Chương 04: Bắt đầu lại cuộc đời
Độ dài 1,620 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-31 01:10:34
╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗
꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂
╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝
Từ trong bóng tối thẳm sâu, tôi từ từ tỉnh lại….
Nhưng không hiểu sao, dù mở mắt mà tôi vẫn không thấy gì, cả thế giới cứ méo mó và mờ ảo. Chẳng những vậy tôi còn không thể điều khiển tay chân mình và hoàn toàn vô lực. Không chỉ tay chân không thôi, cả cổ tôi… toàn bộ cơ thể tôi cứ như không tài nào động đậy được.
Rồi thì tôi mới suy nghĩ lại và nhớ ra, tình cảnh ngay trước khi tôi mất ý thức nó tồi tệ đến độ nào. Chẳng hiểu vì sao đó mà một tay cha xứ ở trại trẻ mồ côi lại dùng hàng đống trẻ con làm vật tế, để rồi triệu hồi thành công một tên Ma Thần. Nhưng vì chúng tôi can thiệp nên âm mưu của hắn đổ bể giữa chừng, còn bản thân hắn thì bị tôi giết. Dẫu biết vậy là đáng mừng, nhưng tôi lại không thể mặc kệ một tên Ma Thần đã mất người triệu hồi và được tự do được. Bởi lúc đó, đằng sau lưng tôi là đám nhỏ đang co rúm người cùng Cortina không hề có khả năng cận chiến.
Tóm lại, tôi không thể không chiến đấu được. Tôi ra lệnh cho Cortina chạy ngay đi để một mình giao chiến với tên Ma Thần. Ma thay cô ấy đã hiểu ngay tình hình, nói sẽ gọi người đến giúp rồi chạy đi. Do có đến khoảng 10 đứa trẻ còn sống, và cô ấy thì không có sức mạnh nên khó lòng nào đưa bọn trẻ chạy cùng được.
Dẫu đã chật vật thảo phạt thành công tên Ma Thần nhưng tôi lại bị gãy mất tay trái, chân phải và bị chém một vết sâu từ ngực xuống tận bụng. Thật sự mà nói, bị thương như vậy mà tôi còn thở được cũng đã là may lắm rồi.
Còn giờ, theo lời cô nàng thần(kinh) nọ thì tôi đã được quay về thế giới này lần nữa, nhưng… Tôi chẳng thể nói được tiếng nào, và tay chân cũng vô phương cục cựa nốt.
――Thế này là thế nào?!
“Fugiyaaaa!?”
Đến cả câu đó cũng không thành từ ngữ mà chỉ nghe như tiếng hét lạ lùng của một con mèo con mà thôi. Không lâu sau, tôi có cảm giác thứ gì đó ấp áp lướt đi trên mặt mình, rồi một thứ mềm mại ấn vào miệng. Vô thức, tôi hút từ đó ra cái chất ngọt ngào rồi nuốt ực. Đến khi đã no thì tôi lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến vài ngày hôm sau tôi mới hiểu ra tình cảnh của mình. Ấy là tôi đã được… đầu thai vào một đứa bé sơ sinh rồi. Dẫu rằng hồi sinh thì bị cấm, nhưng nếu tái sinh thành một đứa trẻ để khởi đầu một cuộc đời mới thì được, cho nên tóm lại một câu, hóa ra đây chính là cái vụ “đi cửa sau” mà vị thần đó nói.
Thêm cái nữa là thị lực của tôi đang dần ổn định lại…
“Chào buổi sáng, Nicole. Bữa nay bé con dậy sớm nhỉ”
Sau khi thức dậy và mở mắt ra, tôi nhận ra cái người phụ nữ xinh đẹp đang áp miệng tôi vào ngực cô ấy... là Maria.
Phải, chính là người đồng đội cũ mang danh Thánh Nữ của tôi.
Và cái người mà cô ấy gọi bằng Nicole… là tôi.
Nói cho dể hiểu thì tôi đã được tái sinh thành con của người đồng đội cũ của mình rồi.
Ma thuật chuyển sinh(Reincarnation) là một trong những thánh ma thuật cao cấp nhất. Dẫu vậy nhưng trừ việc biết ma thuật có tác dụng hay không ra, người thi triển không tài nào biết đối tượng sẽ được tái sinh ở nơi nào.
Tóm lại một câu, Maria sẽ không thể nào biết tôi chính là Raid, người đồng đội cũ của cô ấy. Vì đó nên cô nàng cứ vô tư ấn bộ ngực vào tôi. Nếu biết tôi là Raid thì có trời mới biết cô ấy sẽ làm gì, vớ vẩn có khi còn cho tôi một cái tát bay mất xác luôn cũng không chừng.
Cô nàng này cực kỳ khắt khe trong vụ quan niệm trinh tiết. Lần nọ, khi tôi và Lyel rủ nhau rình trộm thì bị cô nàng phát hiện và dùng một ma thuật công kích mang tên 《Vanish》 dần cho một trận ra trò làm tôi suýt chết. Chưa hết, vì Coltina chặn đúng ngay đường tẩu của 2 thằng nên lần đầu tiên trong đời, tôi được trải nghiệm cảm giác bị còng đầu.
Chắc gọi là trẻ người non dạ nên thích làm bậy cũng được.
“Fugiyuuuu”
Tôi rên lên một tiếng như để nói không muốn. Dẫu vậy nhưng tôi vẫn chưa có đủ cơ bắp để mà cử động cổ. Thêm cái nữa, dù mặt có dày cỡ nào tôi cũng không thể đi mà mút ngực đồng đội cũ của mình.
Và cái tôi sợ nhất chính là bị lộ.
“Ugyuu. Fuaaaa”
“Ara, bụng dạ con bị làm sao hử? Nicole ăn ít thật đấy. Mẹ hơi lo rồi đó”
Từ lúc chuyển sinh thành trẻ sơ sinh tới giờ, tôi không ăn uống đầy đủ cho lắm. Ừ thì đúng là Maria xinh đẹp phi thường thiệt đó, nhưng vì bản ngã của tôi nó thức tỉnh nên đành chịu. Nếu đây là một người phụ nữ hoàn toàn lạ mặt thì tôi đã giả ngu và bú nhiệt tình rồi.
Nhưng tôi là tôi.
Còn cô ấy là người đồng đội đã cùng trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến sinh tử.
Thêm vào đó, Lyel còn là chồng cô ấy nữa. Cậu ta vừa là đồng đội sát cánh bên tôi, vừa là kình địch lại vừa mang trong mình một cái『hình tượng người hùng』mà tôi không tài nào với tới nữa.
Liệu khi mút ngực vợ cậu ta thì tôi chỉ là một đứa bé, hay chính tôi đây?
Cho nên tôi tình nguyện tuyệt thực.
Vì đứa con mới sinh không chịu uống sữa mẹ nên Maria đâm ra chẳng biết làm sao để mà chăm sóc tôi nữa. Thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ.
Kết cuộc, cô ấy buộc phải pha sữa bò cho ấm vừa phải để mà xoay sở giữ mạng cho tôi.
Hôm nay, khi cô ấy đang dùng một miếng vải bông ướt đút sữa vào miệng tôi như mọi ngày thì Lyel dậy.
“Chào buổi sáng, Maria. Với cả Nicole nữa”
Nói xong, cậu ta ôm Maria đang bồng tôi rồi trao một nụ hôn buổi sáng nồng cháy, xong hôn tiếp lên má tôi một cái, khó chịu vô cùng.
“Fuaaaaaaaaauuuu!”
“Ara, cáu kìa. Chắc Nicole ghét papa đây mà”
“Ca...Cái gì?!”
Trông thấy tôi tỏ vẻ kháng cự, Dù rằng không có ác ý nhưng Maria vẫn nói thẳng sự thật phũ phàng ấy.
Mà đúng là tôi không thích Lyel thật.
Dẫu rằng thứ tôi ngắm tới không phải cái danh Dũng Giả, nhưng tôi phải thừa nhận cái khi chất khiến người khác ngưỡng mộ của cậu ta lại vượt xa mọi người. Cái tôi mong ước chính là sức mạnh và sự kiên quyết của người kiếm sĩ đại diện cho cả 6 người hùng ấy. Vì muốn được vậy nên tôi mới truy cầu sức mạnh.
Và, dù rằng không có tố chất ấy nhưng tôi không thể bỏ cuộc được.
Vì đó nên thay vì dựa dẫm vào kiếm, tôi đã dùng dụng sáng kiến và mưu mẹo để tự tạo nên phong cách chiến đấu của riêng mình.
Vì tôi như vậy nên khi đối mặt với người mang hình tưởng lý tưởng mình mơ tới là Lyel, những cảm xúc phức tạp trong tôi bị khuấy động. Cậu ta vừa là người tôi dựa dẫm, vừa là người tôi ngưỡng mộ lại vừa là người đồng đội làm tôi thấy khó chịu. Vì đó nên khi cậu ta hôn lên má, một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng tôi.
Sau cú sốc ấy thì Lyel buồn chán ra mặt rồi ra vườn cầm kiếm chém gió cho đỡ buồn.
Từ ô cửa sổ, tôi tôi nhìn theo bài tập đã thành thói quen hằng ngày của cậu ta. Từng đường kiếm phải nói là rất mạnh mẽ, lưu loát và vô cùng sắc sảo.
Hình tượng người hùng lý tưởng trong mơ đang ở ngay trước mắt tôi.
Lúc sinh thời, vì không có cả sức mạnh lẫn sức bền nên tôi không tài nào chiến đấu như vậy được.
Nhưng giờ đây, tôi chợt rung người như thể bị một dòng điện chạy qua.
Phải, cơ thể hiện tại của tôi là con của Lyel và Maria, nên là tôi có thể được thừa hưởng sức mạnh của Lyel và năng lực ma thuật của Maria. Và vì người có khả năng dẫn lối đang ở trước mắt nên kiếp này, có khi tôi có thể trở thành một kiếm sĩ cũng không chừng.
Có thể tôi sẽ đến cái đích trên con đường kiếm sĩ mà tôi từng không đến được cũng không chừng.
Mà không, nếu được kế thừa ma lực của Maria, thì con đường trở thành ma kiếm sĩ cũng sẽ mở ra trước mắt tôi nữa.
““Nyaaauuu!”
Tôi vừa giơ tay vừa thích chí kêu lên.
Cơ mà, vì yếu quá nên tôi chỉ vừa đủ sức giơ cánh tay ngắn ngủ ra trước mặt mà thôi.
“Hóa ra Nicole thích xem kiếm thuật của ba à? Con chỉ không thích bị nựng thôi đúng không?”
Vì hiểu nhầm nên Maria cứ *Puni* *Puni* chọc má tôi.
Kể ra thì đúng là cô nàng hay hiểu lầm ba cái vụ kiểu này thật.