Alna cảm thấy tội lỗi với Katsuya vì cậu ấy đã cố gắng bảo vệ cho cô. Nhưng cô luôn nghĩ rằng nếu cô nói ra sự thật, cậu ấy sẽ bỏ rơi cô. Lúc đó Akira đang ra sức truy lùng cô, cô sẽ mất mạng nếu không có sự bảo vệ của Katsuya. Thế nên cô mới không thể tự mình nói ra sự thật cho cậu ấy biết. Dù cảm thấy tội lỗi, cô còn không thể phủ nhận việc bản thân lại cảm thấy hạnh phúc khi được cậu ấy đến cứu.
Nhưng bây giờ cô đã yêu cậu ấy, cô ưu tiên mạng sống của cậu ấy hơn mạng của mình. Nếu Katsuya chết chỉ vì việc sai trái của cô, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
“Tôi… Tôi không đáng để cho cậu bảo vệ… Thế nên… không sao đâu.”
Alna cố gắng để khiến Katsuya bỏ rơi mình. Cô còn không quan tâm cho dù cậu ấy có ghét cô. Sau khi thổ lộ mọi thứ, cô buồn bã thất vọng. Cô không còn gì nữa. Cô chỉ còn nụ cười trách móc bản thân, đây chính là quả báo của cô.
Katsuya thấy được sự đau khổ của cô ấy, cậu quyết tâm tuyên bố.
“Thế thì cũng không thay đổi việc tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“...Eh?”
“Tôi nói rồi, tôi đã hứa với cậu, tôi không cần lý do khác. Tôi sẽ không thất hứa chỉ vì một điều như thế.”
Katsuya mỉm cười, cố gắng an ủi Alna.
“Hơn nữa, ừm, thì, niềm tin là một thứ cực kỳ quan trọng với Thợ săn, tôi đang muốn trở thành một Thợ săn vĩ đại. Thế nên, dù nói thế này có hơi lạ, nhưng tôi vẫn sẽ giữ lời. Tôi sẽ không để cho cậu chết. Cho dù cậu không muốn, tôi vẫn sẽ bảo vệ cậu.”
Alna rùng mình, cảm xúc trào dâng trong tim cô.
“Thêm nữa, ừm, dù ăn cắp đúng là xấu, nhưng tôi nghĩ lý do đó không đủ để giết cậu. Tôi sẽ nói chuyện với cậu ta. Cậu không phải lo lắng, không sao hết. Tôi hứa với cậu, cứ tin tưởng tôi.”
Katsuya nói như thế và mỉm cười dịu dàng, Alna không nói gì mà chỉ gật đầu đáp lại, nước mắt chảy xuống má và cô cố gắng nở một nụ cười đẹp nhất.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Katsuya cảm thấy có gì đó đang tiến lại gần, cậu nhanh chóng nhảy ra.
Bộ giáp đen đã thủ súng và ngắm vào Katsuya. Rogelt dùng thông tin được gửi từ lính của mình cộng thêm với máy thông tin để khóa ngắm vào vị trí của Katsuya. Dù chỉ là ngắm ước chừng, nhưng với hỏa lực từ khẩu súng lớn thì không cần phải ngắm bắn chính xác.
“Thằng ranh con!! Lắm mồm lắm miệng!! Chết đi!!!”
Tràn đầy sự giận dữ, Rogelt vận hành bộ giáp. Tiếng nổ lớn vang lên, khẩu súng trường có hỏa lực ngang với đạn xe tăng bắn ra một đầu đạn thẳng vào biệt thự. Đầu đạn dễ dàng xuyên qua những bức tường và để lại những cái lỗ xuyên qua biệt thự.
Katsuya đã tránh được đầu đạn trong gang tấc. Dù còn kinh hoàng trước sức hủy diệt do đầu đạn gây ra, nhưng cậu vẫn lập tức quay lại đảm bảo an toàn cho Alna.
“Alna, cậu không sao chứ?”
Alna đang nằm trên mặt sàn nhưng vẫn không bị thương. Cô kinh hãi đến mức không thể trả lời với Katsuya. Nhưng ít ra cô vẫn gật đầu để cho cậu ấy biết rằng cô vẫn ổn.
Katsuya tỏ ra nhẹ nhõm. Cậu an tâm khi biết Alna vẫn ổn, nhưng sự việc tiếp theo khiến cậu hốt hoảng. Akira bất ngờ nhảy ra từ bên trong căn phòng bị đầu đạn đục lỗ. Sự việc bất ngờ này khiến Katsuya đờ người ra, và như thế là đủ để quyết định kết quả cuối cùng.
Akira đàn áp Katsuya bằng khẩu súng trường trong tay trái mà không cần quay sang nhìn. Trong ánh mắt của Akira, cũng như khẩu súng trong tay phải, đang ngắm vào Alna. Trong thế giới chuyển động chậm, mọi thứ đều di chuyển một cách rất chậm, Akira và Alna đang nhìn nhau. Akira bóp cò súng, Alna ăn mưa đạn và Katsuya không còn cách nào để ngăn cậu nữa.
Akira tiếp tục xả đạn vào Katsuya để đàn áp cậu ta và trốn thoát khỏi biệt thự thông qua những cái lỗ do Rogelt gây ra. Katsuya chỉ có thể nhìn Akira chạy đi mà không thể làm được gì.
Thứ đã kéo Katsuya trở lại thực tại chính là giọng nói yếu ớt của Alna. Ngay lúc nghe thấy giọng nói đó, Katsuya lập tức chạy về phía Alna để xác nhận tình trạng thương tích của cô ấy. Cô ấy bị thương nặng, nhưng vẫn chưa chết. Từ vị trí bị trúng đạn, có vẻ Akira cố tình làm như thế. Nhưng Katsuya không nhận ra điều này, từ vũng máu trên mặt đất, cậu biết Alna không còn nhiều thời gian nữa.
“...T-thuốc!!”
Katsuya lấy thuốc ra từ trong túi của mình. Nhưng cậu lập tức phát hiện ra kẻ địch đang đến từ cái lỗ và bắt đầu bắn bọn họ. Cậu lớn tiếng quát lũ người đang ẩn nấp ở bức tường gần cái lỗ.
“Đừng cản đường ta!!”
Cậu không thể chăm sóc cho Alna trong tình huống này. Katsuya hiểu rõ điều đó và nhấc cô ấy lên bằng một tay, kéo cô ấy ra khỏi nơi đó trong khi vẫn đàn áp kẻ địch. Cậu nghĩ sẽ không có kẻ địch xuất hiện từ hướng mà Akira bỏ chạy, vì thế cậu cố gắng rút lui về hướng đó trong khi cố gắng bảo vệ Alna.
Alna ho ra máu và cơ thể bắt đầu dần lạnh đi. Cô rồi sẽ chết. Không còn cơ hội nào để cứu cô nữa. Dù biết rõ điều đó, nhưng cô không hề thấy sợ hãi. Hạnh phúc vì được người mình yêu ôm ấp và bản thân không còn là gánh nặng cho cậu ấy nữa. Mắt cô dần tối đi, nhưng cô vẫn thấy Katsuya đang tuyệt vọng bảo vệ cho mình. Cô càng yêu cậu ấy thêm sâu đậm hơn, cô hối hận khi thấy Katsuya đang tỏ ra đau đớn.
Cô cảm thấy rất lạnh. Cô muốn cảm nhận sự ấm áp vào khoảnh khắc cuối cùng của mình. Alna cố gắng chút sức lực cuối cùng để đưa bàn tay dính đầy máu của mình lên. Katsuya nhận thấy thì gọi tên cô. Đáng tiếc thay, cô không còn nghe thấy gì nữa, nhưng cô lại cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của mình và mỉm cười hạnh phúc.
Cánh tay của Alna nhẹ nhàng rơi xuống. Mạng sống của cô đã hết, ngay trong vòng tay của người mà cô yêu.
Katsuya nhận thấy Alna đã không qua khỏi. Cậu biết cho dù có chăm sóc vết thương cho cô ấy trong khi bắn trả kẻ địch thì cũng không còn nghĩa lý gì nữa. Cậu vô cùng thất vọng, nhẹ nhàng đặt cơ thể Alna xuống.
Katsuya gào thét vang vọng khắp biệt thự. Khi đã xong, cậu tràn đầy nỗi hận thù và thất vọng vì đã không thể cứu được cô ấy. Để giải quyết nguồn gốc khiến cậu không thể cứu được Alna, cậu phát huy hết tài năng nổi trội của mình.
Những tên lính tập trung về khu vực này do mệnh lệnh từ Rogelt, choáng váng khi thấy Katsuya bất ngờ trở nên mạnh như thể là một con người hoàn toàn khác. Dù bọn họ có lợi thế hơn, nhưng nhanh chóng bọn họ đã bị áp đảo. Biệt thự khắp nơi là đạn bay và chỉ không lâu nữa sẽ dừng lại.
************
Akira đã chạy qua cái lỗ do Rogelt tạo ra và thoát khỏi biệt thự. Cậu dùng hết sức mạnh của đồ gia cường để đưa bản thân lên trên mái nhà, chạy về phía ngược lại và nhảy xuống khoảng sân trước rộng lớn của căn cứ. Cậu tiếp tục chạy về phía lối ra.
Sheryl đã được cứu và Alna đã chết. Cậu không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Điều duy nhất còn lại mà cậu phải làm đó là sống sót ra khỏi nơi này. Tất nhiên gây chiến với Nhà Ezont sẽ để lại rất nhiều rắc rối về sau, nhưng chừng nào rắc rối đó xảy ra thì tính sau. Cậu sẽ suy nghĩ về vấn đề này một khi ra ngoài, Akira tiếp tục chạy đi trong khi suy nghĩ như vậy.
[Alpha, tôi chỉ muốn xác nhận thôi, cô ta chết chưa? Không thể nào cứu được cô ta nữa đúng chứ?]
Akira đã bắn vào Alna theo chỉ dẫn của Alpha. Cậu nghĩ như thế sẽ đủ để giết chết cô ta. Nhưng cậu biết có một phương pháp điều trị còn có thể cứu sống một người đã mất nửa thân, hoặc những loại thuốc đắt tiền có thể cứu mạng người dùng ngay lập tức, và rất nhiều cách khác để sống sót trước mức độ thương tích đó. Thế nên cậu mới thấy không an tâm.
Alpha mỉm cười và đáp lại.
[Cậu lo lắng quá đó. Không sao đâu, đúng là cô bé đó sẽ sống nếu dùng loại thuốc đắt tiền hoặc được cấp cứu kịp thời. Nhưng tôi đảm bảo trong tình huống đó cậu ta không có thời gian để làm như thế đâu.]
[Nhưng mà, có lý do gì để giải thích tại sao tôi không được giết chết cô ta ngay lập tức không? Một phát bắn vào đầu là cô ta chết ngay mà…]
[Nếu cậu bắn vào đầu hoặc bằng phương pháp nào khác khiến cô bé chết ngay lập tức, tôi đảm bảo cậu ta sẽ điên lên, bỏ lại xác Alna và đuổi theo cậu để trả thù ngay. Thế nên ta mới làm như thế. Nếu chúng ta để cô bé đó thoi thóp thêm một vài giây, cậu ta chắc chắn sẽ ở lại để ưu tiên cô bé đó.]
[Nếu là thế thì sao không giết luôn cậu ta hay khiến cậu ta bị thương nặng? Trong tình huống trước đó, cho dù tôi không thể giết chết cậu ta thì tôi vẫn có thể khiến cậu ta bị thương mà?]
[Nếu chúng ta làm thế, những người lính còn lại của Nhà Ezont sẽ tập trung vào bắn hạ cậu. Trong viễn cảnh tệ nhất, cậu sẽ phải chiến đấu với cả băng nhóm cộng thêm giáp hạng nặng màu đen nữa đấy.]
[Cô giải thích thì nghe mới hợp lý thật.]
Akira đồng ý với lý lẽ đó, sự bất bình và nghi ngờ của cậu đã biến mất.
[Cho dù cậu ta đuổi theo cậu sau khi cô bé đó chết, cậu ta sẽ phải xử lý đám lính của Nhà Ezont trước. Hãy để cậu ta câu thời gian cho chúng ta chạy thoát đi.]
Akira đang chạy thì liếc mắt ra phía sau nhìn. Bên trong biệt thự, Katsuya sẽ phải chiến đấu với đám lính của Nhà Ezont cùng với bộ giáp hạng nặng màu đen. Cậu tưởng tượng ra cảnh đó, tỏ ra khổ sở như thể chẳng liên quan gì đến mình.
[...Ừm, cho dù một vài tên lính vẫn đuổi kịp theo tôi nhưng ít ra bộ giáp đen đó không đuổi theo là được. Dù tôi cảm thấy hơi tội lỗi nhưng cứ để cậu ta–]
Akira lập tức chau mày. Để bộ giáp đen có thể đuổi kịp theo cậu từ phía bên kia biệt thự, bộ giáp đó sẽ phải chạy vòng qua biệt thự, vậy nên cậu mới nghĩ không thể nào mà bộ giáp đen đó sẽ đuổi kịp. Cho dù có đuổi theo thì bộ giáp cũng phải mất thời gian chạy vòng qua biệt thự. Nhưng cảm giác an tâm của cậu đã bị phản bội, cậu thấy bộ giáp đen đang đứng ngay phía trên căn biệt thự.
“Đùa nhau đấy à!?”
[Ông ta chắc chắn đã dùng hết công suất của bộ giáp để nhảy lên mái nhà của biệt thự. Để làm được như thế ông ta sẽ phải bỏ lại một vài món vũ khí lớn. Bộ giáp không còn vũ khí tầm xa, vũ khí cận chiến là món vũ khí duy nhất mà bộ giáp có.]
[Vấn đề không phải như thế!!]
Bộ giáp đen nhảy xuống và tiếp đất tạo ra tiếng động lớn. Sau đó bộ giáp tiếp tục nhảy đi với sức mạnh khiến cho mặt đất rung chuyển, nó hướng về phía Akira.
“Thằng ranh con!! Ngươi nghĩ ta để cho ngươi thoát sao?!!”
Bộ giáp đen di chuyển trong khi thủ máy cưa lên, những cái răng cưa phát ra tiếng kêu chói tai khi xoay vòng.
Đồ gia cường của Akira tăng lên hết công suất tối đa, không hề quan tâm đến áp lực nó gây ra cho cơ thể Akira. Akira mặc kệ cơn đau nhói ở hai chân và tiếp tục bỏ chạy. Nhưng đương nhiên cậu không thể đọ lại tốc độ của một bộ giáp hạng nặng chuyên về tốc độ. Khoảng cách giữa cậu và bộ giáp dần thu hẹp lại.
[Alpha! Chúng ta làm gì đó được không?!!]
Akira đang tỏ ra cực kỳ lo lắng, nhưng Alpha chỉ tỏ ra hơi bận tâm. Cô ấy tỏ ra bình thường và nói.
[Đành hết cách, chiến đấu đi.]
[Cô nghiêm túc đấy à?!]
Akira to mắt, nhưng Alpha mỉm cười và đáp lại.
[Hãy chuẩn bị đi, như thế ít ra cậu sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn so với việc bỏ chạy như thế này.]
Akira cười gượng.
[Được rồi, biết rồi! Nếu quyết tâm là đủ thì cô muốn tôi quyết tâm bao nhiêu cũng được!! Trách nhiệm của tôi mà!!]
[Phần còn lại sẽ là trách nhiệm của tôi. Cứ để tôi xử lý cho. Chúng ta không có thời gian để lãng phí đâu, hãy chuẩn bị trước khi bộ giáp bắt kịp chúng ta.]
Akira đang chạy với tốc độ cao thì đồ gia cường lập tức dừng cậu lại. Ngay lúc đó, cậu nạp một băng đạn mới cho khẩu súng công phá CWH, sau đó ném khẩu súng xuống mặt đất cùng với khẩu súng phóng lựu A4WM và minigun DVTS.
Cậu lấy ra thanh kiếm thu gọn mà cậu lấy được ở bên trong biệt thự, cầm bằng hai tay và mở kiếm ra. Khi thanh kiếm được mở ra hoàn toàn, lưỡi kiếm bắt đầu có màu xanh da trời.
Ngay trước mặt Akira, bộ giáp đen vung máy cưa lên trong khi đang lao về phía cậu. Thấy như thế, Akira hít thở và chuẩn bị tinh thần.
Rogelt gào lên từ bên trong bộ giáp hạng nặng.
“Chết đi!!!”
Bộ giáp đen vung máy cưa xuống với một lực cực kỳ mạnh. Akira đang ở trong thế giới chuyển động chậm, vung thanh kiếm thu gọn một cách mạnh nhất có thể.
Khoảnh khắc cận chiến của họ va vào nhau, một ánh sáng xanh phát ra từ lưỡi kiếm của Akira, sau đó nó biến thành bụi đất và bị gió cuốn đi. Đồng thời lực va chạm đã thổi bay cơ thể Akira ra phía sau.
Với một đòn kiếm, dù Akira đang chiến đấu với một bộ giáp hạng nặng bằng da bằng thịt của chính bản thân cùng với đồ gia cường, nhưng cậu vẫn có thể đẩy lui bộ giáp hạng nặng.
Đáng lẽ đòn đánh như thế sẽ nghiền nát Akira. Nhưng có 2 lý do lại không như vậy. Đầu tiên, Rogelt đã dùng gần hết năng lượng để chiến đấu với những bộ giáp hạng nặng và xe tăng trên chiến trường, bởi vì thế mà bộ giáp của ông ta không thể tung hết công suất. Lý do còn lại là Alpha đã điều chỉnh để thanh kiếm dùng hết sức mạnh trong một đòn vung.
Thứ duy nhất duy trì độ sắc bén của thanh kiếm là năng lượng. Vì điều chỉnh của Alpha, thanh kiếm đã dùng hết năng lượng trong một lần, trên mức mà thanh kiếm có thể chịu được. Nhờ thế mà sức công phá của thanh kiếm đã tăng đến mức tối đa. Thanh kiếm đã chịu được đòn cưa từ giáp hạng nặng nhưng kết quả là nó biến thành cát bụi. Nhờ sự trợ giúp từ hỗ trợ của Alpha, Akira đã vung thanh kiếm với kỹ thuật không khác gì một kiếm sĩ.
Khi cậu bị thổi bay ngược ra phía sau, Akira đã nhanh chóng với lấy súng minigun DVTS và súng công phá CWH, cậu lập tức bắn trả bằng khẩu minigun DVTS. Những phát bắn của cậu hầu như đều trúng đích, nhưng gần như không gây ra thiệt hại gì.
Rogelt ngạc nhiên trước những gì vừa xảy ra nhưng ông vẫn lập tức tập trung. Sau khi đánh giá lại tình hình, ông lập tức ra tiếp một đòn tiếp theo. Không như Akira đã mất đi vũ khí cận chiến, bộ giáp đen vẫn còn đó vũ khí cận chiến của mình, và nó có thể nhẹ nhàng nghiền nát Akira.
Thông qua camera của giáp hạng nặng, Rogelt thấy Akira đang ngắm bắn vào ông. Lần này, Akira đang dùng súng công phá CWH.
Akira bóp cò, viên đạn được bắn ở cự ly gần và trúng vào bộ giáp đen, tạo ra âm thanh lớn. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, năng lượng đầu ra trên bộ giáp hạng nặng của Rogelt biến mất. Phát bắn của Akira đã phá hủy máy phát năng lượng của bộ giáp.
Khi bộ giáp hạng nặng ngừng cử động, Akira nhanh nhẹn nhặt hết số vũ khí còn lại và chạy ra khỏi nơi đó.
Akira chạy như điên nhưng vẫn kịp hỏi Alpha một câu.
[Alpha! Vậy là đủ để ngăn cái thứ đó lại rồi đúng không?!]
[Nói đúng hơn thì cậu đã bắn tỉa thành công máy phát của bộ giáp và nó đã tạm ngừng hoạt động. Nếu bộ giáp còn máy phát dự phòng thì nó vẫn mất một chút thời gian để thay thế máy phát cũ. Vậy thì cậu sẽ có đủ thời gian để bỏ chạy, miễn là cậu đừng dừng lại vì mệt hay gì đó là được.]
[Được rồi được rồi, tôi biết rồi!]
Akira cười gượng và bỏ chạy. Cậu nhảy qua hàng rào với sự trợ giúp của đồ gia cường, tiếp tục chạy ra khỏi căn cứ Nhà Ezont. Cậu đã thoát ra khỏi nơi đó.
************
Phần sau lưng của bộ giáp hạng nặng màu đen mở ra, Rogelt xuất hiện từ bên trong. Mặt ông đỏ hỏn, trông rất tức giận. Ông nhìn về hướng mà Akira bỏ chạy và lẩm bẩm.
“...Thằng nhãi đó… Nó chạy rồi!”
Rogelt nhảy xuống từ bộ giáp hạng nặng và kiểm tra cái lỗ trên bộ giáp. Cái lỗ do viên đạn gây ra đã phá hủy máy phát năng lượng của bộ giáp.
(...Chỉ có thể là đạn xuyên giáp trường lực. Chứ không thì làm sao có thể bắn xuyên giáp trường lực của giáp hạng nặng chứ. Không thì không thể nào làm như vậy được.)
Đúng như Rogelt đã dự đoán, Akira đã dùng đạn xuyên giáp trường lực, cậu đã mua để làm bùa may mắn và làm lá bài tẩy. Một loại đạn chất lượng cao trị giá 5,000,000 Aurum một viên. Cậu chỉ mua một viên phòng khi cậu không còn lựa chọn nào khác để đối đầu với quái vật mạnh, ví dụ như sinh vật khổng lồ mà cậu đã từng đối đầu trong tòa nhà Seranthal. Akira chỉ không ngờ bản thân sẽ phải dùng đến loại đạn này nhanh đến như vậy.
(Nhưng mà cho dù thằng nhóc có bắn với cự ly gần thì cũng không đủ để phá hủy máy phát, vậy tại sao…)
Rogelt chau mày, ông không muốn tin vào lời giải thích mà ông vừa suy nghĩ ra.
Không như tấm giáp, giáp trường lực của giáp hạng nặng màu đen này là loại liên tục tiêu thụ năng lượng để duy trì trường lực. Vì bộ giáp sẽ dùng rất nhiều năng lượng khi ông liên tục di chuyển, vậy nên Rogelt thường hay đứng yên khi không chiến đấu. Trong lúc đang chiến đấu, ông sẽ hạ thấp trường lực ở những phần khó bị trúng đạn để tiết kiệm năng lượng. Không thì bộ giáp sẽ tiêu thụ rất nhiều năng lượng và sẽ khó kiểm soát.
Khiến cho giáp trường lực tập trung về điểm bị trúng đạn chỉ có những người lái tài giỏi mới làm được, và một trong những ưu điểm của thiết bị điều khiển chất lượng cao là nó có thể dự đoán chính xác phát bắn trúng vào đâu và mở rộng trường lực đến những điểm đó.
Nhưng chức năng tự động điều chỉnh này của thiết bị điều khiển thường có một số khuyết điểm. Trong một số trường hợp, nó có thể khiến trường lực chỉ tập trung vào một điểm và để những phần khác dễ bị tấn công hơn.
Rogelt nhớ lại lúc Akira dùng súng minigun DVTS để xả đạn vào giáp hạng nặng của ông. Nếu chỉ để gây sát thương lên bộ giáp của ông thì là một hành động vô nghĩa, nhưng nếu như cậu ấy làm như thế để thao túng chức năng điều chỉnh tự động trong bộ giáp của Rogelt thì sao. Nếu Akira làm như thế để tập trung giáp trường lực vào một điểm và mở điểm yếu ở phần khác để bắn vào đó, nếu tất cả đúng là thật thì đó chính là cách mà Akira đã bắn hỏng máy phát.
Về lý thuyết thì là như vậy, nhưng thực ra gần như không thể thực hiện được việc này. Nếu dùng một lượng lớn đạn cùng với một cái máy thu thập thông tin chất lượng cao để tính toán chính xác những thay đổi nhỏ ở giáp trường lực để tạo ra điểm yếu thì việc đó có thể làm được. Nhưng để làm được thì Akira phải phân tích và tính toán một lượng lớn thông tin, có nghĩa đó là một việc không thể nào.
Rogelt đã phủ nhận giải pháp cho câu hỏi của chính mình. Ông lắc nhẹ đầu, cho rằng chỉ là do bản thân xui xẻo và quyết định không suy nghĩ nữa.
Rogelt loại bỏ hết những suy nghĩ vừa rồi và nhìn vào bộ giáp hạng nặng thêm một lần nữa. Nhìn bộ giáp hạng nặng đầy tự hào của mình bị biến thành tình trạng này, ông lại bắt đầu lên cơn giận.
“Thằng ranh, dám khiến bộ giáp của ta trở nên như thế này. Ta chắc chắn sẽ giết ngươi vào lần tới.”
“Không may cho ông, không có lần tới nữa đâu.”
Giọng một người phụ nữ đáp lại Rogelt. Rogelt lập tức rút súng ra và bắn một vài phát đạn về hướng của giọng nói đó.
Dù hướng đó không có một bóng người, nhưng những viên đạn của ông lại bị bật ra như vừa bắn trúng một vật kim loại gì đó. Một thanh kiếm đang lơ lửng ở hướng đó. Khi người chủ thanh kiếm loại bỏ ngụy trang, xuất hiện là một thiếu nữ đang mỉm cười thích thú. Bên dưới áo choàng là một cơ thể người máy bằng kim loại, cả hai tay cô đều cầm kiếm, cô là Nelia.
Nelia và Rogelt nhìn nhau. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Nelia bất ngờ lướt về trước và thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Rogelt đánh giá sơ qua sức mạnh của kẻ địch trước cách di chuyển và cách cô ta đỡ đạn của ông. Ông nhanh chóng quyết định rằng súng không có tác dụng nữa và vứt súng đi, để thay thế ông rút 2 con dao treo ở hông ra và thủ thế. Khi ông rút dao ra, lưỡi kiếm vươn ra và biến thành kiếm.
Rogelt cũng có tài năng đấu cận chiến, đó cũng là lý do mà trong suốt trận chiến với giáp hạng nặng ông chỉ dùng vũ khí cận chiến là chủ yếu, đương nhiên tài năng này cũng được thể hiện rất tốt khi chiến đấu với con người. Thực ra tài năng với thanh kiếm của ông đã giúp ông tạo nên sự khác biệt ở quận phía đông, một nơi dùng súng là chủ yếu.
Nelia và Rogelt trao đòn trong tích tắc, sau cuộc trao đổi, họ lướt qua nhau, lưng hướng về nhau.
“Thấy chưa, không có lần tới đâu.”
Nelia mỉm cười và nói như thế, đằng sau cô, Rogelt bị chém thành bốn mảnh theo hình chữ thập ở ngay cổ. Không chỉ bị chặt đầu, mà đầu và cơ thể của ông ta còn bị chém ra thành một nửa. Những phần bị chém rời ngã ra mặt đất, mặt đất nhuộm đỏ trong máu.
Công việc của cô đã hoàn tất, Nelia nhìn về hướng mà Akira bỏ chạy. Cô mỉm cười thích thú, trông cô đang rất ngây ngất.
“Kể từ lần đó thì cũng chưa lâu lắm, nhưng không ngờ cậu đã trở nên mạnh đến mức hạ gục một bộ giáp hạng nặng chỉ với mỗi đồ gia cường. Thật đáng tiếc khi mình không thể quyến rũ được cậu ấy vào lúc đó.”
Nelia kích hoạt ngụy trang quang học của áo choàng. Hình bóng của cô dần tan biến vào khung cảnh và hoàn toàn biến mất.
“Nếu còn một cơ hội khác để quyến rũ cậu ấy thì hay biết mấy, nhưng với tình hình hiện tại của mình thì khó lắm. Thật đấy, tôi nên làm gì với cậu đây?”
Cô không cảm thấy điều gì sai trái khi muốn tán tỉnh một người mà cô đã từng muốn giết 5 giây sau đó. Nelia với cách suy nghĩ méo mó như vậy, lộ vẻ hối hận trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Nhưng khuôn mặt đó nhanh chóng biến mất, để lại bộ giáp hạng nặng không còn hoạt động cùng với cái xác bị phân mảnh.
************
Haurias, băng nhóm đang chiến tranh với Nhà Ezont. Bên trong căn cứ của họ, trong phòng của chủ băng nhóm. Báo cáo từ những người lính của Haurias liên tục vang khắp căn phòng.
“Ông chủ! Bọn họ quá mạnh!! Chúng ta sẽ bị xóa sổ mất!! Hãy ra lệnh cho chúng tôi đi!! Ông chủ!! Ông còn đó không?! Chúng ta tập trung lại hay rút lui, hãy ra lệnh đi ạ!! Chết tiệt!! Không kết nối được sao!? Chuyện quái gì thế này?!!”
Chủ băng của họ đã không ra thêm mệnh lệnh nào, bởi vì người chủ đã ăn một viên đạn vào đầu và đã chết.
Haurias đã gửi gần hết lính của mình đi để tấn công Nhà Ezont. Ở lại căn cứ chỉ còn chủ băng và một vài người lính. Và những người lính đó cũng như ông chủ của mình, đều đã chết.
Cả Haurias và Nhà Ezont đều có một số điểm tương đồng. Đầu tiên, cả hai đều là băng nhóm lớn với rất nhiều thành viên, chủ băng của cả hai đều rất có sức ảnh hưởng. Bởi vì thế mà việc các thành viên trong băng nhóm đứng lên chống lại ông chủ của mình là cực kỳ khó xảy ra. Bây giờ, cả hai phía đều đã không còn người chủ nữa, lính của họ cũng đành phải chiến đấu cho đến chết, chừa lại đường sống cho một vài người vào những giây phút cuối cùng.
Nhà Ezont và Haurias, hai đại băng nhóm ở quận dưới của thành phố Kugamayama. Sự mất mát về thành viên và chủ băng, số tiền bỏ ra cho trận chiến, cả hai đều đã bị hủy diệt chỉ trong một đêm.