Chương 2.2: Vấn đề của Nữ hoàng (2)
Độ dài 1,339 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-20 12:00:17
“Tớ xong rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
Hayashi-san ngồi đối diện tôi. Mặt đối mặt với cô ấy… Tôi nhớ lại sự việc xảy ra trước khi đi ngủ và không dám nhìn thẳng vào cô nàng. Thực sự, mặc dù tôi cảm thấy rất sợ, nhưng tôi ước gì cô ấy đừng có ôm tôi một cách bất ngờ như vậy. Ngoài ra, tôi cũng muốn cô nàng ngừng châm chọc tôi nữa. Tôi muốn nói với Hayashi-san với vẻ chua chát ở trong miệng rằng cô ấy thật may mắn vì người đó là tôi. Nếu tôi không nhút nhát như vậy, thì có lẽ cô ấy đã phải chịu một kết cục tồi tệ rồi. Tôi muốn dạy cho cô nàng một bài học, mặc dù tất nhiên là tôi không có đủ can đảm để thốt ra những điều này rồi.
“Cậu đã bình tĩnh lại hơn chưa?”
Tôi hỏi Hayashi-san.
“…Rồi, một chút.”
“Vậy, cùng trò chuyện nhé… Dù sao đi nữa, rốt cuộc thì, đây là tớ. Được chứ? Đó là lý do tại sao, cuối cùng, tất cả đều sẽ phụ thuộc vào những gì mà cậu muốn làm.”
“…Mặc dù hôm qua tớ cũng đã nói rồi, nhưng mà cậu cứ như là có thể nhìn thấy được tương lai vậy. Nhìn cậu chẳng khác nào như đang sống một cuộc đời thứ hai của mình cả.”
“Không phải như thế đâu.”
“Ừ, cậu nói phải. Không đời nào mà một người có thể sống tới hai lần tồn tại trên thế giới này được.”
“Ý tớ không phải như thế. Cậu không thể cứ nói rằng… nếu một ai đó được sống lại một cuộc đời lần thứ hai, thì họ có thể trở thành một bậc thầy trong việc đối nhân xử thế hay là tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn cuộc sống trước được.”
“Điều này chẳng phải là sự thật hiển nhiên sao?... Phải không?”
“Không có chuyện đó đâu.”
Tôi đáp lại ngay tức thì.
“Kể cả khi cậu có trải qua thêm một cuộc đời đi chăng nữa, tớ có thể đảm bảo với cậu rằng cuộc sống mà cậu sẽ phải đối mặt sẽ chẳng khác gì so với lần đầu tiên đâu.”
“Tại sao?”
“Dù cho cậu có thay đổi trải nghiệm sống của mình ở cuộc đời đầu, và cho đến khi cậu gặp lại tình huống tương tự ở cuộc đời thứ hai, thì sự lựa chọn của cậu cũng sẽ không hề thay đổi nếu như suy nghĩ của cậu không thay đổi.”
“Tớ hiểu.”
“Vậy tại sao mọi người lại nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ trở nên tốt hơn nếu như được sống lần thứ hai vậy? Đó là bởi vì họ nghĩ rằng họ có thể thay đổi được tư duy của mình đấy.”
Tôi tự hỏi rằng liệu Hayashi-san có chịu lắng nghe lời giải thích triết lý vô cùng cao siêu này của tôi hay không…?
“Điều quan trọng nhất bây giờ là phải có được những kinh nghiệm quý báu để có thể thay đổi được suy nghĩ của bản thân mình. Và để làm được điều này thì không còn gì khác ngoài việc đối mặt và chiến đấu với chúng mà không được bỏ chạy. Nếu cậu có thể làm được điều này, kể cả khi không có một cuộc đời thứ hai, thì cuộc sống của cậu chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
“Ồ, tớ hiểu rồi.”
“Thật là một câu trả lời mơ hồ mà… Được thôi. Dẫu sao thì, điều mà tớ muốn nói ở đây ý là cậu nên đối mặt với tình cảnh hiện tại của mình.”
“Tình cảnh hiện tại…?”
“Đúng rồi, hãy đối mặt với thực tế, hãy nhìn nhận một cách khách quan về hoàn cảnh của chính mình và sau đó tìm ra điều mà cậu thực sự mong muốn. Nếu như cậu cố gắng suy nghĩ một cách thật nghiêm túc, sau này, cậu sẽ không bao giờ phải hối hận đâu.”
“… Chẳng phải điều này có hơi khó hiểu sao?”
Hayashi-san cúi đầu lo lắng.
“Ngay cả khi tớ có nhìn nhận hoàn cảnh của mình một cách khách quan đi chăng nữa thì những suy nghĩ chủ quan khác vẫn xen vào. Khi cố gắng tìm ra câu trả lời cho mình, đôi khi tớ vẫn bị phân tâm… Không hối hận là điều không thể.”
“Không phải là không thể.”
“Vậy…”
“Không sao đâu.”
“Sao cậu có thể khẳng định như vậy được?”
“Điều này dễ thôi.”
Tôi nở một nụ cười.
“Rốt cuộc thì đó chẳng phải là lý do mà tớ đang ở đây sao?”
Tôi nói, với một nụ cười và những câu từ không hề là nét đặc trưng vốn có của mình. Thật là, tôi không thể nào áp dụng được cái cách diễn đạt mỉa mai thường ngày ấy của mình được và quyết định chọn cách nói chuyện trực tiếp với Hayashi-san. Nhưng điều mà tôi muốn nói về cơ bản là như vậy.
“Đó không hẳn là một vấn đề quá là phức tạp đâu. Nếu như cậu lo lắng một mình, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Đó là một đặc ân của con người khi biết suy nghĩ và chia sẻ cảm xúc của mình bằng cách tham khảo ý kiến từ những người xung quanh mà, phải không?”
“An ủi như vậy chẳng giống cậu chút nào.”
“Nghe có vẻ chẳng giống an ủi lắm đâu. Rốt cuộc thì tớ cũng chỉ đang cố gắng giúp đỡ cậu vì lợi ích của mình.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
Tôi không có ý đùa cợt gì ở đây cả, nhưng Hayashi-san lại khẽ mỉm cười. Kể từ khi chúng tôi gặp lại nhau ngày hôm qua, đó là nụ cười chân thành nhất mà tôi từng thấy.
“Giờ thì chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ nhé, tớ biết điều này có thể sẽ gây tổn thương cho cậu, nhưng cậu có thể kể cho tớ nghe về mối quan hệ mà cậu đã phải trải qua từ trước cho đến nay được không?”
“…Ừm.”
Sau đó, Hayashi-san dành vài phút của mình để kể cho tôi nghe về những gì xảy ra với cô nàng kể từ khi cô ấy chuyển đến sống ở đây. Đôi khi cậu ấy thêm những câu nói và một vài mảnh chuyện cười nhẹ nhàng của mình vào. Nhưng thành thật mà nói thì, không có gì đáng hài hước về nó cả.
Cuộc gặp gỡ với bạn trai.
Bị cha mẹ ruồng bỏ.
Sống thử. Rồi bạo lực. Bạo lực… và tiếp tục vẫn là bạo lực.
Sốc đến mức mà cho dù cô ấy đã cố gắng kể chuyện một cách thật hài hước và tự phê bình bản thân mình, nhưng tôi vẫn chẳng hề cảm thấy dễ chịu một chút nào.
“Nhưng cậu biết không, không phải lúc nào anh ấy cũng tức giận. Cũng có lúc ảnh xin lỗi tớ. Anh ấy đột nhiên đánh tớ và nói rằng “Anh xin lỗi. Chắc là đau lắm phải không, anh sẽ không tái phạm lần nữa đâu. Xin em hãy tha thứ cho anh nhé.” Anh ấy luôn cầu xin mình như vậy.”
“Những người có hành vi bạo lực gia đình thường có một chu kỳ nhất định trong hành vi của họ: đầu tiên là giai đoạn của bạo lực; rồi tiếp theo sau đó là khoảng thời gian mà họ hối hận và cảm thấy ghê tởm chính mình; và cuối cùng là khoảng thời gian trở nên vô cùng nhạy cảm trước những điều vô cùng nhỏ nhặt.”
“…Ah, tớ hiểu rồi.”
Dường như Hayashi-san đã tìm thấy được những điểm tương đồng với anh ta từ những gì mà tôi đã tường thuật.
“Cậu biết nhiều thật.”
“Tớ vừa mới tìm kiếm được ở trên Internet thôi.”
“Chỉ là…? Ủa cơ mà cậu làm điều này vào lúc nào vậy?”
“Trong lúc cậu đang rửa bát.”
“À tớ hiểu rồi.”
Hayashi-san bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình và gật đầu thuyết phục.
“Cậu đã bao giờ tìm kiếm lời khuyên của người khác trước đây chưa?”
“Cậu là người đầu tiên.”