Chương 4.1: Nữ hoàng tận tâm (1)
Độ dài 1,418 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-10 00:00:42
Trans + Edit : M1NO
------------------------
Kể từ khi bắt đầu che giấu Megumi Hayashi cho đến nay, đã là ngày thứ ba chúng tôi ở bên cạnh nhau. Và như thường lệ, tôi vẫn thức dậy vào giờ sinh học của mình. Cho đến ngày hôm qua, tôi vẫn phải ngủ ở trên sàn nhà bởi vì trước đó tôi đã nhường chiếc giường của mình cho Hayashi-san, nhưng bây giờ tôi đã có thể yên tâm ngả lưng trên chiếc đệm futon mà tôi đã mua trên đường về nhà. Nhờ vậy, cơn đau nhức trên cơ thể sau hai ngày ngủ không ngon giấc của tôi đã hoàn toàn biến mất.
Quả là một buổi sáng dễ chịu. Không còn cảm thấy đau nhức trong người, tôi tỉnh dậy với tâm trạng cực kì tốt, cứ như thể tôi đang dạo bước trên con đường vào một buổi chiều đầy nắng ấm vậy.
Mặc dù vậy, bên ngoài cửa sổ, trời đang mưa to. Trong khi lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, tôi cảm thấy có hơi chút buồn rười rượi, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ làm công việc dọn dẹp của mình như mọi khi.
Hôm qua, tôi đã ra ngoài khá sớm vào buổi sáng và sau khi trở về căn hộ của mình, vì phải bàn bạc với Hayashi-san, nên tôi không thể dọn dẹp được nhà cửa. Có lẽ vì vậy, nên nơi này trông có vẻ hơi bừa bộn một chút.
Thế nhưng, mặc dù tôi có ý định dọn dẹp, nhưng tôi không thể nào gây ồn ào trong khi cô ấy vẫn đang ngủ được. Đã là bốn giờ rưỡi sáng. Mặc dù tôi thường xuyên thức dậy sớm, nhưng đó là khoảng thời gian mà mọi người vẫn còn say trong giấc nồng. Đánh thức cô ấy bằng tiếng ồn có lẽ không phải là một sự lựa chọn tốt trong thời điểm này.
Loại việc dọn dẹp nào mà mình có thể làm để không gây ra nhiều tiếng ồn nhỉ? Ah, biết rồi. Tôi sẽ lau chùi nhà tắm.
Mặc dù khi dùng vòi hoa sen sẽ gây ra một chút tiếng động, nhưng ở trong căn phòng tắm khép kín thế này, tôi nghĩ tôi có thể giảm bớt được một chút tiếng ồn đến phòng ngủ của cô ấy.
Đầu tiên, tôi gấp chiếc futon lại và di chuyển chiếc bàn gập từ một bên sang giữa căn hộ của tôi, đồng thời cố gắng gây ra ít tiếng động hết mức có thể.
Rồi sau đó, tôi đi vào nhà tắm.
Tôi bắt đầu dọn dẹp ngay lập tức. Trước hết, tôi sẽ tập trung làm sạch các vệt nước trên kính cửa sổ. Tôi đã chưa chạm vào nó được một tuần rồi.
Sau khi tiếp tục lau chùi như vậy trong khoảng một tiếng đồng hồ, Hayashi-san, với khuôn mặt vẫn còn đang ngái ngủ, đến phòng thay đồ. Giống như khi cô ấy thức dậy ngày hôm qua, cô nàng vẫn đang dụi mắt bằng cả hai tay của mình.
“…Uaah, chào buổi sáng.”
Hayashi-san nói. Cô ấy ngáp mà chẳng để ý xung quanh gì cả. Có vẻ như cô nàng tới đây để rửa mặt.
“Chào buổi sáng.”
“…Tớ cũng thắc mắc từ ngày hôm qua rồi, nhưng mà ngày nào cậu cũng dậy sớm như thế à?”
Hayashi-san nói với giọng điệu ngái ngủ của mình. Khuôn mặt của cô ấy giờ đang trong tình trạng mơ mơ màng màng, không còn nhìn thấy dáng vẻ tinh tế thường ngày của cô ấy nữa. Thực ra tôi nghĩ rằng gương mặt của ai đó khi mới tỉnh dậy thường sẽ kém hài hòa hơn một chút. Mặc dù vậy, trông cô nàng vẫn khá là xinh đẹp.
Trong khi tiếp tục dọn dẹp phòng tắm, tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ phía bồn rửa. Âm thanh của ai đó đang rửa mặt. Tiếng đánh răng sột soạt và tiếng súc miệng vang lên.
“Cậu luôn thức dậy vào giờ này sao?”
Hayashi-san, người dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, hỏi tôi với giọng điệu rõ ràng hơn trước.
“Ừm, đúng vậy.”
“Hôm qua cậu cũng nói như thế, nhưng mà cậu thức dậy sớm phải không?”
“Tớ vừa mới trả lời cậu xong.”
Ah, tôi hiểu rồi. Cô ấy không nhớ vì vẫn còn đang buồn ngủ.
“Khi dậy sớm tớ cảm thấy mình như đạt được thành tựu nào đó vậy.”
“Ừm, tớ hiểu, cơ mà đối với một sinh viên đại học như cậu, việc dậy đúng giờ để không bị hụt tiết là chuyện bình thường. Nhắc mới nhớ, ngay từ lúc cấp ba cậu vẫn luôn dậy sớm nhỉ, hay là tớ sai?”
“Ừm, không sai đâu.”
Dĩ nhiên, những gì Hayashi-san nói hoàn toàn đúng.
Ở trường cao trung, đội tuyển bóng đá ngày ấy của chúng tôi rất mạnh, và để nâng cao sức mạnh cho mình, họ thường có các buổi tập luyện vào sáng sớm. Và trước khi những buổi tập đó bắt đầu, tôi đã có mặt ở trong phòng học từ sớm rồi.
Thôi thì, dậy sớm chẳng có gì đáng để khoe khoang cả, cũng chẳng có lí do gì để tôi nhắc đến chúng hoặc là tự hào về điều đó. Đơn giản nó chỉ là một câu chuyện để kể khi một ai đó hỏi đến mà thôi.
“Thật sự, cậu đúng là một con người kì lạ.”
“Cậu nói thế bởi vì tớ thức dậy sớm sao?”
“Việc bị ám ảnh với việc phải thức dậy sớm đúng là không bình thường chút nào, trừ khi cậu cố gắng làm điều này một cách có ý thức.”
Ô thế cậu nghĩ tớ là một kẻ lập dị à…?
Ừm được rồi, tôi thừa nhận bản thân mình là một kẻ lập dị, nhưng chẳng phải là hơi vội vàng để gắn cho tôi cái mác “biệt dị” đó sao?
“Cậu đấy, người như vậy, mà toàn thức dậy sớm thôi.”
“Chẳng qua… ừ. Kể từ khi chúng ta bắt đầu sống cùng nhau, tớ đã tỉnh dậy còn sớm hơn trước, tớ đoán vậy.”
“Ư…”
Ngay khi vấn đề về việc sống chung được nhắc tới, Hayashi-san dường như có tâm trạng không được tốt. Vì vậy, cô ấy cau mày lại. Bằng một cách nào đó, giọng điệu và thái độ hiện tại của cô ấy đã cho tôi cái nhìn sâu sắc hơn về quá khứ bất hạnh không thể tránh khỏi của cô nàng.
“Tớ xin lỗi. Không phải là vì tớ muốn khoe khoang về bản thân đâu.”
“Không phải…”
Thực ra, chỉ là tôi nghĩ rằng nó hơi khó xử thôi, không cần thiết phải xin lỗi Hayashi-san như vậy.
Dù sao, tôi cũng không biết chính xác vấn đề mà cô ấy đã đề cập. Tôi không hiểu gì cả. Chắc có lẽ từ bây giờ tôi cần phải cẩn thận hơn khi chọn chủ đề trò chuyện với cô nàng.
“Tớ bắt đầu nấu ăn đây. Tớ cũng sẽ chuẩn bị bento nữa.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
“Mấy giờ cậu sẽ rời khỏi đây vậy?”
“Ừm, tầm 6 giờ.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
“Vậy à. Vậy ra hôm qua cậu đi khá sớm.”
“Ừ…”
“Cậu có việc gì phải làm sao?”
…Ở đây, nếu tôi nói rằng tôi đi sớm để không đánh thức cô ấy dậy, liệu Hayashi-san có còn lo lắng vô ích cho tôi một lần nữa không? Không, thậm chí, dù cho cô ấy có thể không mang trong lòng những cảm xúc đó, sức khỏe tinh thần của cô nàng kể từ khi chúng tôi gặp lại nhau cho tới lúc này cũng đã trở nên vô cùng mỏng manh rồi.
Vì vậy, tốt nhất là nên tránh nói những điều không cần thiết.
Nhìn sang một bên tránh ánh mắt của cô nàng, người đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng ngây thơ, tôi trả lời.
“Ừm. Tớ muốn ôn tập một chút cho tiết học ở trường.”
“Ohh, cậu nghiêm túc sao?”
“À, ừ, chẳng phải tớ là học sinh giỏi từ thời cao trung sao?”
“Về mặt học thuật, đúng vậy.”
Hayashi-san đang mỉm cười.
Bằng một cách nào đó, nghe có vẻ như tôi không phải là một học sinh xuất sắc ở trong các môn học khác ngoài lĩnh vực học thuật của mình.
“…Cậu đúng là một kẻ lập dị.”
Hayashi-san hình như đã chấp nhận chuyện này hoặc điều gì đó tương tự, và rời khỏi phòng. Có vẻ cô ấy đi vào nhà bếp. Sử dụng những nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, Hayashi-san bắt đầu chế biến một món gì đó đơn giản.
“Cậu đợi ở đó một lúc nhé.”
“Ừm.”