Chương 29
Độ dài 1,274 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-01-11 15:00:41
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, bọn tôi bận bịu với việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa.
Đặc biệt vì là một thành viên ủy ban, nên tôi cần phải tổ chức công tác chuẩn bị.
Tuy nhiên, nhờ có Seko-kun và Haru giúp đỡ, nên tôi không gặp nhiều khó khăn, trái lại còn khá vui nữa.
Tôi nghĩ Takahashi-kun, người cũng là thành viên ủy ban cũng đã cố gắng hết sức.
Lớp tôi quyết định sẽ làm một ngôi nhà ma.
Vì đây là ý tưởng duy nhất được đề xuất và cũng được áp dụng, nên lớp tôi không được nhiệt tình cho lắm.
Thế nên tôi càng thấy mình có động lực phải cố hết sức.
Tuy nhiên tôi chưa bao giờ đi nhà ma.
Khi bàn với hai người họ, Seko-kun nói ‘Thế chúng ta đi thử đi?’. Vậy là bọn tôi đến một công viên giải trí cách đây một tiếng đồng hồ đi tàu rồi vào ngôi nhà ma trong đó.
Đây là lần đầu tiên tôi đến công viên giải trí, nhưng tôi chỉ tập trung vào ngôi nhà ma thôi, mặc kệ ham muốn được xem những thứ khác.
Vì hai người họ đang đi theo tôi mà, nên không có thời gian để phân tâm đâu.
Bọn tôi mua vé vào nhà ma. Bên trong tối đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ chiếu xuống đường.
…Ra là vậy. Họ dùng bóng tối để tạo cảm giác sợ hãi, trong khi chiếu sáng lối đi để tránh gây nguy hiểm.
Tôi vừa ghi chú trong sổ, vừa hào hứng tìm hiểu thêm về trải nghiệm mới lạ này.
Trong ngôi nhà này có những mẹo ở chỗ này chỗ kia, nhiều âm thanh khác nhau, và những con ma (có thể là nhân viên) bật ra dọa người.
Khi nghe tiếng hét của Haru đằng sau, tôi ghi chú rằng đây là cách dàn dựng hiệu quả.
Sau khi khám phá hoàn tất, tôi rời khỏi ngôi nhà ma rồi nhìn lại sau.
Vì tôi tự mình đi trước, nên một lúc sau Seko-kun và Haru mới xuất hiện.
Dù không quá gần, nhưng hai người họ vẫn đứng sát nhau hơn mọi khi.
Tôi nhìn xung quanh. Ở nơi này, hầu hết khách đều là những cặp đôi.
Người bạn gái của cặp ra ngay sau bọn tôi nói “Đáng sợ quá đi” trong khi dựa vào bạn trai mình.
Lẽ nào nhà ma là nơi kiểu đấy?
Và lúc này, hai người đang cư xử y như vậy là Seko-kun và Haru…
Chỉ trong khoảnh khắc, một cơn ớn lạnh lướt qua tôi, cảm giác như lồng ngực tôi thắt lại.
Hai người họ không gần gũi như cặp đôi tôi thấy hồi nãy.
Nhưng tôi lại không thể chịu nổi khi nhìn họ.
“Sao rồi Yosaki? Cậu có đủ thông tin cần thiết chưa?”
Seko-kun hỏi. Tôi cố nở nụ cười đáp lại.
“Ừm, nhờ các cậu mà giờ tớ đã hiểu nhà mà là như thế nào rồi. Các cậu cứ hóng sản phẩm đi.”
“Wow, khi cậu nói vậy nghe thuyết phục thật đấy.”
“Ugh, tớ chịu đủ nhà ma rồi.”
“Chúng ta đang chuẩn bị xây một cái mà.”
“Tớ sẽ chỉ giúp thôi! Tớ không bao giờ muốn vào đó đâu!”
“Fufu, cậu sợ đến thế cơ à Haru?”
Bầu không khí thật thoải mái, cứ như mọi khi vậy. Nhưng…
“Vậy bọn mình về thôi nhỉ?”
Tôi đề nghị về nhà, vì tôi muốn rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể--
***
Sau khi xong việc thu thập thông tin, tôi lao đầu vào việc xây nhà mà vào hôm sau.
Tôi đã chuẩn bị sẵn bản vẽ và danh sách nguyên liệu cần thiết cho lớp.
Sự nhiệt tình của họ cũng khiến tôi vui lây.
Khi tôi nhìn Seko-kun, mắt chúng tôi chạm nhau. Cậu ấy giơ ngón cái nở nụ cười sảng khoái.
Nhịp đập nơi lồng ngực tôi còn dữ dội hơn những cảm xúc khi nãy nữa.
Cuối cùng, công sức mà chúng tôi bỏ ra cũng đã tạo nên một ngôi nhà ma hết sức ấn tượng.
Giáo viên chủ nhiệm còn khen bọn tôi ‘Làm tốt quá so với tiêu chuẩn’ mà.
Tôi chỉ biết cười gượng mà nói cảm ơn thôi.
Còn về việc ai sẽ là người thử nghiệm, thì không có ai tình nguyện hết.
Thế nên, tôi, một thành viên ủy ban văn hóa sẽ là người đi. Căn nhà này được thiết kế để hai người cùng đi một lúc.
Mọi người trong lớp nói “Thế thì để người còn lại trong ủy ban, Takahashi đi luôn thì sao?” Nhưng tôi đã có sẵn quyết định trong đầu rồi.
“Seko-kun, bọn mình đi cùng nhau nhé?”
Nghe tôi gọi, Seko-kun đứng hình, những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên trong lớp.
Rồi họ đẩy Seko đến, nói rằng ‘Cố lên nhé Seko!’, ‘Cậu là người được chọn đấy!’
Thế là, Seko-kun và tôi là những người thử nghiệm ngôi nhà ma. Bọn tôi đợi mọi người chuẩn bị xong rồi tiến vào.
Bên trong tối om, chỉ có chút ánh sáng nơi lối đi. Bọn tôi đã tạo nên một ngôi nhà ma khá giống bản gốc.
Tôi phải thừa nhận đây là một bản nhái khá tốt đấy, hay có lẽ là còn vượt qua được bản gốc cơ.
Vì lần này, cơ thể tôi đang run rẩy, không như trước đó.
“F-Fufu, tớ đã làm được một thứ khá tuyệt vời đấy nhỉ…”
Không muốn phải im lặng suốt, tôi nói bừa.
Lúc đó, Seko-kun nhìn tôi cười khúc khích.
“Sao Seko-kun lại cười?”
“Xin lỗi nhé, chỉ là… Tớ thấy hơi buồn cười thôi, kiểu ‘gap’ ấy.”
“Là sao chứ?”
Khá hiếm khi Seko-kun trêu tôi.
Thường sẽ là Haru cơ, nên chẳng hiểu sao tôi thấy có hơi vui một chút.
Rồi tôi nhận ra rằng, xung quanh đã bớt đáng sợ hơn một chút rồi.
Có lẽ nào là vì tôi đang nói chuyện với Seko-kun không?
Tôi đột nhiên nhớ lại cặp đôi đã thấy ở công viên.
Cô gái hoảng sợ đó đã làm gì nhỉ?
Lí do tôi chọn Seko-kun là người cùng thử nghiệm—tôi chưa từng nghĩ sâu xa, nhưng có lẽ đây là lúc để trả thù hôm đó.
Nếu vậy thì tôi phải hành động luôn mới được.
”... Này, Seko-kun, tớ đứng gần lại được chứ?”
“Uh?... Được thôi.”
Dù bối rối nhưng Seko-kun vẫn đồng ý.
Tôi từ từ đứng sát lại cậu ấy. Khoảng cách giữa cả hai giờ không còn.
Không chỉ về không gian, mà tôi còn cảm thấy khoảng cách giữa cảm xúc của bọn tôi đã ngắn đi nữa. Có lẽ nào là do bóng tối?
Tôi cố gắng bước lên và đứng đủ gần để chạm vai.
Chỉ có vai chúng tôi là chạm nhau thôi.
Thế nhưng, sự ấm áp vẫn ở đó, như thể sự hiện diện của cậu đang bao bọc tôi vậy.
“Cảm giác… thoải mái thật.”
Tôi chợt thốt lên, và rồi nóng bừng mặt.
Tôi liếc nhìn cậu, dù quá tối để thấy rõ, nhưng tôi cảm giác như cậu ấy cũng đang biểu lộ như tôi.
Điều đó khiến tôi thấy hạnh phúc.
Tôi muốn khoảnh khắc này được kéo dài mãi mãi. Nhưng vì đây chỉ là một ngôi nhà ma làm trong lớp, nên bọn tôi mau chóng tới lối ra.
Khi bước ra ngoài, ánh sáng khiến tôi nheo mắt.
Lúc đã quen mắt, tôi thấy Haru đang đứng trước mặt mình.
Đôi mắt cô như trống rỗng.
“Không phải hai cậu đang đứng hơi gần nhau quá đấy à?”
Giật mình bởi câu nói của Haru, tôi vội tách ra khỏi Seko-kun.
“Lối đi có hơi hẹp, có vẻ như tối đa cũng chỉ có hai người đi một lúc thôi.”
Tôi kiếm cớ. Dường như cũng cảm nhận được, Seko-kun đồng tình.
“Phải đấy.”
Tôi làm sao nói rằng mình muốn lại gần cậu ấy được—xấu hổ lắm.