Chương 46 - Đất nước Yamato III
Độ dài 808 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 18:20:01
CHƯƠNG 46
Asahina-kun tìm được một nhà hàng tên là ‘Nhà Osmanthus’ gần ‘Nhà nghỉ Sơn ca’ có một chữ ‘Don’ trên lá cờ treo trên đó, bảy người bọn tôi quyết định vào đó.
“Uwah... có unadon[note12901] này!”
“Còn có cả kaisendon[note12902] nữa này!!”
“Thật mừng khi mình vẫn còn sống... Thật mừng khi rời khỏi cái lâu đài đó...”
Chúng tôi nhìn những món cơm mà thực khách khác đang ăn, chúng tôi cực kỳ phấn khích.
Có lẽ không thể ngon như ở Nhật bản, nhưng mà ngay lúc này thì dù đó có là món tenkatsudon[note12903] ngày chờ lương của mẹ thường nấu thì cũng khiến chúng tôi mãn nguyện rồi.
“Quý khách muốn dùng gì ạ? Theo như tôi thấy thì hình như các vị đã từng nếm qua những món này rồi nhỉ.”
Một Obachan tốt bụng đến gần đợi chúng tôi gọi món.
Màu mắt và tóc không hề giống chúng tôi nhưng trang phục trên người thì đúng kiểu đồ Nhật Bản từ cái thời mà bọn tôi còn chưa sinh ra, còn phong cách phục vụ thì lại như thời hiện đại.
“Có menu không ạ?”
“Menu? Là cái gì vậy?”
Hình như họ không có menu thì phải.
Hosoyama-san suy nghĩ gì đó và hỏi lại lần nữa
“Có thực đơn không hay là danh sách đồ ăn ở đây chẳng hạn?”
“Aah, thực đơn à. Nếu là thực đơn thì nó ở ngay đó kìa.”
Theo nghĩ thông thường, tôi nghĩ rằng bọn họ phải hiểu từ menu, nhưng hình như vị anh hùng thứ n này hơi kỳ hoặc.
Chúng vốn là từ mượn mà.
“Cảm ơn... có lẽ tớ sẽ dùng kaisendon.”
“Tớ cũng thế-“
“Tớ sẽ ăn wasabidon[note12904] .”
“Shiori-san, tớ nghe nói nó cay lắm đấy. Ah, mình sẽ ăn magurodon[note12905] vậy.”
Mọi người lần lượt gọi món.
Chỉ có món của Hosoyama, nghe hơi lạ nhưng mà tôi cứ mặc kệ vậy.
Nghĩ lại thì hình như trong suốt chuyến đi tới tận giờ, Hosoyama-san luôn dùng bữa với những thứ kỳ lạ...
Mà thôi kệ nó vậy.
Khoảng cách giữa điều đó và gương mặt của cô ấy quá xa làm trí nhớ tôi trở nên mơ hồ.
“Tớ sẽ ăn cơm cá ngừ với hành. Ok, chỉ còn mình Satou chưa gọi món thôi.”
“Ah, xin lỗi. Um, mình sẽ ăn oyakodon[note12906] vậy.”
“Aiyo-”
Tôi chợt nhớ về tên đó.
Akira, không biết hắn có ăn uống đầy đủ không.
...không, tôi không hề lo lắng cho hắn.
Chỉ là nếu hắn không ăn uống đầy đủ, tôi sẽ không có cơ hội để đánh bại hắn.
Và khi chúng tôi trở về, tôi không thể nói với Okaasan của Akira rằng Akira đã bị chết đói được.
Okaasan của Akira, bà ấy rất đáng sợ khi bà ấy nổi giận.
Không cần biết là ai, làm gì khi họ nổi giận thì điều đáng sợ cả.
Tuy nhiên, Okaasan của Akira hơi khác.
Bà ấy thì cũng như những người khác khi nổi giận nhưng có một sự thật là, có một lần, Akira và tôi choảng nhau và hôm sau đó cả mẹ tôi và Okaasan của Akira điều nổi giận với tôi.
Akira không hề nhớ tôi là ai, nhưng hình như Okaasan của Akira thì lại nhớ.
Từ đầu lý do chúng tôi choảng nhau là do Akira không nhớ tên tôi, vì không thể nói rằng không liên quan được.
Tôi nhớ là lúc đó, Okaasan của Akira đáng sợ hơn cả mẹ tôi khi giận nữa.
Bà ấy đơn giản nhẹ nhàng, cẩn thận, và hết mực giải thích cho tôi là tôi đã làm sai cái gì và tôi nên làm gì với một nụ cười trên môi.
Tôi, một cậu nhóc không thể hiểu được Okaasan của Akira người mà có thể mỉm cười khi đang nổi giận, nó thật sự rất đáng sợ.
“Cảm ơn đã đợi-! Xem nào, ai gọi oyakodon?”
“Ah, tôi.”
Khi tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ đó thì thức ăn đã tới.
“Itadakimasu”
Và sau đó chúng tôi thưởng thức món cơm mà mình hằng mong nhớ.
“Aah, mùi vị này.”
“Thật mừng vì mình còn sống...”
“Cậu chỉ có thể nói mỗi câu đấy thôi hả?”
“Tuyệt thật.”
Trừ Asahina-kun người luôn có khuôn mặt vô cảm như thường lệ, chúng tôi hạnh phúc thưởng thức phần ăn của mình.
Akira cũng yêu cơm, vì vậy hắn chắc chắn sẽ đến đất nước này.
Asahina-kun muốn gặp lại Akira, nhưng tôi sẽ đi trước một bước.
Chúng tôi sẽ sẽ đi một vòng lục địa con người từ phía đông và tiến vào lục địa của quỷ và vào lâu đài Quỷ vương trong khi trao dồi kỹ năng của mình.
Anh hùng không phải Akira mà là tôi.
Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Tôi cảm thấy không thích Asahina-kun lắm, nhưng tôi sẽ đánh bại Quỷ vương trước Akira.
Tôi sẽ đánh bại hắn ta và sau đó mọi người sẽ có thể trở về nhờ có tôi.
Mọi người sẽ cảm thấy biết ơn tôi.
Tất nhiên, Akira cũng sẽ thế thôi.