RE:Yandere
凌石更 (Lăng Thạch Canh)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 508: Biết khó vẫn lên (62)

Độ dài 1,572 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-24 23:16:33

Dưới sự chỉ định của người quản lý của Hân Diên, nhà hàng VIP nào đó đã để lại một chiếc bàn cho Lâm Trạch và Hân Diên.

Hoàn cảnh của nhà hàng này rất không tệ, khách trong nhà hàng không nhiều.

Không hề tiếp đãi khách hàng chủ động đến cửa, nhà hàng chỉ chấp nhận khách hàng đã có hẹn trước.

Bởi vì người bạn nào đó của nữ quản lý là hội viên VIP của nhà hàng này, vì thế mới đặt được vị trí.

Nữ quản lý không hề có dự định quấy rầy Hân Diên và Lâm Trạch, cô ấy không muốn làm bóng đèn.

Có điều hôm nay khi gặp Lâm Trạch, người quản lý nữ vẫn là kinh ngạc một chút.

Không ngờ được thế mà anh lại dùng trạng thái mặc quần áo nữ đi học.

Còn có lần trước ở khu vực đỗ xe gặp được vị mỹ nữ mặc quần áo COS đó, không ngờ được lại chính là Lâm Trạch không nổi bật gì.

Rõ ràng nhìn dáng vẻ không có gì, không ngờ được thế mà lại có điểm kỹ năng đặc biệt như thế.

Tuy khi mặc quần áo nam, nhìn trông dáng vẻ có chút thô tục, nhưng mà khi mặc quần áo nữ, lại bất ngờ rất đáng yêu.

Bởi vì Lâm Trạch mặc quần áo nữ quá phù hợp, nữ quản lý bắt đầu có chút hoài nghi tính hướng của Hân Diên rồi.

Tuy có phán đoán đối với tính hướng của người khác không phải là thói quen tốt gì, nhưng mà vẫn không kìm chế được đi đoán.

Lẽ nào tính hướng của Hân Diên, chính là thích dáng vẻ mặc quần áo nữ này của Lâm Trạch sao.

Cô vẫn luôn cảm thấy mình đã biết một chuyện rất ghê gớm.

Tiếp đó nữ quản lý lắc lắc đầu, cô vẫn là đừng đi nghĩ nhiều như thế, làm tốt công việc của mình là được rồi.

Sau khi nữ quản lý rời đi, vừa ăn cơm, Hân Diên vừa cùng với Lâm Trạch nói mấy câu chuyện khi đi học.

Đều là những chuyện nhỏ không đáng quan tâm.

Sau khi nói chuyện một lúc, Hân Diên chủ động hỏi Lâm Trạch.

“Hôm nay sau khi đến trường học, tớ gặp được hai người bạn học cùng lớp của cậu, tớ cũng gặp Sa Đại Tuyết rồi, nhìn trông cô ấy có vẻ rất mệt mỏi đó.”

“Đúng vậy, gần đây dáng vẻ của cô ấy nhìn trông rất mệt mỏi.”

Hân Diên còn chú ý đến chi tiết này, Lâm Trạch không thể nào không chú ý đến, không bằng nói, lúc trước vẫn luôn trong quá trình điều tra.

“Nguyên nhân tạo ra tình tình huống đó, cậu điều tra chưa.”

Hân Diên tiếp tục truy hỏi Lâm Trạch.

“Trước mắt vẫn chưa điều tra ra. Có điều, tối hôm nay, tớ dự định làm triệt để một chút, tớ dự định thủ ở bên ngoài nhà Sa Đại Tuyết, giám sát Sa Đại Tuyết có đi ra khỏi nhà vào ban đêm không, hoặc là có hành vi kỳ quái nào khác.”

Lâm Trạch nói với Hân Diên.

Nghe xong lời nói của Lâm Trạch, nhất thời Hân Diên mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng mà sau khi miệng đóng rồi lại mở, vẫn là không nói ra câu nào.

Nhất thời biểu cảm có chút phức tạp, nhưng mà cô lập tức khống chế được cảm xúc của mình.

Tất cả biến hóa biểu cảm của Hân Diên, đương nhiên không thoát được khỏi sự chú ý của Lâm Trạch.

Sau một lúc, Hân Diên mới nói ra mấy chữ.

“Chú ý an toàn.”

“Tớ sẽ chú ý an toàn.”

Nhất thời Lâm Trạch coi câu nói của Hân Diên trở thành lời nói quan tâm mình.

Nhưng mà rốt cuộc có phải như thế không.

Hoặc là nói, có thâm ý gì khác ở trong đó, trước mắt Lâm Trạch cũng không thể nào phán đoán được.

Nhưng mà trước mắt tất cả những gì anh làm với Sa Đại Tuyết, Lâm Trạch thông qua suy nghĩ kỹ càng, vẫn là dự định không giấu diếm Hân Diên.

Lâm Trạch giấu diếm phán đoán, có lẽ sẽ càng khiến cho tình hình thêm phức tạp.

Tiếp theo đây Lâm Trạch chuyển dịch chủ đề, nói với Hân Diên một vài chuyện cũ sau khi anh chuyển trường.

Đặc biệt là lễ hội trường lúc trước, Lâm Trạch cũng đặc biệt nhắc đến.

Ví dụ như vì để pha tốt cà phê, trong lớp có bạn học còn chuyển máy chuyên pha cà phê đắt tiền của mẹ ở nhà đến.

Kết quả bởi vì ngày hôm đó máy pha cà phê tại nhà bị hoạt động quá tải, máy móc đã bị nóng đến hỏng luôn.

Bạn học chuyển máy pha cà phê đó đến, nói là sau khi về nhà đã bị ba mắng một trận.

Đây chính là thanh xuân, kết cục của thanh xuân không nhất định đều là tốt đẹp.

Thanh xuân vừa có màu xanh vừa có vị chát, cho dù điểm xuất phát là tốt, nhưng mà kết cục tình huống không giống như mọi người mong muốn vẫn là rất phổ cập.

Hân Diên rất nghiêm túc nghe Lâm Trạch nói chuyện, cô vẫn luôn cảm thấy cuộc sống cấp ba cũng rất thú vị.

Cho dù rõ ràng bản thân cũng là học sinh cấp ba, nhưng mà nghe Lâm Trạch nói cuộc sống cấp ba của học sinh bình thường, vẫn luôn cảm thấy có một bức tường nào đó như có như không ngăn giữa cô và cuộc sống của học sinh cấp ba bình thường.

Bức tường này là một rào chắn rất kiên cố.

Không biết vì sao, rõ ràng là rào chắn kiên cố như thế.

Nhưng mà nghe Lâm Trạch nói những câu chuyện trong vườn trường cấp ba.

Rào chắn vốn dĩ kiên cố, cảm giác cũng không kiên cố như thế nữa, hình như trên bề mặt đã xuất hiện không ít tổ kiến.

Vẫn luôn cảm thấy, nếu như có Lâm Trạch ở bên cạnh, thì hình như cô cũng có thể xông qua rào chắn đó, hòa nhập vào trong cuộc sống của học sinh cấp ba.

Thời gian vui vẻ vẫn luôn là ngắn ngủi.

Một bữa cơm tối ăn mất ba tiếng đồng hồ đã được coi như là rất lâu rồi.

Bởi vì ngày mai Hân Diên vẫn còn công việc khác cần làm, tối nay nhất định phải đi máy bay rời khỏi thành phố Hạ Hải.

Sau khi chào tạm biệt Lâm Trạch, Hân Diên ngồi xe chuyên dụng mà người quản lý lái đi về phía sân bay.

Sau khi Hân Diên rời đi, Lâm Trạch một mình quay trở về nhà.

Phần lớn bài tập, trong giờ học đã làm xong hết rồi, sau khi nhanh chóng hoàn thành xong nốt phần bài tập nhỏ còn lại, Lâm Trạch cải trang một chút rời khỏi nhà.

Lâm Trạch mặc một chiếc áo màu đen và váy màu đen.

Không hề lựa chọn mặc quần áo nam, mà vẫn là trạng thái mặc quần áo nữ.

Trên đầu đội mũ màu xám và đeo khẩu trang màu xám.

Còn về nguyên nhân không lựa chọn mặc quần áo nam là bởi vì con trai trốn ở trong một góc nhỏ hấp dẫn sự chú ý của người khác nhiều hơn con gái, hơn nữa một người con trai đáng nghi càng dễ dàng dẫn đến sự hoài nghi của người khác hơn.

Nếu là con gái thì, nhìn trông có vể gầy gầy yếu yếu, sẽ không dễ dàng bị người khác coi thành kẻ xấu như thế.

Hoàn cảnh xung quanh nhà Sa Đại Tuyết, Lâm Trạch đã thăm dò rất kỹ rồi.

Rất nhanh Lâm Trạch đã đi đến một góc nhỏ ở bên đường, xung quanh chỗ này hoang vắng hơn, không dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác, là địa điểm Lâm Trạch đã sớm chọn để làm nơi giám sát.

Hơn nữa quan trọng nhất là, anh ở đây vừa hay có thể nhìn thấy cửa sổ nhà Sa Đại Tuyết.

Đầu tiên Lâm Trạch lấy điện thoại của mình ra, nhìn một chút thời gian hiện tại.

Hiện tại, thời gian là 22:12, bây giờ đã là mười giờ tối rồi.

Bởi vì nguyên nhân làm bài tập và ở cùng với Hân Diên, anh đi đến bên ngoài nhà Sa Đại Tuyết đã là giờ này rồi sao.

Hi vọng anh đừng bỏ lỡ tình hình đặc biệt gì mới được.

Lấy ống nhòm ở trong túi ra, đây là ống nhòm cấp bậc “chuyên nghiệp” mua ở trên mạng, trình độ chuyên nghiệp có thể so sánh với kính bắn tỉa.

Đương nhiên ống nhòm có độ chính xác cao như thế, giá cả cũng không rẻ là điều đương nhiên.

Đương nhiên giám sát mục tiêu không thiếu được ống nhòm rồi, vì thế Lâm Trạch đặt hàng ở trên mạng, mãi đến ngày hôm qua mới nhận được hàng.

Dùng ống nhòm, Lâm Trạch nhìn về phía cửa sổ nhà Sa Đại Tuyết.

Đầu tiên nhìn lên cửa sổ phòng của Sa Đại Tuyết, nhưng mà rất đáng tiếc, là rèm cửa sổ bị kéo vào rồi, anh không thể nào nhìn được rõ tình hình ở bên trong.

Tuy nhiên đèn vẫn sáng.

Nhưng mà đèn sáng, không thể nào nói rõ bên trong phòng có người.

Không thể nào loại trừ khả năng Sa Đại Tuyết đã ra ngoài, nhưng mà trước khi ra ngoài không lựa chọn tắt đèn.

Bình luận (0)Facebook