Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 307 - Nỗi buồn của cả thành phố

Độ dài 2,512 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-15 21:16:17

*Trans+Edit: Lắc

Khu Bách hợp Tím, trong một căn nhà dân sinh xinh xắn.

Ryan bước tới bàn ăn, thấy một xấp báo đặt cạnh đĩa liền hỏi vợ, người đang bận rộn chuẩn bị bàn ăn: “Chẳng phải Tuần san Aalto mới phát hành hôm qua sao? Sao nay lại có nữa vậy em?”

Là quản lý của một công ty thương mại, cần nắm rõ mọi phương diện và tình hình của Aalto để đối ứng với việc hàng hóa mua vào bán ra nên anh đã đặt mua định kỳ Tuần san Aalto với thông tin có tính toàn diện cao.

Sau khi vợ anh, Elena,[note58363] dỗ dành cậu con trai mới mấy tuổi của mình ngồi xuống xong, cô đi về phía bếp rồi trả lời: “Nghe bảo là ấn bản bổ sung. Nhưng em không biết chữ, không hiểu trên đấy nói gì.”

Nói xong, cô ngân nga lời ca của Ode to Joy: “Thiên thần của niềm vui, thánh thiện và xinh đẹp, tỏa rạng ánh sáng lên khắp chốn trần gian.” Bầu không khí trong phòng ăn và nhà bếp ngay lập tức trở nên vui vẻ, khiến tâm trạng mọi người đều tràn đầy phấn chấn.

Ryan, người cũng đang ngân nga mấy câu theo vợ, ngồi xuống trước mặt con trai và cầm cuốn Tuần san Aalto “ấn bản bổ sung” lên.

Khởi đầu của anh là một thực tập viên xếp bét bảng trong một công ty thương mại. Tuy không phải là người thông minh hay sắc sảo nhất trong số những thực tập viên ở đó nhưng anh chắc chắn là người siêng năng và chăm chỉ nhất. Bằng lòng kiên trì, không cam chịu thất bại, anh đã từng chút một thoát khỏi cuộc sống của một thường dân nghèo khổ. Anh học chữ, học đủ loại kiến thức liên quan đến kinh doanh, và rồi dần dần anh được thăng chức lên vị trí hiện tại – một quản lý. Anh có một gia đình hạnh phúc và một hoàn cảnh sống tương đối thoải mái.

Bởi vậy, khi lần đầu tiên nghe thấy Bản giao hưởng Định mệnh, anh liền có cảm giác nó chính là tiếng lòng của mình, là ý chí không cách nào nói rõ của mình, khiến anh nảy sinh sự đồng cảm mạnh mẽ với âm nhạc. Anh yêu âm nhạc của Lucien Evans ngay lập tức, thậm chí cả gia đình anh cũng yêu thích âm nhạc của cậu điên cuồng.

Mở Tuần san Aalto ra, Ryan thấy một dòng chữ đen in đậm và trang nghiêm ngay trên trang nhất:

“Cáo Phó.”

Ryan cảm thấy da đầu ngứa ran. Anh tự nhủ: ‘Là đại nhân vật nào được Thần triệu gọi?’ Điều này sẽ gây ra biến động lớn về doanh số hoặc giá cả của nhiều mặt hàng.

Ánh mắt anh nhanh chóng dời xuống, để rồi nhìn thấy những dòng chữ đen đậm như chất chứa cảm giác nặng nề và ngột ngạt.

“Bậc thầy âm nhạc bất diệt, nghệ sĩ dương cầm và nhạc trưởng vĩ đại, nhà tiên phong và cải cách kỷ nguyên âm nhạc, người sáng lập, chỉ đạo và hoàn thiện xu hướng phát triển cùng cấu trúc của âm nhạc giao hưởng hiện nay, thiên tài âm nhạc được Thần yêu quý, ngài Lucien Evans, đã mang theo những tác phẩm vô song của mình về với vòng tay của Thần vào sáng sớm ngày 4 tháng 6.”

Đọc đến đây, tâm trí Ryan đột nhiên quay cuồng, không cách nào kết nối người được nhắc đến trong cáo phó với ngài Lucien Evans. ‘Trời đất ơi, ngài ấy còn trẻ và tài năng đến vậy cơ mà, đáng lẽ còn có thể dẫn dắt nền âm nhạc của Aalto thêm mấy thập kỷ tới nữa mới phải chứ!’

Anh dời tầm mắt đã hơi nhòe đi của mình xuống dưới. Từng hàng chữ xuyên vào linh hồn anh như những mũi tên sắc nhọn:

“…Cuộc đời của ngài Evans từ khi bắt đầu tại khu ổ chuột cho đến khi trở thành một bậc thầy âm nhạc là biểu trưng cho một cuộc đời không bao giờ đầu hàng, không bao giờ bỏ cuộc. Ngài đã sống một đời đấu tranh, một đời vinh quang!”

“…Chúng ta hãy gửi lời chia buồn sâu sắc nhất và lời chúc phúc chân thành nhất tới cho ngài, người được Thần yêu quý, để ngài thay mặt chúng ta tiếp tục ngợi ca Thần từ trên Núi Thiên đường.”

Elena bưng bữa sáng đi ra, thấy gương mặt hoang mang, buồn bã cùng đôi mắt đỏ hoe của chồng, liền sửng sốt tới nỗi suýt đánh rơi đồ ăn xuống đất. “Anh yêu à, có chuyện gì vậy? Sao anh lại khóc?”

“Anh… khóc?” Ryan đờ đẫn và bối rối hỏi. Giờ anh mới có cảm giác mắt mình sưng lên, mọi thứ trong tầm nhìn đều trở nên nhòe nhoẹt.

“Tách” một tiếng, anh thấy một giọt nước mắt rơi xuống tờ báo đang mở. Nó nhanh chóng thấm vào, lan ra và làm nhòe đi dòng chữ của những nhạc sĩ và quý tộc trên đó.

“Tôi không tin nổi đây lại là sự thật. Sự ra đi của cậu ấy là một mất mát không cách nào thay thế của cả nền âm nhạc!” – Christopher.

“Có lẽ là bởi những tác phẩm của cậu quá xuất sắc và trái tim của cậu quá trong sáng nên Thần mới ưu ái triệu gọi cậu về sớm như vậy.” – Othello.

“Cậu ấy mang đến cho chúng ta niềm vui và tinh thần không bao giờ bỏ cuộc nhưng lại ra đi mà không mang theo bất cứ thứ gì. Tôi không muốn khóc, nhưng lại không thể không khóc.” – Felicia.

“Ngài ấy đã khởi hành lên Núi Thiên đường, để lại cho chúng ta một đỉnh cao giao hưởng khó lòng vượt qua. Đó là ‘kho báu’ mà ngài dành tặng cho tất cả chúng ta, không phân biệt giàu hay nghèo. Chỉ cần có một tấm lòng biết ơn và một trái tim kiên cường, không khuất phục, chúng ta sẽ có thể đạt được những điều trân quý nhất trong cuộc sống. Nếu một ngày nào đó ra đi, tôi hy vọng mình có thể được chôn cất bên cạnh một người vĩ đại như vậy.” – Franz.

Nhìn vệt nước mắt nhỏ, Ryan thầm nhủ: ‘Mình thật sự đang khóc…’

……

Bên cạnh cổng thành dẫn vào chợ từ khu Aderon, có rất đông người dân đang tụ tập. Người thì một mình khóc nức nở, người thì lại chỉ buồn bã, lặng im. Cũng có nhiều cô gái ôm nhau cùng rơi nước mắt.

Betty, Joanna và Simon sau khi ra khỏi quán rượu Copper Coronet liền nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ và trọng thể này, đồng thời phát hiện một thông báo dán trên tường.

Dù không biết chữ nhưng từ màu sắc ảm đạm của tờ thông báo, họ liền hiểu ra đây là một cáo phó.

“Đại nhân vật nào chết mà lại khiến người nghèo ở đây đau buồn đến vậy?” Betty không nghĩ ra cái chết của đại quý tộc, lãnh chúa hay Hồng y nào lại có thể làm người dân ở khu Aderon này phải khóc, trừ phi người ta trả tiền cho họ khóc thuê.

Bị sự tò mò thôi thúc, Betty hỏi hai lính gác trông cũng đang buồn rười rượi: “Thưa hai ngài, nội dung của cáo phó là gì vậy ạ?”

Hầu hết người nghèo ở Aderon đều mù chữ nên hai người lính không hề ngạc nhiên với câu hỏi của Betty. Cô còn khéo léo gọi họ là “ngài”, thế nên một trong hai tử tế đáp lại, giọng trang nghiêm: “Ngài Lucien Evans, niềm tự hào của Aderon, không, niềm tự hào của cả thành phố Aalto, bị bệnh nặng và đã được Thần triệu gọi.”

Ngoại trừ tiết lộ cho gia đình, một số bạn bè thân thiết của Lucien, quý tộc và các thành viên chính thức của Hiệp hội Nhạc sĩ rằng cậu bị giết bởi một pháp sư tà ác gọi là Giáo Sư, còn lại thì giáo hội yêu cầu Natasha thông cáo tới công chúng rằng cậu qua đời vì bệnh nặng, giống như một số vụ việc của Ngân Giác trước đây cũng được giấu kín với người thường.

Điều này là do nếu chuyện một đại nhạc sĩ vừa đạt được thành công rực rỡ và được hầu hết người dân của Aalto yêu mến lại bị một pháp sư độc ác giết hại ngay tại Thánh vịnh chi thành này thì sẽ khiến các tín đồ ở nơi đây nghi ngờ về năng lực của giáo hội. Họ sẽ hoài nghi liệu giáo hội có thực sự bảo vệ được họ khỏi cái ác như đã rao giảng, tuyên truyền hay không.

Nếu không phải vì Natasha cố chấp, giáo hội đã yêu cầu cô phải giấu sự thật với cả đám người Joel rồi.

Betty nghệt ra như thể hồn đã lìa khỏi xác. Cô chết trân tại chỗ.

“Betty, có chuyện gì thế?” Joanna lo lắng hỏi.

Betty đột nhiên òa khóc. Cô ôm lấy Joanna, vùi đầu vào vai chị gái nức nở: “Evans, ngài Evans… hức… hức… mất rồi… bị bệnh mà mất rồi…”

Dù đã được huấn luyện ba năm qua, Betty vẫn chưa đầy 20 tuổi, vẫn là một cô gái trẻ rất nhạy cảm.

Joanna không tin nổi vào tai mình. Người hiệp sĩ điềm tĩnh, khôn ngoan và quyết đoán như vậy mà lại mất vì bệnh nặng?

Tuy nhiên, cô cũng cho rằng binh lính của Aalto không đời nào có thể lấy chuyện này ra để đùa giỡn. Hốc mắt Joanna nóng lên, cô vỗ nhẹ vào vai Betty an ủi: “Đừng khóc, ngài Evans được Thần triệu gọi lên Núi Thiên đường sớm là bởi tác phẩm của ngài ấy quá xuất chúng. Em phải chăm chỉ, phải nỗ lực hơn nữa để không phụ kỳ vọng của ngài ấy, hãy cố mà trở thành một hiệp sĩ mạnh mẽ.”

“Vâng.” Betty buồn bã gật đầu.

……

Cưỡi trên con ngựa Vảy Rồng, John dẫn đầu một nhóm tùy tùng từ từ tiến vào cổng thành Aalto, nơi đối diện với rừng đen Melzer.

Là thành phố lớn cuối cùng trước khi tiến vào Dãy núi Hắc ám nên khoảng cách từ Aalto đến pháo đài Dãy núi Hắc ám không xa, chỉ cần cưỡi ngựa Vảy Rồng với tốc độ bình thường, kể cả có kết hợp nghỉ ngơi thì cũng chỉ một ngày là tới.

Vì vậy, khi nhận được thư gia đình báo rằng người bạn thân xa nhà ba năm của cậu mới trở về Aalto, John liền nộp đơn xin nghỉ phép cho kỳ nghỉ mười ngày mỗi năm, chuẩn bị quay về gặp bạn cũ và dành thời gian cho gia đình cùng cậu ấy.

Không may là pháo đài Dãy núi Hắc ám được quản lý rất chặt, mà Lucien và Natasha lại lo rằng John, một hiệp sĩ chính thức, sẽ phát hiện thấy có điều bất ổn trong biệt thự, thế nên đã trì hoãn việc xét duyệt đơn của cậu cho đến tận ngày thứ ba sau buổi hòa nhạc.

John, người sở hữu mái tóc vàng rực rỡ cùng đôi mắt sáng ngời, lúc này đang mặc một bộ giáp bạc toàn thân cùng áo choàng tím đặc trưng của Hiệp sĩ Đoàn Violet. Trên gương mặt điềm tĩnh của cậu nhuốm một chút vui vẻ.

Dù vẫn định kỳ nhận được thư Lucien gửi từ Công nương Điện hạ, nhưng chỉ vậy thôi thì không đời nào sánh bằng niềm vui được gặp lại bạn thân sau một thời gian dài. Cậu cũng đã nghe tin buổi hòa nhạc của bạn thân mình thành công chưa từng thấy. Xung quanh ai ai cũng ngân nga bài hát Ode to Joy, một bài hát dường như để ngợi ca Thần, ngợi ca niềm vui và tình đoàn kết, khiến cậu nóng lòng được gặp lại bạn thân của mình vô cùng. Nếu không phải người dân đang đi đầy trên đường phố thì cậu đã phóng hết tốc lực về nhà rồi.

Trên đường đi, cậu dần phát hiện ra có gì đó không ổn. Mọi người trên phố đều buồn bã, và từ thính lực hiệp sĩ nhạy bén của cậu, cái tên Lucien Evans liên tục được nhắc đến.

Trong lòng John dấy lên một dự cảm không lành. Cậu đanh mặt lại rồi lệnh cho tùy tùng của mình đi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Câu hỏi và lời đáp giữa người tùy tùng với những người qua đường vang lên rõ mồn một trong tai cậu:

“Ngài Evans đã được Thần triệu gọi…”

Cây roi ngựa trong tay John bất chợt rơi xuống đất, âm thanh vang lên rõ ràng nghe thật chói tai.

……

Ngày hôm nay đã được Tuần san Aalto về sau ghi lại thế này: “Dường như đã có một đám mây khổng lồ được tạo thành từ nỗi u sầu và buồn bã bao phủ khắp Aalto, khiến gương mặt của tất thảy người dân đều mất đi niềm vui. Không một ai tin rằng vị thiên thần âm nhạc ấy lại rời bỏ thế giới này khi tuổi đời còn quá trẻ như vậy. Đây là nỗi buồn của cả thành phố.”

Ba ngày sau, khu Aderon, tại căn lán Lucien từng sống.

Được kéo bởi bốn con bò đực, một chiếc xe tang màu đen từ từ lăn bánh. Nó đi theo hành trình cuộc đời của Lucien Evans từ khu Aderon đến khu Gesu, rồi đến khu hành chính, và cuối cùng là khu quý tộc, nơi xe sẽ tiến vào giáo đường Hoàng Kim và tang lễ chính thức bắt đầu.

John mặc trang phục đen của hiệp sĩ, lặng im bước đi chếch phía trước bên phải xe tang với khuôn mặt nghiêm nghị. Đằng sau cậu là Joel ủ rũ, Alisa nức nở, Iven mắt đỏ hoe, Elena cùng những người thân quen và bạn bè khác của Lucien. Còn ở bên trái, Victor đi đằng trước, theo sau là Othello, Felicia cùng những người bạn học và đồng nghiệp khác của cậu trong ngành âm nhạc.

Mặt khác, Christopher thì vì tuổi già, còn Natasha thì vì địa vị, cộng thêm với việc cô chưa chính thức công bố mối quan hệ với Lucien cho công chúng biết, vậy nên cả hai người họ đều đợi ở giáo đường Hoàng Kim.

Xe tang di chuyển chầm chậm, trang nghiêm và lặng lẽ. Trên đường chỉ nghe thấy tiếng khóc.

Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí cũng như bị thôi thúc bởi những cảm xúc đã dồn nén trong lòng những ngày qua, một người đàn ông nghèo khổ tự nhiên bước theo phía sau và tham gia vào đoàn rước.

Có ông làm gương tiên phong, những công dân khác cũng lặng lẽ bước ra đường và theo sau xe tang, hộ tống Lucien Evans trên chuyến hành trình cuối cùng của cậu.

Bình luận (0)Facebook