Chương 521: Biết khó vẫn lên (75)
Độ dài 1,489 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-27 23:31:32
Tuy hiểu nhầm tấn công người đàn ông trước mặt, may mà đối phương không bị thương cái gì.
Ông ấy tiến hành một trận giáo huấn mười phút, Lâm Trạch không cẩn thận hiểu nhầm chuyện, chỉ có thể thành thành thật thật nghe đối phương giáo huấn.
Có thể là đã giáo dục đủ rồi, nhìn đồng hồ một chút, dường như người đàn ông trung niên còn có chuyện cần làm nên tiếp đó ông ấy rời đi.
Nhìn người đàn ông trung niên đi lên một chiếc xe taxi, xe cũng đã đi về phía xa.
Bây giờ càng có nhiều nghi hoặc hơn xuất hiện trong lòng Lâm Trạch.
Nếu như người đàn ông trung niên này nói là thật, vậy thì vì sao Sa Đại Tuyết lại gửi cho anh hai đoạn tin nhắn khó hiểu như thế chứ.
Lẽ nào người đàn ông trung niên đó đang nói dối?
Nhưng mà dáng vẻ của đối phương không hề giống đang nói dối.
Lấy điện thoại ở trong túi ra, Lâm Trạch phát hiện Sa Đại Tuyết gửi cho anh tin nhắn.
“Tạm biệt, tớ lựa chọn rời khỏi thế giới này” là tiểu thuyết light novel gần đây tớ đang viết mà thôi. Lẽ nào vừa rồi cậu căng thẳng rồi? Hi vọng cậu đừng để ý trò đùa vừa rồi.
Là một tàn đảng của người vẽ tranh, tuy không thể nào ra mắt với tư cách là họa sĩ, nhưng mà có lẽ trở thành tác giả light novel cũng là một lựa chọn không tệ.”
Ngoại trừ đoạn tin nhắn này ra, tiếp đó Sa Đại Tuyết tiếp tục gửi cho anh một đoạn tin nhắn.
“Không biết Lâm Trạch cậu có thời gian không, tối ngày hôm nay có thể đến nhà tớ không?”
Nhìn thấy tin nhắn của Sa Đại Tuyết, nhất thời Lâm Trạch hết sức tức giận.
Loại trò đùa này có thể tùy tiện đùa sao.
Thật là.
Lâm Trạch nhớ lại một câu lúc trước anh biết, nói là “bất luận là lời nói gì, thêm dấu hiệu vào đó chính là tên sách của light novel”.
Thật sự, đặt tên sách cũng quá tùy tiện rồi đi.
Tên sách không chủ động như thế, đến lúc ngã xuống cũng đừng trách ngành này tàn khốc.
Biết Sa Đại Tuyết không sao, cùng với tất cả đều là anh hiểu nhầm, cuối cùng Lâm Trạch cũng an tâm một chút.
Nếu như Sa Đại Tuyêt mời anh đến nhà cô ấy, trước mắt Lâm Trạch cũng là cầu mà không được.
Rõ ràng lúc trước giấu giấu giếm giếm anh, vì sao bây giờ lại mở lòng muốn nói rõ với anh vậy.
Nếu như cô ấy sớm một chút tiến hành giải thích với anh, anh cũng sẽ không bị lời nói của Hân Diên dẫn đường, sẽ không cần đoạn thời gian này đều theo dõi Sa Đại Tuyết.
Ấn chuông cửa nhà Sa Đại Tuyết, là Sa Đại Tuyết đi ra mở cửa, cô thấy hơi bất ngờ khi nhanh như thế Lâm Trạch đã đến nhà mình rồi.
“Lâm Trạch, cậu đến nhanh quá.”
Sa Đại Tuyết lập tức mở cửa chống trộm nhà mình ra.
Lâm Trạch đi vào trong nhà Sa Đại Tuyết, lúc này cô đang mặc một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng.
Bởi vì lúc nãy vừa tiếp đãi người đàn ông trung niên, đương nhiên không thể nào mặc quần áo ngủ tiếp đãi khách.
Đây là hành động không lịch sự.
Cũng không phải lần đầu tiên Lâm Trạch đến nhà của Sa Đại Tuyết, không hề có quá nhiều cảm giác lạ lẫm gì đó.
Có điều, có một vài lời, Lâm Trạch không dự định vòng vo, dự định mở cửa nói rõ.
“Người đàn ông trung niên vừa rồi, là biên tập phụ trách của cậu?”
Nếu như Lâm Trạch đã hỏi rồi, vốn dĩ Sa Đại Tuyết cũng không dự định giấu giếm anh mà thành thật nói đầu đuôi mọi chuyện.
“Đúng vậy, ông ấy chính là người phụ trách biên tập của tớ.”
Dựa theo những gì Sa Đại Tuyết nói, vốn dĩ cô ấy là du học sinh của Nhật Bản, lúc trước gửi bản thảo cho một trang web light novel nổi tiếng của Nhật Bản.
Ở trong một lần gửi bản thảo nào đó, tuy không đạt được giải thưởng lớn, nhưng mà đã được đề cử vào hạng mục tác phẩm xuất sắc.
Tuy có được thứ hạng không tệ, nhưng mà chỉ là ở trong một cuộc thi nào đó có được loại thứ hạng “tác phẩm xuất sắc” mà thôi.
Ở trong đất nước Nhật Bản có áp lực sinh tồn rất lớn, khoảng cách trở thành tác giả tiểu thuyết light novel chuyên nghiệp vẫn là còn một khoảng cách rất lớn.
Nói ra vốn dĩ Sa Đại Tuyết cũng không cảm thấy bản thân sẽ trở thành tác giả tiểu thuyết light novel, nhưng mà không ngờ được thế mà người phụ trách biên tập này lại tìm đến cô.
Người phụ trách biên tập là biên tập của một trang wed light novel Trung Quốc.
Bởi vì tác phẩm của Sa Đại Tuyết ở Nhật Bản có được đánh giá “tác phẩm xuất sắc”, không biết như thế nào bị đối phương biết được, đối phương cũng thông qua email để liên lạc với cô, đồng thời chủ động đề xuất yêu cầu hợp đồng.
Dựa theo tình huống bây giờ của tiểu thuyết light novel ở trong nước, bình thường tác giả đều là có biên tập phụ trách, nhưng mà tình huống biên tập phụ trách chủ động đến tận cửa phục vụ là rất ít.
Mà Sa Đại Tuyết có quyền hạn được biên tập phụ trách hướng dẫn một một, đủ để nói rõ trang web này coi trọng cô bao nhiêu.
Trước khi Lâm Trạch chưa nhập học, chủ đề chính câu chuyện của Sa Đại Tuyết đã hoàn thành gần xong rồi.
Gần đây bởi vì chính thức đăng lên trang web, vì thế có quan hệ khá gần với biên tập phụ trách, ở trên vấn đề tình tiết cụ thể có thảo luận rất nhiều.
Gần đây Sa Đại Tuyết vẫn luôn thức đêm, trên thực tế là vẫn luôn sửa đổi tình tiết của tiểu thuyết.
Phần lớn tác giả tiểu thuyết xuất sắc đều là người có chứng bệnh cưỡng chế, nếu như không sửa tiểu thuyết trở thành bản hoàn hảo là sẽ không để cho người đọc được.
Mà Sa Đại Tuyết rất coi trọng bản thảo lần này, vì thế cô ấy đối với tác phẩm lần này đã nghiêm túc đến nỗi khiến người khác thấy tàn nhẫn, thậm chí có thể vì tác phẩm này không tiếc ngày ngày thức đêm.
Lúc trước Lâm Trạch nhìn thấy Sa Đại Tuyết và người đàn ông trung niên đi cùng với nhau, bọn họ đều là đang thảo luận một vài tình tiết cụ thể.
Trước mắt ba quyển của tiểu thuyết đã hoàn thành toàn bộ rồi, ít nhất trong vòng ba tháng Sa Đại Tuyết có thể cho mình một kỳ nghỉ.
Nếu như độ hot của tác phẩm này cao, vậy thì sau này Sa Đại Tuyết sẽ rất bận.
Nếu như tác phẩm này đáng tiếc không có được sự công nhận của người đọc, vậy thì sau này Sa Đại Tuyết cũng sẽ không bận, tác phẩm tâm huyết này cũng sẽ nhanh chóng kết thúc.
Sa Đại Tuyết không có được thành tích tốt, cũng sẽ bị người biên tập phụ trách gắn lên người ký hiệu không đáng “bồi dưỡng”.
Ngành tiểu thuyết light novel ở Trung Quốc cũng chính là tàn khốc như thế.
Tác giả nhận được sự bồi dưỡng nghiêm túc, nhưng mà lại không có được “thành tích thực tế”, cũng sẽ bị trang web làm ngơ, hoặc là xử lý lạnh nhạt.
Nếu như lần này thành tích của tác phẩm không lý tưởng, vậy thì Sa Đại Tuyết cũng sẽ mất đi tư cách có được quyền lợi hướng dẫn một một.
Biên tập chỉ bồi dưỡng kẻ mạnh, còn kẻ yếu cho dù kêu gọi biên tập ở Wechat thì biên tập cũng sẽ coi như không nhìn thấy, lười để ý đến bạn.
“Xin lỗi, bởi vì mấy ngày này không thể phân tâm nên không hẹn Lâm Trạch cậu đến nhà, chắc cậu sẽ không cảm thấy cô đơn chứ.”
Sa Đại Tuyết xin lỗi Lâm Trạch.
Sau khi Lâm Trạch hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng trong lòng cũng thở phào một hơi.
Khi biết Sa Đại Tuyết đang làm công việc đàng hoàng, cảm thấy lúc trước anh ác ý phán đoán, thật sự là có chút quá đáng.
Vốn dĩ anh không nên đi ác ý phán đoán Sa Đại Tuyết.
Còn về Sa Đại Tuyết hỏi anh sẽ không bởi vì không đến nhà cô mà cảm thấy cô đơn, Lâm Trạch là không bao giờ cảm thấy như thế.
Còn không bằng nói, hi vọng sau này cô ấy không hẹn anh nữa.