3 • Cuộc gặp gỡ định mệnh đi kèm với một chiếc xô☆ ②
Độ dài 2,414 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-08-28 23:45:34
“Hehe☆ Cảm ơn nha! Tớ là học viên duy nhất ở đây, thế nên tớ nghĩ rằng mình sẽ bị bỏ rơi một cách bất lực cơ, không ai tìm thấy mình, rồi khóc lóc gọi 'Mẹ ơi Mẹ' và kết thúc cuộc đời của mình trong cô đơn. Nhưng được một học viên tốt bụng đi ngang qua giúp đỡ như thế này― ☆ Dù có nhìn nhận thế nào thì đây hẳn là số phận… hoặc gần như là định mệnh, nhỉ? Wow―☆ Thật tuyệt!! Định mệnh là tuyệt nhất!!”
"…Ra là thế."
“Ồ☆ Gái có tin vào những thứ như số mệnh không~? Cậu có hứng thú với bài tarot hay bói toán không? Hoặc MBTI [note62629], cung hoàng đạo, đá sinh [note62630] hay hoa sinh [note62631] thì sao? Xác nhận số mệnh của mình không phải rất lãng mạn sao? Tớ luôn vội vã đến hiệu sách vào mỗi thứ hai để xem tạp chí☆ Bởi vì không có ai để nói chuyện ở trường hết trơn…☆ Dù sao thì, nếu có tử vi lãng mạn được viết trên tạp chí, Tớ sẽ vô cùng phấn khích cả ngày đến nỗi không biết phải làm gì! Kyaa―☆”
“…Không, em không biết mấy cái đó.”
Tôi đã mượn sức mạnh của bộ lọc thiếu nữ tựa như bộ môn nghệ thuật hắc ám mà năm nào cũng phải thay giáo viên.
Với bộ lọc thiếu nữ này, tôi có thể trò chuyện trong 30 phút kể cả chủ đề có là về một cành cây đang lăn.
Thực ra, tôi không chỉ chọc ngoáy trạng thái tinh thần của Alvit một cách vô cớ.
Thành thật mà nói, trêu chọc một đàn em lần đầu tiên tới trường cũng khá vui. Nhưng có thể coi đây là điềm báo cho tinh thần trách nhiệm của Alvit được thể hiện trong câu chuyện chính.
'Alvit nhận ra tình trạng tồi tệ của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> sau lễ khai giảng và bị sốc. Và mặc dù là học viên năm nhất, thế mà cô lại phải vào vai một chủ tịch hội học viên.'
Giả sử tôi sử dụng sức mạnh của bộ lọc màu hồng độc ác sặc mùi Tteokbokki… [note62636]
Và giả sử tôi cho cô bé thấy rằng đàn chị duy nhất lại đang ở trong tình trạng như thế này…
Tôi nghĩ vậy là đủ để khiến Alvit tuyệt vọng.
'Phải không nhỉ…?'
Trong khi giả vờ lau sàn đá thấm nước mưa, tôi nhìn Alvit xếp gọn gàng những chiếc xô vứt bừa bãi.
“…”
Túi và quần áo của Alvit được đặt ở góc phòng.
Alvit đã xắn tay áo đồng phục trung học cơ sở của mình lên và đang cần mẫn dọn dẹp hiện trường.
“Ồn ào quá. Xin hãy im lặng…”
Cô gái buộc tóc ra sau và nhặt xô.
Tôi có thể cảm nhận được cô đang lẩm bẩm điều gì đó một mình.
Thế nhưng có vẻ là chưa đủ tuyệt vọng như mô tả về lần gặp đầu tiên giữa Clara và Alvit trong trò chơi.
'Vì Alvit là nhân vật chính của câu chuyện, tôi đã cố gắng bắt chước một sự kiện gặp mặt sáng tạo phụ dựa trên nhiều câu chuyện nhỏ trong quá khứ được đề cập về cô. Tác động vẫn còn quá yếu sao?'
Có vẻ như nó quá yếu để khiến cô hoàn toàn thất vọng về <Học Viện Lăng Kính Trung Ương>.
Thế thì đã đến lúc tôi phải kiên quyết đảm nhận vai trò của một nhân vật phản diện.
'Sự thất vọng là thứ khiến một cô gái trưởng thành.'
Câu nói 'Sư tử đẩy đàn con của mình xuống vực' được cho là có nguồn gốc không rõ ràng.
Nhưng câu nói nổi tiếng "Sự thất vọng khiến con người ta trưởng thành" của Tào Hồng được truyền trong các ghi chép cổ xưa chẳng phải đã được trích dẫn trong trò chơi sao?
Lời của tướng Biao. [note62632]
Tâm tình của Tào Hồng khi thốt lên câu nói 'Thế gian có thể thiếu Hồng, nhưng không thể thiếu những hào kiệt như Tào Tháo' đã khiến tôi cảm động.
'Câu chuyện chính có thể thiếu đi nhân vật tóc hồng ngốc nghếch, nhưng không thể thiếu những nhân vật chính như Alvit.'
Hãy mạnh mẽ lên, Alvit.
Với cảm xúc tựa như lần Tào Hồng khuyên bảo Tào Tháo, tôi bắt chuyện với Alvit.
“À, nghĩ lại thì, đại sảnh có vẻ cũng cần sửa chữa nhiều vì nó đã quá cũ rồi☆”
“Đúng vậy, cái đó thì… Cái gì? Đại sảnh? Một mình chị?”
“Ổn mà ổn mà, vì bổn cô nương đây là học viên duy nhất trong toàn trường… Hô hô☆”
“Chỉ có một học viên duy nhất ở <Học Viện Lăng Kính Trung Ương>…?!”
“Hô hô hô―☆”
Có lẽ là do tình hình tuyển sinh tệ quá sức tưởng tượng của Prism Academy chăng?
Lần đầu tiên Alvit quay lại nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
'Cái con bé này, cho đến giờ nó chỉ nghe một nửa thôi.'
Nhân tiện, việc tôi là học viên duy nhất theo học tại ngôi trường này đã được nhắc đến nhiều lần trong cuộc trò chuyện dễ thương của tôi. Tôi tự hỏi làm thế nào cô bé có thể giữ được sự tỉnh táo giữa cuộc trò chuyện hồng hào dễ thương không ngừng nghỉ.
Tôi quyết định thực hiện một đòn tấn công bí mật để biến trạng thái tinh thần của đứa trẻ có đầu óc cứng rắn đáng kinh ngạc này thành thạch konnyaku mềm mại và nhão nhoét. [note62633]
“Ha ha, nhưng thật may là việc cùng nhau dọn dẹp đại sảnh như thế này lại dễ dàng hơn dự kiến! Đúng là sự đoàn kết của các cô gái! Một liên minh của các cô gái―☆”
“Đ-Đại sảnh?! Chỗ này á?!”
“Chính xác! Thế nào? Không phải nó mang một nét chút cổ điển và giống như một khu vườn trong cánh rừng của truyện cổ tích sao? Vậy thì bổn cô nương sẽ là một nàng công chúa trong truyện cổ tích―☆”
“Hở.” [note62634]
Alvit nhìn quanh với vẻ mặt ngơ ngác.
Nhìn chung, tất cả học viên ở Thành Phố Học Viện Yord đều là những siêu nhân mang trong mình khả năng điều khiển ether. Hơn nữa, để phù hợp với những học viên nữ năng động, hội trường chính thường có tích hợp đủ loại cơ sở vật chất phục vụ cho các hoạt động thể thao, giải đấu giao hữu cũng như huấn luyện.
Một sân vận động dành cho tất cả các môn thể thao liên quan tới bóng. Sân tập để rèn luyện kỹ năng cá nhân và khả năng điều khiển ether. Đấu trường cho các cá nhân tài năng của học viện thi đấu với nhau.
Kể cả đối với một ngôi trường nhỏ như vậy, thì sảnh chính với đầy đủ tiện nghi toàn diện này vẫn có kích thước tương đương với một sân vận động thể thao toàn diện.
Hơn nữa, những ngôi trường lớn danh giá như <Trường Trung Học Nữ Sinh Aesir> hay <Trường Nội Trú Công Lập Bana> đều có hơn 5 hội trường chính như vậy.
'Thực ra tôi chưa tận mắt chứng kiến, mà chỉ nghe Hilde kể lại thôi.'
Hội trường chính là trung tâm đào tạo của mỗi trường.
Khi xem xét đến việc rèn luyện sức mạnh bản thân là một đức tính tốt đối với học viên sinh sống tại <Thành Phố Học Viện Yord>, thì đây là một cơ sở có thể được coi là trái tim của mỗi học viện.
Vậy còn hội trường chính của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> đáng tự hào của chúng ta thì sao?
Sảnh chính của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> thực sự gợi lên một thế giới cổ tích, đúng như lời tôi đã nói.
Vấn đề là đối với một số người, đây có thể là một câu chuyện cổ tích tàn khốc không thể tin nổi.
“Cái nhà kho tồi tàn này là đại sảnh sao―?!”
“Thật là quá đáng~☆”
Alvit đang nhìn lên trời với vẻ rối bời.
Theo ánh mắt cô, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là những lỗ hổng mà qua đó có thể nhìn thấy bầu trời xanh ngát. Và có vô số những lỗ hổng như vậy. Có quá nhiều lỗ hổng đến nỗi câu nói trước đó của tôi về 'mái nhà bị dột' trở nên thật nực cười.
Nơi này gần giống như một sân vận động với trần mở theo nhiều nghĩa.
Chíp-chíp-
Một con chim có chuyển động cánh khiến tôi khó chịu trước đó.
Con chim đó nhìn xuống chúng tôi qua một trong những chiếc lỗ đó, giao tiếp bằng mắt. Sau đó, nó dựng đuôi lên, quay tròn và nhắm về phía chúng tôi.
Pẹt―
Vút
Con chim vô tình để lại một tia phân rồi biến mất vào bầu trời xa xăm.
Đi theo vạch trắng mà người bạn nhỏ để lại, tôi nhìn xuống và thấy những con đường lát đá rẻ tiền và các cát giảm xóc trải trên sàn.
Có rất nhiều phân chim trên nền cát.
Quỹ đạo bay màu trắng của những chú chim trên bãi cát hấp thụ sốc không chỉ có một.
Cơ sở vật chất ban đầu rẻ tiền, nhưng càng tệ hơn do bị bỏ bê quá lâu.
Trên hết, những chiếc ghế tạm bợ, thiết bị tập thể dục và thậm chí cả những thanh sắt của hàng rào đều đã rỉ sét hoàn toàn, ngả sang màu đỏ au. Có vẻ như ta có thể bị uốn ván chỉ bằng cách chạm vào chúng.
Và phần tệ hơn nữa là mùi hôi thối.
Mùi ẩm ướt của nước mưa và mùi thối của cát tôi thấy nhột.
Đối với con gái, bụi bẩn có thể gây sốc, nhưng mùi hôi sẽ để lại sẹo.
Xem xét rằng các cơ sở của hội trường chính thường được xây dựng bằng vật liệu hấp thụ sốc ether không rỉ sét, thì nơi này không khác gì hang ổ của cái bang thời hoàng kim, bất kể ta có nhìn nhận nó tử tế đến đâu. Ngay cả nơi đó cũng đã bị phá hủy từ lâu, để lại một quang cảnh không khác gì một vùng đất bỏ hoang.
Sau khi quan sát mọi thứ, Alvit bàng hoàng lẩm bẩm.
“E, em… cứ nghĩ đây là một kiểu nhà kho… Nhưng, nhưng ngay cả thế… nó trông giống như một túp lều xệp xệ đổ nát… Em đã nghĩ đó là một nhà kho bị bỏ hoang…”
Dù sao đi nữa, vì mục đích của câu chuyện chính, cô bé vẫn phải tiếp tục học ở ngôi trường này.
Alvit cảm thấy bất lực trước hiện thực không thể tránh khỏi này.
Và tôi theo dõi sát sao trạng thái run rẩy của cô.
Cô bé vẫn chưa khóc sao?
Tôi có nên chuẩn bị một thử thách lớn hơn nữa không?
Cũng là lúc trái tim tôi bắt đầu đau nhói.
“Hức.”
Ồ.
Cô bé đang khịt mũi.
Cuối cùng thì cá cũng cắn câu.
Đôi mắt sắc sảo của cô mở to và nước mắt tuôn rơi.
'Ư…'
Tào Hồng.
Tôi đã thực hiện mệnh lệnh của ngài.
Tôi đã gieo mầm tham vọng vào trái tim của người hào kiệt trong thời buổi khó khăn loạn lạc.
'Sự thất vọng là thứ khiến một cô gái trưởng thành―!!'
Cảm thấy trong lòng có chút thành tựu, tôi quyết định đóng xuống chiếc đinh cuối cùng. Hãy cho Alvit một nỗi tuyệt vọng mà sẽ còn được nhắc đến cho đến mãi nửa sau của câu chuyện chính, để cô bé không bao giờ quên được những sự kiện diễn ra vào ngày hôm nay.
Vờ như không biết gì, tôi nắm lấy đôi vai đang run rẩy của Alvit và ghé mặt lại gần.
“À! Có… có, có, có, có, có lẽ nào―☆ A, cậu là học viên mới à?!”
“…”
“Cậu là học viên mới phải hôn―?!”
"…Đúng."
“Wa… wa―☆ Wow―☆ Kyaa!!! Rất vui được gặp cậu!!”
“…”
Đôi vai cô run rẩy yếu ớt, trông thật đáng thương, nhưng giờ là lúc tuân theo cảm hứng của Tào Hồng.
Vờ không nhìn thấy những giọt nước mắt trực trào của Alvit, tôi nắm chặt tay cô bé bằng tất cả sức lực của mình và lắc chúng lên xuống để bắt tay.
Boing―
Boing―
“Kyahaa―☆ Vậy thì vì cậu là đàn em của tớ, tớ có thể nói chuyện thoải mái, đúng không? Hm? Yeah☆ Chị cũng rất vui được gặp em. Tên của chị là Clara! Bổn cô nương là học viên duy nhất và là học viên năm thứ 3 tại <Học Viện Lăng Kính Trung Ương>! Chị vui lắm! Rất vui được gặp em! Mà tên em là gì nhỉ?”
“Ơ?!… A-Alvit.”
Có lẽ do còn bối rối vì những cái bắt tay liên tục, nét mặt đẫm nước mắt của Alvit đã nguôi ngoai và cô bé nhìn tôi với đôi mắt mở to.
Tôi nhìn vào đôi mắt ấy, ngừng bắt tay và nói một cách thận trọng.
“Ừm… Alvit nè―☆ Chị biết hỏi thế này trong lần gặp đầu tiên là khiếm nhã, nhưng…”
"Vâng…?"
“Hô, em có thể giúp tiến bối đây một việc được không…?”
“G-Giúp việc gì cơ…?”
Biểu cảm của Alvit, đôi mắt mở to và hoàn toàn cứng đờ.
Cô nàng ngốc nghếch này định nhờ mình việc gì ngay sau màn chào hỏi không thể tệ hơn này?
Tôi có thể cảm thấy cô bé đang nhìn tôi với câu hỏi như vậy.
Tôi cẩn thận tiến đến bên Alvit, áp hai tay vào vành tai trắng muốt để lộ ra sau mái tóc nâu cắt ngắn buộc cao, tôi thì thầm một cách cẩn thận.
“Chị ấy… thực ra không biết cách điều khiển ether cơ bản… Em có thể dạy cho chị không―☆”
“…”
“Tee-Hee―☆”
“…”
Để tham khảo, ether cơ bản được đề cập đến là giai đoạn đầu tiên của việc ứng dụng lực vật lý trong quá trình thao tác ether.
Nghĩa là quá trình phủ ether đỏ lên kiếm hoặc giáo.
Trong bối cảnh thế giới này, họ gọi nó là [Giáo Dục Tiểu Học].
Thử thách cuối cùng dành cho Alvit.
Chính là người duy nhất và là học viên cuối cấp trong học viện lại là một tiền bối ngốc nghếch.
Thậm chí còn chưa qua được chương trình tiểu học.
“…”
“…”
“…”
“…”
“Tee-Hee―☆”
Bụp☆
Cuối cùng, tôi thè lưỡi ra và tiếp bước Tào Hồng, tự búng nhẹ vào trán mình.
Biểu cảm của Alvit khi chứng kiến cảnh này,
Tựa như biểu cảm của Tuân Úc khi nhận được hộp thức ăn rỗng làm quà. [note62635]
<Học Viện Lăng Kính Trung Ương> chỉ là một hộp đựng thức ăn rỗng.
Phịch―
Cuối cùng, không thể chịu đựng được nỗi tuyệt vọng, Alvit ngã xuống sàn.
À, con bé gục ngã rồi.
“Tee-Hee―☆”