Chương 1.4: Cuộc hội ngộ với nữ hoàng (4)
Độ dài 1,082 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-17 15:30:06
“Ồ hóa ra đây là phòng của Yamamoto sao?”
“Nơi này khá là gọn gàng nhỉ.”
“Không những gọn gàng mà lại còn chẳng có gì nhiều.”
Chuyện là như vậy đấy. Tôi không phải là dạng người thích mang nhiều đồ đạc ở bên cạnh, thực tế thì tôi chỉ thích có những thứ mình cần ở trong căn nhà này thôi, thay vì chất đống chúng lên và khó dọn dẹp. Ngoài ra, vì mới vào đại học này nên tôi thấy không cần thiết phải sống thật xa hoa làm gì cả. Và kết quả chính là tình trạng phòng ốc hiện tại của tôi đây.
“Ngồi xuống đi. Tớ sẽ đi pha trà lúa mạch.”
“…Ừm.”
Tôi mở tủ lạnh, lấy ra một túi trà lúa mạch, rót vào ly và đưa cho cô nàng, người đang ngồi xuống tấm đệm futon ở đằng kia.
Khi Megumi nhấp một ngụm ly trà, một bầu không khí khó xử bao trùm lên cả căn phòng.
Bây giờ tôi mới nhận ra rằng đây là lần đầu tiên tôi dẫn một cô gái về nhà. Nói đúng hơn thì, kể từ khi học cao trung cho tới giờ, tôi gần như không có bạn bè và cũng không thường xuyên đi chơi nhiều cùng với họ.
…Bằng một thế lực nào đó, trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại. Bình tĩnh lại nào.
Lý do tôi đưa Hayashi-san về nhà không phải là vì tôi nghĩ đến việc biến thành một con sói trước mặt cậu ấy. Mà đó chỉ là để bảo vệ cô nàng khỏi bạn trai của cô ấy mà thôi.
…Trước hết thì, cái ý tưởng biến thành sói cô độc đấy dường như vẫn là chưa đủ, ngay cả khi tôi có nhiều mạng sống hơn đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng dám làm như vậy đâu. [note56120]
“Haa~”
Sau khi uống xong ly trà lúa mạch của mình. Hayashi-san có vẻ đã bình tĩnh trở lại và thở dài. Tôi cảm thấy như mình có thể thoáng nhìn thấy được một chút gánh nặng tình cảm mà cô ấy mang theo.
“…Được rồi, đúng lúc lắm.”
Hayashi-san dường như có nhiều điều muốn nói ở trong đầu nhưng cô ấy chỉ thốt ra những lời này.
…Ý cậu là gì khi nói “đúng lúc” vậy?
Tôi cố gắng bình tĩnh xem xét lại tình huống mà mình đang gặp phải. Về chiếc áo nỉ mùa hè. Về vết bầm tím ở trên cổ tay. Và về người chịu trách nhiệm cho những vết bầm tím ấy là bạn trai của cô nàng.
Những gì cô ấy đang phải trải qua, nói một cách đơn giản, nó còn được gọi là… bạo lực gia đình.
Tôi cho rằng đó chính là bạo lực gia đình (DV).
“Tớ nghĩ là bọn mình cần dành chút thời gian để có thể bình tĩnh trở lại.”
Rốt cuộc là ai mới là người cần thời gian để bình tĩnh vậy? Không, bây giờ tôi không cần phải suy nghĩ nhiều về điều này.
“Người đó, tớ nghĩ anh ấy chỉ hơi buồn bực một chút thôi.”
Người đó? Chẳng lẽ người mà cô ấy nhắc đến là người yêu của cổ sao?
Nếu cô ấy đang nói về bạn trai của mình…
“Ý cậu là bạn trai của cậu hả?”
“Ừ, bình thường anh ấy không có đánh tớ đâu. Chỉ là ảnh cảm thấy bực bội bởi vì công việc của mình không được vừa ý mà thôi. Tớ cũng nên ở lại hỗ trợ cho anh ấy một cách đàng hoàng, cậu hiểu chứ?”
“Tớ chưa từng nghĩ rằng sẽ được nghe những lời nói như vậy từ cậu kể từ thời trung học.”
“Cậu phiền phức quá. Đến bản thân tôi cũng có thể thay đổi được, hiểu không?”
Hayashi-san trừng mắt nhìn tôi.
…Tôi không chắc sự thay đổi này là tích cực hay là tiêu cực nữa.
Một lần nữa tôi lại phải ngẫm nghĩ lại về những lời nói và hành động của Hayashi-san trong đầu và cố gắng nắm bắt lại tình hình. Dựa theo lời giải thích của cô nàng, có vẻ lý do cô ấy chấp nhận lời mời của tôi là để cho cô ấy có thêm một chút thời gian hạ nhiệt với bạn trai của mình.
Những vết bầm tím trên cơ thể mà cô phải chịu đựng do anh ta gây đó, chỉ là một sự mất kiểm soát nhất thời thôi sao.
Nếu đúng là như vậy thì sự can thiệp của tôi vào lúc đó thực sự sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả…Nếu như tôi nói những điều như “đừng dừng lại và hãy về nhà đi.”…
Nhưng đó chỉ là khi lời nói của cô ấy là sự thật.
“Cậu có muốn ở lại đây tối nay không?”
“Thật sao? Được chứ? Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
“Chúng ta nên giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn.”
“Cậu đang nói những điều mà tớ nghĩ cậu cũng sẽ chẳng thể nói ra ở trường được đâu, cậu biết không?”
Không giống như thái độ của cô nàng trước đây, Hayashi-san nói với tôi điều này với một nụ cười dài đến tận mang tai của mình [note56121]. Tôi vẫn im lặng. Tôi nghĩ rằng bản thân mình không hề thay đổi gì so với trước kia. Nhưng, rõ ràng là hình ảnh của tôi giờ đây đã thay đổi trong ánh mắt của cô nàng.
“Tớ có thể sử dụng phòng tắm được không?”
“Cậu cứ làm những gì cậu muốn.”
“À cậu có bộ quần áo nào để thay không?”
“Chỉ có quần áo nam mà thôi.”
“Vậy cũng được.”
“…Cậu có thể sử dụng chiếc giường ở đó để ngủ, tớ sẽ nằm ở dưới sàn.”
“… Thực sự xin lỗi cậu.”
Bên ngoài bầu trời đã hoàn toàn quang đãng. Hôm nay là Chủ nhật, trường đại học của tôi cũng đóng cửa nên tôi thường ngủ một mạch cho tới chiều sau ca trực đêm muộn của mình. Nhìn cái cách mà Hayashi-san chấp nhận lời mời của tôi thì, trông có vẻ như cô nàng cũng không được ngủ đủ giấc.
Bức tường ngăn cách giữa phòng tắm và phòng khách nhà tôi khá mỏng. Tiếng chảy của vòi hoa sen dần lấn át đi tiếng nhạc bên trong chiếc Ti-vi ở căn hộ và lọt vào tai tôi.
…Thật kỳ lạ. Mặc dù đó chỉ là một hoạt động thường ngày bình thường nhưng tôi không tài nào có thể bình tĩnh lại được.
Bằng một cách nào đó, bản thân tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.