Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 308 - Lễ tang của người nhạc sĩ

Độ dài 2,712 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-16 20:19:41

*Trans+Edit: Lắc

Bầu trời mây đen u ám, mưa bụi lất phất bay, bao phủ Aalto vào trong như một tấm màn. Dường như ngay cả thiên nhiên cũng chịu không nổi nỗi buồn mà bật khóc.

Chiếc xe tang dưới sức kéo của bốn con bò đực chậm rãi di chuyển về phía trước. Ngày càng có nhiều người dân đứng ra hai bên đường trong cơn mưa bụi mù mịt, buồn bã và tiếc nuối dõi theo chiếc xe tang đi qua.

Mới chỉ có vài ngày trôi qua kể từ buổi hòa nhạc gây náo động gần như cả thành phố, những giai điệu vẫn còn vang vọng trong tim mỗi người từng nghe. Bởi vậy, khi nghe tin về cái chết của Lucien Evans, tất cả đều không khỏi xúc động và bàng hoàng, không khỏi tiếc thương cho cậu.

Vì tinh thần không bao giờ bỏ cuộc mà Lucien Evans đã truyền tải tới họ, cũng như vì niềm vui thuần khiết đáng trân quý mà cậu mang đến, người người đều đổ ra đường để tiễn đưa vị đại nhạc sĩ tài năng Lucien Evans, niềm tự hào của cả Aalto.

Mưa bụi bay đáp lên mặt, khiến ai nấy khuôn mặt đều ướt đẫm. Chỉ là nước mưa hay còn là nước mắt, không ai biết, nhưng nó đã thành công làm cho bầu không khí càng thêm phần tang thương.

Nếu là một tuần sau đó, hoặc nếu không phải ở Aalto thì sẽ rất khó thấy được một cảnh tượng khó quên như thế này. Đám đông đứng dọc hai bên đường để tiễn đưa Lucien Evans dường như chính là toàn thể cư dân của thành phố này.

Chứng kiến xe tang rời đi, một số người hâm mộ Lucien cuồng nhiệt hoặc những người quá xúc động liền lao ra đường và gia nhập đoàn rước dưới cơn mưa.

Những người mặc đồ đen từ khắp các con phố vừa đau khổ thổn thức vừa tự nhiên theo  sau đoàn đưa tang. Hàng người cứ mỗi lúc một dài, mỗi lúc một lớn.

Khi xe tang được lái vào trong khu quý tộc, hầu hết quý tộc được mời dự lễ tang của Lucien đều sững sờ khi nhìn thấy ở trái, phải và đằng sau xe tang là lúc nhúc những cái đầu đen kịt. Hàng người đưa tang dài vô tận đếm không xuể giống như một cơn thủy triều đen mang theo xúc cảm buồn đau dần dần dâng lên phía trước.

Có lẽ, chưa một ai từng thấy qua khung cảnh nhiều người tụ tập vì chung một mục đích như vậy trừ những lúc hòa nhạc được trình chiếu ở quảng trường thành phố Aalto. Bởi vậy, những quý tộc này không khỏi nảy sinh ảo tưởng rằng khi hàng nghìn thường dân đoàn kết lại với nhau, họ sẽ bùng nổ ra một loại sức mạnh áp đảo đáng sợ không cách nào ngăn cản và nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của mình.

‘Thật không ngờ Lucien Evans lại nổi tiếng và được tôn kính đến vậy.’ Vài quý tộc cấp bậc hiệp sĩ, những người có vẻ bình tĩnh hơn khi chứng kiến khung cảnh này, thầm thở dài: ‘Nếu trong tang lễ của mình mà lại có nhiều người tiễn đưa và che chở linh hồn như thế này thì đó hẳn sẽ là vinh quang lớn lao nhất bên cạnh việc được Chân Thần hạ phàm hay được Người giúp đỡ. Nếu được như vậy, dù có chết cũng chẳng còn gì hối tiếc.’

Khi xe tang đi ngang qua, các quý tộc cũng tham gia vào đội bảo vệ linh hồn của Lucien. Không phải là bởi vì họ yêu mến và ngưỡng mộ cậu đến nỗi sẵn lòng hạ thấp địa vị của mình để đứng chung với thường dân, mà chỉ bởi đây là một thủ tục trong tang lễ của tôn giáo Thần Chân Lý: những người được mời tham dự lễ tang sẽ phải hộ tống xe tang đi hết đoạn hành trình.

Hồng y Gossett đứng phía trước giáo đường Hoàng Kim liền khẽ biến sắc khi trông thấy đoàn hộ vệ khổng lồ và hoành tráng này. Ông vô thức làm dấu thánh giá trước ngực và thấp giọng nói: “Chỉ có sự thật mới tồn tại mãi mãi!”

Khi quan tài được đưa vào trong giáo đường Hoàng Kim, những thường dân không được mời trong đoàn hộ vệ lưỡng lự không muốn rời đi. Trong cơn mưa bụi mịt mù, họ đứng xung quanh giáo đường, cầu nguyện và gửi đi những lời cầu chúc tốt lành nhất.

Điều này đem đến cho các mục sư và giám mục một cảm giác vô cùng khó tả, như thể người sắp được đưa đi chôn cất là một vị thánh vậy.

……

Trong đại thánh đường, quan tài được đặt bên dưới thập tự giá, biểu trưng cho việc đại nhạc sĩ là một tín đồ trung thành.

Khi nhạc hiếu dừng lại, Hồng y Gossett giơ cây thánh giá trắng trong tay lên và trịnh trọng nói: “Kính thưa Đấng nhân từ, hôm nay chúng tôi ở đây cầu nguyện cho người anh em của chúng tôi, Lucien Evans, người đã đi hết chuyến hành trình của mình trên thế giới này và đang được Người đưa đi. Chúng tôi tin chắc rằng tất cả những ai tin ở Người, tiếp nhận Người, đi theo Người và kính trọng Người đều sẽ nhận được sự cứu rỗi và có thể an nghỉ trên Núi Thiên đường.”

Các quý tộc, nhạc sĩ, nhạc công, v.v. ngồi kín bên trong thánh đường đều nhắm mắt lại và cầu nguyện theo Gossett.

“Cậu ấy là một con người trong sáng, ngoan đạo và cao quý. Âm nhạc của cậu ấy, giống như những lời răn dạy của Người, đã mang sức mạnh cũng như niềm vui đến cho thế giới. Cầu mong cho cậu ấy có thể tiếp tục dâng lên những bài thánh ca tuyệt vời tại nơi Thần quốc của Người…”

Cầu nguyện xong, Gossett ân cần nhìn Natasha, Joel, Alisa, John, Victor và những người khác, sau đó đưa mắt nhìn một lượt khắp thánh đường và cất giọng đầy điềm tĩnh: “Thần đã dạy chúng ta rằng, cái chết giống như màn đêm, đêm qua đi, trời sẽ lại sáng. Cái chết không phải là điều đáng sợ, bởi những người anh, chị, em của chúng ta một khi qua đời đều sẽ được đoàn tụ tại Núi Thiên đường. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, luôn được kết nối với nhau và luôn có thể cầu nguyện cho nhau.”

Sau những lời chúc phúc và cầu nguyện là thời gian tưởng nhớ của người thân và bạn bè. Joel, Alisa, John và Victor đều lần lượt đi lên phía trước thánh đường để phát biểu, kể lại từng chi tiết về cuộc đời của Lucien Evans khi cậu còn tại thế. Một vài người bật khóc nức nở, vài người khác thì lại chọn kìm nén nỗi buồn, nhưng gương mặt vẫn tràn ngập sầu thương, một số khác thì tuân theo lời răn dạy của Thần mà an ủi những người xung quanh, giúp họ kiên cường để hướng tới tương lai tốt đẹp hơn.

Khi lễ tưởng niệm kết thúc, Natasha bước lên bên cạnh Hồng y Gossett.

Cô lúc này đang mặc trên người một chiếc váy đen truyền thống, mái tóc dài được cuộn gọn bên trong một chiếc lưới búi tóc đen. Bằng biểu cảm hoài niệm, cô nhắc lại những khoảng thời gian hạnh phúc và vui vẻ từng trải qua cùng Lucien. Cuối cùng, Natasha dằn lòng xuống và trịnh trọng nói: “Từng có một lần cậu ấy kể với ta rằng, nếu một ngày chết đi mà không kịp để lại di chúc, cậu ấy sẽ quyên góp trang viên Brons đứng tên mình cho Hiệp hội Nhạc sĩ.”

Nghe đến đây, Othello và những nhạc sĩ khác khẽ gật đầu. Lucien Evans quả thực là một người yêu âm nhạc thuần túy, sẵn sàng quyên góp phần lớn tài sản của bản thân là trang viên đó cho hiệp hội.

Natasha tiếp tục: “Lucien hy vọng có thể dùng lợi nhuận thu được từ trang viên để thành lập một cuộc thi và một giải thưởng. Giải thưởng này sẽ vinh danh tác phẩm âm nhạc xuất sắc nhất lục địa được lựa chọn sau mỗi ba năm bởi các thành viên chính thức của Hiệp hội Nhạc sĩ Aalto. Còn cuộc thi sẽ là một cuộc thi piano quy mô lục địa được tổ chức ba năm một lần, mục đích là thúc đẩy sự phát triển của loại nhạc cụ mới này cũng như để tạo động lực và truyền cảm hứng cho những người yêu thích piano chân chính có thể dấn thân vào con đường âm nhạc.”

Trang viên Brons vốn là món quà được Natasha lựa chọn để tặng cho Lucien. Bản thân nó đã trị giá hàng nghìn Thale, lợi nhuận ròng hàng năm cũng khoảng 100 Thale, tức là tương đương với thu nhập hàng năm của một nhạc sĩ nổi tiếng, mà ba năm thì bằng với 300 Thale. Đối với nhiều nhạc sĩ nghèo hay nhiều người yêu piano mới chân ướt chân ráo bước lên con đường âm nhạc, thậm chí chỉ một nửa của khoản lợi nhuận ròng đó thôi cũng đã là một phần thưởng rất, rất hào phóng rồi.

“Cậu Lucien Evans quả đúng là một người sở hữu tấm lòng vàng. Cậu ấy vẫn luôn một lòng quan tâm đến sự phát triển của âm nhạc cũng như để ý tới những người mới yêu thích âm nhạc.” Thay mặt Hiệp hội Nhạc sĩ, Othello đứng dậy và bày tỏ lòng cảm kích đối với khoản quyên góp. “Tôi đề xuất đặt tên cho giải thưởng và cuộc thi này lần lượt là ‘Giải thưởng Âm nhạc Evans’ và ‘Cuộc thi Piano Lục địa Evans’. Đồng thời, Hiệp hội Nhạc sĩ Aalto đã quyết định sẽ dựng tượng đá cho mọi bậc thầy âm nhạc đã có những cống hiến xuất sắc cho sự phát triển của nền âm nhạc cũng như đã sáng tạo ra những tác phẩm kinh điển bất hủ.

Tượng sẽ được dựng ở trên đỉnh núi Kaseya cạnh sông Belem để cho tất cả những ai tới Aalto cũng như mọi đứa trẻ vui chơi gần sông đều có thể chiêm ngưỡng, biết tới và khắc ghi những cái tên tỏa sáng trên đó.”

Christopher, Victor và những người khác của hiệp hội đều gật đầu. “Tôi không phản đối.”

Một tràng pháo tay trịnh trọng, gọn gàng và không quá nồng nhiệt phù hợp với không khí tang lễ vang lên để dành tặng cho nhân cách cao thượng và tình yêu đối với âm nhạc của người đại nhạc sĩ.

Đúng lúc này, Natasha thêm vào: “Ta cũng sẽ quyên góp lợi nhuận từ một trong những trang viên của mình để khoản tiền thưởng của Giải thưởng Âm nhạc Evans và Cuộc thi Piano Lục địa Evans đều bằng ba trăm Thale.”

“Cảm ơn sự hào phóng của người, thưa Điện hạ.” Đối với đề xuất của Natasha về việc để số tiền thưởng cho cuộc thi và giải thưởng bằng nhau, Othello không có gì để phản đối, bởi 300 Thale cần phải được chia thành giải nhất, nhì, ba, nếu không thì sẽ không tạo đủ động lực và cảm hứng cho những người tới sau.

Joel, Alisa và John cũng không ý kiến gì với quyết định của Natasha. Họ tin Điện hạ sẽ chẳng bịa ra di chúc chỉ vì một trang viên, mà trang viên này vốn còn là món quà cô tặng Lucien nữa.

Duy chỉ có Hồng y Gossett là khẽ cau mày. ‘Giải thưởng Âm nhạc Evans? Hình thức nghe chừng tương tự với Giải Vương miện Holm hay Giải Ngai vàng Bất tử của đám pháp sư tà ác đó. Xem ra Lucien Evans đã lấy cảm hứng từ Công nương hay từ tên Giáo Sư kia.’

Dù vậy, trong một dịp như thế này, ông ta cũng chẳng thể phản đối. Thôi thì, một giải thưởng trong lĩnh vực âm nhạc cũng chẳng đáng để phải bận tâm.

Cùng với sự thành lập của Giải thưởng Âm nhạc Evans và Cuộc thi Piano Lục địa Evans, mục tưởng niệm của lễ tang đã kết thúc. Dưới sự dẫn dắt của dàn hợp xướng, mọi người tham dự bắt đầu đồng thanh hát lên thánh ca cùng những lời chúc phúc, khiến bầu không khí của lễ tang trở nên trang trọng và thiêng liêng.

Cuối cùng, Hồng y Gossett vẩy nước thánh lên quan tài, tẩy sạch mọi ô uế, tội lỗi mà thế giới này mang đến.

Một lần nữa, quan tài lại được nâng lên, lần này là đưa tới nghĩa trang gần giáo đường Hoàng Kim. Natasha, Joel, Alisa, Victor, Felicia cùng những thành viên gia đình và bạn bè còn lại của Lucien theo sau. Những quý tộc và nhạc sĩ, nhạc công khác thì rời khỏi giáo đường để về nhà.

Ngay khi bước ra khỏi cửa giáo đường, các quý tộc ai nấy đều giật mình khi thấy đám đông vẫn còn vây quanh đây.

Nhìn thấy các quý tộc bước ra, những người đang chờ đợi tang lễ kết thúc đều lao về phía nghĩa trang quý tộc gần đó. Xuyên qua hàng rào sắt, họ chứng kiến lễ hạ huyệt diễn ra và nhìn thấy chiếc quan tài đen được đưa xuống lòng đất.

Mưa lúc này đã ngừng, vài tia nắng xuyên qua màn mây chiếu xuống mặt đất. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những người lính gác của giáo đường lấp đất vào mộ, cảm xúc buồn thương, đau đớn lại một lần nữa lan tràn.

Đất vàng phủ lấp quan tài từng chút một, như thể đang cắt đứt mối liên kết cuối cùng giữa người sống và người chết. Alisa, Felicia và Elena lại không kìm được mà bật khóc. Joel, John, Victor và Natasha cũng nhắm mắt lại.

Chứng kiến khung cảnh ở bên kia hàng rào sắt, mọi người cũng cảm thấy khó lòng chịu nổi bầu không khí tiễn biệt u uẩn này. Tất cả đều nhắm mắt lại, có người còn nức nở.

Bất chợt, thanh âm khàn khàn, nghèn nghẹn của một cô gái nhẹ nhàng vang lên:

“Thiên thần của niềm vui, thánh thiện và xinh đẹp, tỏa rạng ánh sáng lên khắp chốn trần gian.”

Bài hát tươi vui, trang trọng tưởng chừng như không hề phù hợp với bầu không khí u sầu và trang nghiêm của một đám tang, nhưng tinh thần mà nó chứa đựng lại nhất quán lạ lùng. Ca từ như lời nhắn nhủ của Lucien tới mọi người, rằng đừng bỏ cuộc khi đối mặt với khổ đau mà hãy cứ kiên trì chạy về phía ánh sáng, chạy về phía niềm vui.

Bởi vậy, mọi người dần dần bị bầu không khí này lây nhiễm và ngày càng có nhiều người hát theo:

“Tại nơi trần thế xinh đẹp này, tất cả chúng sinh đều chung một niềm vui.”

Tiếng hát ngày một lớn, vang vọng đến tận nghĩa trang. Felicia và Elena nghe thấy lại càng khóc dữ hơn. Natasha thì lại hát theo, dẫn dắt họ dùng lời ca này để xoa dịu trái tim và động viên bản thân tiếp tục sống.

“Mọi người, bất kể địa vị, đều được ân sủng thần linh ban phước.”

Vừa khóc vừa nghẹn ngào, họ hát vang lời ca để tiễn biệt Lucien.

“Thiên thần của niềm vui, thánh thiện và xinh đẹp, tỏa rạng ánh sáng lên khắp chốn trần gian.”

Bài hát cứ mãi vang lên không ngừng, mang theo nỗi buồn cùng niềm hy vọng hòa chung với nước mắt và sự bình yên.

Trong lúc bài hát cất lên, việc chôn cất đã hoàn tất, tấm bia cũng đã được dựng xong, bên trên là một dòng văn bia ngắn gọn được viết bởi Natasha:

“Nơi đây an nghỉ một thiên thần âm nhạc.”

……

Đêm khuya, bên trong một biệt thự quý tộc.

John ngồi trên sofa cùng gia đình. Không một ai ngủ được.

Bình luận (0)Facebook