Chương 306 - Cáo phó
Độ dài 2,515 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-14 20:51:32
*Trans+Edit: Lắc
Hôm nay, Natasha mặc một chiếc váy đen tuyền giản dị, mái tóc tím dài được cuộn lên và bọc lại bằng một chiếc lưới búi tóc đen, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh, mịn màng. Cả người cô toát lên vẻ buồn bã và trang nghiêm.
Cô đi ngang qua Franz, phớt lờ mọi thứ xung quanh mà đi thẳng lên cầu thang.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Franz lại bồn chồn tự hỏi rồi nhìn quanh.
Vài người ít ỏi trong đại sảnh đều ngơ ngác, bao gồm cả Polly, người phụ trách tiếp tân. Không ai biết chuyện gì có thể khiến Nữ Đại Công tước tương lai, người hiện là Bá tước Violet, buồn đến vậy.
Chẳng lẽ Đại Công tước đã đột ngột được Thần triệu gọi?
Không. Nếu là vậy, cô đã ngay lập tức gửi cáo phó đến cho tất cả các quý tộc, sau đó mang linh cữu đến giáo đường Hoàng Kim để được Đại hồng y Sard thay mặt Giáo hoàng chủ trì lễ đăng cơ rồi. Và sau tang lễ, cô còn phải đến Thánh thành để tỏ lòng thành kính với Giáo hoàng. Không đời nào cô lại có thời gian rảnh để đến Hiệp hội Nhạc sĩ.
Hay là đám dị giáo ở phía bắc đã xâm nhập được vào pháo đài và chuẩn bị tiến tới Aalto?
Không. Là một hiệp sĩ chân chính, cô sẽ là hiệp sĩ đầu tiên dẫn đầu Hiệp sĩ Đoàn Violet xung phong tấn công thay vì làm một kẻ hèn nhát núp vào trong Hiệp hội Nhạc sĩ và dùng âm nhạc để gây tê bản thân.
Nhạc sĩ nổi tiếng nào đã qua đời chăng?
Không, ngoại trừ người từng chỉ dạy cho Natasha trước kia là Christopher ra, không ai có đủ tư cách để được cô đích thân đến hiệp hội với thái độ trang trọng như vậy.
Khoan!
Tất cả đều bất chợt nghĩ đến một người. Chính là vị nhạc sĩ thiên tài vừa hoàn thành buổi hòa nhạc xuất sắc đến mức dường như không gì có thể vượt qua được nữa – người đã được tất cả ngầm công nhận là “bậc thầy”. Có chuyện gì đã xảy ra với cậu ư?
Sau buổi hòa nhạc, Công nương Điện hạ đã cử một hộ vệ đi thông báo cho mọi người rằng Lucien Evans bị ốm nặng và ngất xỉu vì quá phấn khích. Nhờ có Hồng y Gossett, cậu đã hồi phục ổn định nhưng cơ thể vẫn rất yếu và cần nghỉ ngơi điều độ trong một thời gian dài. Dù vậy, trong hơn hai ngày kể từ lúc đó, ngoại trừ một vài người bạn được phép đến thăm, những người còn lại đều bị chặn ở ngoài biệt thự, không ai biết được tình trạng của cậu tiến triển tốt hay xấu.
Trong quá khứ đã có vô số tiền lệ về việc người bệnh khi thể trạng suy yếu bị đột tử chỉ trong vài phút mà không đợi nổi mục sư hay giám mục đến cứu chữa!
Nếu là cậu, người vừa kết thúc buổi hòa nhạc ấy, chủ nhân của Bản giao hưởng cung Rê thứ Ode to Joy đầy chấn động và dạt dào cảm xúc cùng nhiều tác phẩm tuyệt vời khác ấy, thì quả thực đủ tư cách để được Nữ Đại Công tước tương lai đích thân đến Hiệp hội Nhạc sĩ thông báo tin dữ.
Quan trọng hơn cả chính là mối quan hệ thân mật giữa cậu và Công nương Natasha đều đã được mọi người biết đến và ủng hộ. Nhiều người đã tin chắc rằng cậu sẽ trở thành Công tước Tiran tương lai - Ở Công quốc Orvarit, nếu người kế vị là nữ thì người chồng sẽ được phong tước là Công tước Tiran, không có thực quyền và không được thừa kế. Nếu là cậu, thì việc Công nương Natasha ăn mặc như thế này cùng với nỗi buồn không thể che giấu trên mặt cô sẽ trở nên hoàn toàn dễ hiểu!
“Trời đất ơi, ngài Evans còn chưa tròn hai mươi mốt nữa…” Polly bàng hoàng và buồn đau che miệng, nước mắt đong đầy khóe mi. Cô cố gắng ngăn bản thân tưởng tượng linh tinh: “Nhất định không phải là ngài Evans, trời ơi, xin đừng là ngài ấy…”
Kể từ khi trở về từ buổi hòa nhạc, Polly đã coi ngài Evans như là một thiên thần phụ trách âm nhạc và niềm vui, đồng thời là người mà cô tôn trọng và ngưỡng mộ nhất.
Tuần san Aalto trong tay Franz từ từ rơi xuống đất. Sau khi ghé thăm ngài Evans buổi sáng đầu tiên sau hòa nhạc và chắc chắn tình trạng của ngài đã ổn định, anh đã luôn đắm chìm trong đam mê sáng tác âm nhạc kể từ lúc đó. Niềm cảm hứng đến từ Ode to Joy cứ mãi tuôn trào bất tận trong tâm trí anh, thế nên suốt hàng chục giờ tiếp theo, anh đã ở lì trong phòng piano, chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì bên ngoài nữa.
Hôm nay Franz ra khỏi phòng và đến hiệp hội, không phải chỉ để thu thập tuần san Aalto mà còn vì muốn tìm chút thông tin trong thư viện âm nhạc, sau đó sẽ ghé thăm ngài Evans để xin lời khuyên cũng như thảo luận về ý tưởng âm nhạc mới của anh.
“Không, không...” Gương mặt gầy gò của Franz lộ ra cảm xúc phủ nhận trong vô thức, thế rồi anh liền đi theo Natasha và Camil lên tầng. Anh muốn nghe tận tai câu trả lời từ Điện hạ và đảm bảo kết quả không phải là những gì anh đang lo ngại.
……
Trong phòng chờ riêng của Christopher.
Othello bất lực nhìn vị bậc thầy tóc bạc trắng: “Chủ tịch à, ngài vẫn chưa viết bài đánh giá sao? Ấn bản Phê bình Âm nhạc và Tin Giao hưởng kỳ này đã bị hoãn lại hai ngày rồi.” Dù đã trở thành chủ tịch, ông vẫn theo thói quen gọi Christopher là chủ tịch như trước đây.
Victor ngồi bên cạnh ghé mắt nhìn vào tờ giấy đặt trước mặt Christopher.
Vì Buổi hòa nhạc Trở về được tổ chức vào ngày 1 tháng 6, thế nên cả Phê bình Âm nhạc lẫn Tin Giao hưởng đều bị hoãn lại đến mùng 2 để có thể xuất bản thông tin về buổi hòa nhạc đặc sắc cũng như tác phẩm mới của Lucien Evans càng sớm càng tốt.
Kết quả là, không chỉ buổi hòa nhạc thành công vượt ngoài mong đợi mà phản hồi thu về cũng trên cả tưởng tượng. Thế nên đã có hai tập san nóng ruột đến nỗi không đợi được nữa mà xuất bản luôn. Những nhạc sĩ bị làm cho kinh ngạc và cảm động đều hăng say, cuồng nhiệt viết bài đánh giá. Chỉ trong một đêm, số lượng bản thảo hợp lệ đã vượt quá yêu cầu của hai ấn bản, buộc họ phải thêm vào phần bổ sung. Tuy nhiên, trong suốt quá trình này, bài đánh giá của bậc thầy Christopher – bài mà họ dự định sẽ đặt ở trang nhất – lại biệt tăm biệt tích suốt hai ngày nay, khiến cho ngày xuất bản cứ lùi, lùi, rồi lại lùi.
Christopher không hề xấu hổ mà cười nói: “Tại Ode to Joy làm ta rung động quá ấy mà. Cho dù là giá trị của chủ đề mà bản giao hưởng chứa đựng hay sự chặt chẽ và cách tân trong cấu trúc của nó, không gì là không đạt tới trình độ khó lòng tưởng tượng, khiến cho ta chỉ muốn dùng những ngôn từ đẹp đẽ và chân thành nhất để bình luận mà thôi, thành ra sửa đi sửa lại mấy lần rồi mà vẫn chưa ưng ý.”
“Có khi lời phê bình viết một lèo luôn mà không suy nghĩ sẽ dễ đem lại cảm giác gần gũi hơn đấy.” Victor ngầm thúc giục Christopher hoàn thành bản thảo bằng những lời lẽ đầy triết lý.
Christopher khẽ gật đầu: “Có lý. Victor, cậu xem giúp ta viết thế này được chưa?”
Vừa nói, ông vừa đưa cho Victor vài mẩu giấy viết đầy những con chữ nguệch ngoạc.
Victor nhận lấy rồi nhẹ nhàng đọc: “Đây là một kiệt tác nghệ thuật vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả chúng ta, là kho báu trân quý nhất của những con người yêu âm nhạc, là tác phẩm đỉnh cao vô song nhất trên vương miện giao hưởng. Tôi có linh cảm rằng trong một thời gian dài, rất dài nữa sau này, sẽ không có thứ âm nhạc nào có thể so sánh được với nó trong lĩnh vực giao hưởng.
Đây không phải là điều đáng tiếc mà là một kỷ niệm xứng đáng để cho chúng ta vui mừng và hạnh phúc, bởi chúng ta đang ở trong chính thời khắc huy hoàng đó, được tự thân trải nghiệm vẻ đẹp khó tả bên trong đó, và được ghi dấu vào lịch sử cùng với nó. Vậy nên chúng ta hãy cùng đứng dậy và trao cho chàng nhạc sĩ Lucien Evans sự tôn trọng sâu sắc nhất vì sáng tạo vĩ đại này của cậu ấy…
Cậu ấy đã đủ sức để bước vào thánh điện của âm nhạc, đủ sức để đứng sóng vai với những bậc thầy tỏa sáng nơi đó. Thậm chí, tinh thần không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ khuất phục xuyên suốt mọi tác phẩm của cậu, cũng như sự hùng hồn, cương quyết ở chương cuối của Ode to Joy về việc chiến đấu với bóng tối, kế đó là niềm vui cùng sự chung sức đồng lòng đạt được sau nhiều gian khổ còn thể hiện rõ sự hòa hợp hoàn hảo giữa âm nhạc và tư tưởng hơn so với nhiều bậc thầy khác. Vậy nên bất kể thời đại có đổi thay thế nào, âm nhạc có phát triển ra sao, âm nhạc của cậu sẽ mãi bất diệt, bởi tinh thần chứa đựng trong đó là bất diệt!”
Những nhận xét phía dưới là phân tích cấu trúc và ý nghĩa nội hàm trong bản giao hưởng. Othello nghe xong, khuôn mặt nghiêm nghị, cổ hủ của ông không khỏi giãn ra một nụ cười. “Ngài Chủ tịch, đánh giá của ngài thật sự rất cao, nhưng tôi cho là xứng đáng, bởi quả thực chưa từng có bản giao hưởng nào có thể mê hoặc tôi nhiều như nó.”
Christopher chưa kịp đáp lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ từ tốn nhưng đầy mạnh mẽ.
“Ai vậy?” Othello thay mặt Christopher cất giọng hỏi.
Giọng một người hộ vệ vọng vào: “Là Công nương Điện hạ.”
Othello vội đứng lên đi ra cửa cùng với Christopher và Victor.
Cửa mở ra, nhìn thấy Natasha trong bộ trang phục như đi dự lễ tang, họ ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Natasha khẽ cúi đầu, điểm thánh giá lên ngực, sau đó bình tĩnh nói: “Đêm qua, Lucien Evans đã được Thần triệu gọi.”
Ẩn sâu bên trong sự điềm tĩnh của cô dường như là một nỗi đau cùng cực.
“Cái gì?!” Cả ba đồng thanh kêu lên. Không tiếp nhận nổi thông tin, Victor nhanh chóng loạng choạng lùi về sau hai bước cho đến khi được Othello vô thức đỡ lại.
Trên hành lang, Franz mặt mũi đờ ra như người mất hồn. Anh thất thần bước đi rồi bị một hộ vệ chặn lại.
“Ta rất tiếc và đau đớn khi phải báo tin, nhưng Lucien Evans đã bị một tên pháp sư tà ác giết hại đêm qua vì một âm mưu không mấy liên quan đến cậu ấy.” Natasha tuyên bố một cách đầy đau buồn theo lối giải thích mà giáo hội thường thực hiện, nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra những gì vừa nói đúng là sự thật. Đại nhạc sĩ Lucien Evans quả thực đã bị “giết” bởi một pháp sư tà ác.
Với thân phận và địa vị của Natasha cũng như tình cảm của cô dành cho Lucien trong mắt mọi người, không ai tin rằng cô sẽ thông báo một điều như vậy nếu không xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần. Do đó, nỗi đau buồn liền tràn ngập khắp hành lang. Nhiều nhạc sĩ nghe tiếng và đi ra xem tình hình đều thổn thức rồi nguyền rủa tên pháp sư khốn kiếp kia.
Mặt mũi Victor tái nhợt. Ông mở miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ bật được ra mấy tiếng khàn khàn. Trên khuôn mặt già nua của Christopher cũng tràn ngập nỗi buồn thương và tiếc nuối.
Othello vỗ nhẹ lên vai Victor: “Victor, đừng quá đau lòng. Evans sở hữu một loại tài năng không ai sánh kịp, nhờ đó cậu ấy đã tạo ra được thứ âm nhạc tuyệt vời nhất trên thế giới khi tuổi đời còn trẻ như vậy. Thế nên Thần mới triệu gọi cậu ấy lên Núi Thiên đường trước để cậu ấy có thể tạo ra thứ âm nhạc còn tuyệt vời hơn không thuộc về thế giới trần tục này. Evans được Thần ưu ái, từ giờ trở đi cậu ấy sẽ được tận hưởng niềm vui vĩnh cửu. Chúng ta nên mừng và chúc phúc cho cậu ấy. Cậu ấy sẽ dõi theo chúng ta từ trên Núi Thiên đường, thế nên đừng để nỗi buồn của chúng ta làm cậu ấy bận lòng.”
“Tôi cũng mong là vậy, nhưng giờ thì tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi. À, thưa Điện hạ, có thể… có thể cho tôi nhìn mặt Lucien lần cuối được không?” Victor đã khôi phục lại được khả năng nói chuyện. Tuy vẫn rất đau lòng, nhưng dù gì cũng từng trải qua nỗi đau mất vợ, hiện ông đã có thể bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Natasha lắc đầu nói: “Xác cậu ấy đã bị tên pháp sư đó tiêu hủy, chỉ còn sót lại một… một…”
Ngay cả một người nổi tiếng cứng cỏi, ngoan cường như Phán Quyết Kiếm cũng không thể nói hết câu. Không khó để tưởng tượng cái xác ở trong tình trạng bi thảm thế nào. Bầu không khí buồn bã càng trở nên u ám hơn.
“Thưa Điện hạ, tiếp theo chúng tôi phải làm gì?” Thấy cơ thể Christopher run rẩy, Othello vội đỡ ông ngồi xuống, sau đó với giọng buồn bã, ông trịnh trọng hỏi.
Natasha vẫn nói với giọng cứng nhắc đều đều như trước. “Tiếp theo, hãy đăng cáo phó trên khắp các mặt báo và tập san định kỳ dưới danh nghĩa của Hiệp hội Nhạc sĩ Aalto, dán cáo phó trước cổng hiệp hội và tại hơn mười khu của Aalto, đồng thời thông báo cho tất cả những người yêu âm nhạc của cậu ấy, rằng lễ tang tiễn biệt sẽ được tổ chức trong ba ngày nữa.”