Chương 18: Trở lại
Độ dài 1,567 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-22 19:15:20
Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
(Góc nhìn của Sachi)
(Trước kh tới nhà hàng.)
“Con về rồi, thưa mẹ.”
“…Mừng con về, Sachi.”
Sau giờ học, tôi đã về nhà để nói chuyện với mẹ một lần.
Bởi vì tôi đã gọi cho bà ấy trước đó, cho nên là bà đã không bất ngờ gì.
Mẹ và tôi cùng ngồi xuống bàn và nhìn vào mắt nhau, với không chút dự đoán cụ thể nào về chuyện sẽ diễn ra.
Tôi bắt đầu nói.
“Như con đã nghĩ, Onii-chan đã không bắt nạt ai hết.”
“…Mẹ hiểu.”
Bà ấy chỉ nói vậy.
Chỉ hai từ. Bà ấy không hề biểu lộ chút vẻ ngạc nhiên nào.
Nhìn thấy bà ấy như vậy, mối nghi trong lòng tôi ngày càng trở nên chắc chắn hơn.
“Mẹ này, con có thể hỏi mẹ một câu không?”
Tôi đã nghĩ là mình nên xác trực tiếp hơn là hỏi vòng vo, vậy nên tôi đã hỏi.
Mẹ trả lời tôi bằng một cái gật đầu.
“Mẹ---”
Tôi hỏi với hi vọng rằng là tôi chỉ đang tưởng tượng mọi thứ.
“Mẹ nhận ra Onii-chan đã không nói dối từ khi nào?”
***
(Góc nhìn của người mẹ.)
Cái chết của người chồng yêu quý đã đến một cách đột ngột với tôi.
Đó là một vụ tai nạn xe.
Làm sao mà chuyện đó lại xảy ra?
Mọi thứ đang tốt đẹp rồi cơ mà.
Tôi đã cưới tình yêu của cuộc đời mình và có 2 đứa con.
Một đứa thì ngọt ngào và tử tế, và đứa còn lại thì khoẻ mạnh và năng động.
Điều duy nhất đọng lại trong tôi lúc ấy là cảm giác bất lực và lo lắng về cuộc đời gian nan phía trước.
Nhưng tôi không thể để bản thân buồn phiền mãi được.
Tôi phải bảo vệ những điều đang minh chứng cho sự tồn tại và cuộc đời mà tôi đã vung đắp cùng anh ấy, một mình.
Dù tâm trí tôi nghĩ vậy nhưng còn trái tim tôi thì lại không thể theo kịp. Tôi cảm thấy như thể là cơ thể mình đã bị tách ra làm hai vậy.
Và Shuya đã phục hồi nhanh hơn tôi rất nhiều.
Thằng bé đã kiên nhẫn đưa Sachi, người vẫn đang cảm thấy buồn bã, ra khỏi nhà thường xuyên và cố gắng chữa lành cho con bé, bởi vì con bé vẫn đang có tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
“---Tại sao…”
Nhìn thấy thằng bé như vậy, tôi đã bị kéo đi bởi một thứ cảm xúc hoài nghi.
Tôi tự hỏi là làm thế nào mà thằng bé lại có thể tự đứng trên đôi chân của mình, làm thế nào mà thằng bé lại có thể cười nhiều đến vậy trong khi nó thật đau đớn.
Tôi tự hỏi rằng là lúc đó, liệu điều mà tôi đang cảm thấy có còn là nỗi buồn.
“---Chuyện này là lỗi của ai…”
Một thứ suy nghĩ như vậy hiện lên trong tâm trí, một thứ mà tôi không bao giờ được phép nghĩ tới.
“Shuya không được phép chơi bóng…”
Nếu tôi không nghĩ vậy, thì chuyện này đã không xảy ra.
Dù cho tôi có hiểu rằng suy nghĩ đó chỉ là một suy nghĩ vô căn cứ, nhưng tôi vẫn không thể ngăn nổi bản thân mình.
Tôi cần phải đổ lỗi cho một ai đó để có thể đối mặt với hiện thực.
Và rồi, một ngày, những suy nghĩ đó của tôi đã hướng trực tiếp về phía Shuya/.
“! ĐỦ RỒI!”
“Eh…Mẹ?”
Ngày hôm đó Shuya cũng đã cố mang Sachi ra ngoài.
Và trong tay thằng bé là một quả bóng.
Nó chẳng thèm nghĩ gì về ngày hôm đó.
Nó thậm thí còn chẳng thèm đoái hoài đến cái chết của cha nó.
BỞI VÌ MÀY MÀ ANH ẤY ĐÃ…!!
Sau ngày hôm đó, tôi đã bắt đầu lạnh nhạt với Shuya.
***
(Góc nhìn của Sachi.)
“Đó là bởi vì ở một góc nào đó trong trái tim, mẹ đã biết rằng là Shuya chưa bao giờ có ý như vậy. Nhưng ngay khi mà mẹ đã có suy nghĩ đó, một khi mà mẹ đã trưng ra thái độ như vậy, thì mẹ sẽ không còn có thể quay lại được nữa. Mẹ không còn có thể nhìn thẳng vào mắt Shuya được nữa.”
“Mẹ đã nghĩ rằng là nếu như Shuya rời khỏi nhà thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng mẹ đã sai rồi. Mẹ vẫn cứ đau khổ trong suốt một thời gian dài, và chẳng có gì thay đổi cả.”
“Và rồi mẹ đã nhận ra rằng là việc mẹ đau khổ hoàn toàn không phải là lỗi của Shuya. Đó chỉ là một hậu quả tất yếu thôi.”
“Nhưng vào lúc đó, mẹ đã không còn có thể nói được bất cứ lời nào với Shuya nữa.”
Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện của mẹ.
Tôi hiểu điều mà bà ấy đang nghĩ.
Nhưng bà ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
“Mẹ biết đúng không? Rằng anh trai không phải là kẻ bắt nạt.”
Một lần nữa, tôi hỏi.
Đây là một điều mà tôi cần phải biết.
“Mẹ biết, hay đúng hơn, là mẹ đã nhận ra.”
Linh cảm đã thành sự thật.
Tôi đã nghĩ rằng là chuyện rất lạ Việc bà ấy từ chối sống cùng Onii-chan, nhưng vẫn cho phép tôi sống cùng anh ấy, và bà ấy thậm chí còn lo rằng là tôi sẽ làm phiền anh ấy nữa.
“Như con đã nghĩ…chuyện xảy ra từ khi nào?”
“Đó là không lâu sau khi Shuya rời khỏi nhà…Sau khi mẹ nhận ra đó không là lỗi của Shuya thì mẹ đã vô cùng dằn vặt. Khi mẹ nghĩ về quãng thời gian mà mình được bảo rằng Shuya là kẻ bắt nạt, mẹ đã một phần tin rằng chuyện đó là thật và nghĩ rằng đó là lỗi của mình.”
Mẹ tôi nói tiếp.
“Lúc mà mẹ hiểu rằng Shuya là người duy nhất không nói dối, thì mọi chuyện điều hợp lí, hay ít nhất là nó đã có vẻ giống như vậy với mẹ.”
Mẹ cũng đã biết. Mẹ đã biết dược rằng điều mà bà ấy đã làm với anh ấy hổi đó là sai lầm.
Nhưng rồi…
“Tại sao mẹ lại bỏ Onii-chan một mình?”
Tại sao bà ấy lại không nhìn Onii-chan, dù cho bà ấy biết được là mình đã sai? Tại sao bà ấy lại không nói chuyện với anh?
“—Mẹ đã sợ là thằng bé sẽ ghét mình. Hay, nói chính xác hơn, mẹ đã sợ là thằng bé sẽ nói như vậy.”
Bà ấy nói tiếp.
“Nếu lời xin lỗi của mẹ không được chấp thuận. Thì mẹ biết là mình sẽ không bao giờ có thể phục hồi được nữa.”
Bà ấy vẫn tiếp tục nói.
“Chỉ cần bản thân mẹ không bị chỉ ra lỗi sai, thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng. Mẹ sẽ có thể nghĩ rằng là bản thân đã làm đúng. Nhưng mẹ cũng rất sợ phải thừa nhận rằng bản thân mình đã làm sai.”
Bà ấy nói tiếp.
“Sachi là lí do duy nhất giúp cho mẹ tiếp tục chịu đựng. Bởi vì con chưa bao giờ bỏ mẹ lại một mình.”
Không ngừng.
“Và mặc dù vây---Mẹ vẫn đã bỏ Shuya lại một mình, mặc cho sự thật là thằng bé đã rất cô đơn.”
Nỗi hối hận được bộc lộ qua tiếng khóc nấc.
“Vậy nên khi Sachi tới chỗ Shuya, mẹ đã vui lắm. Bởi vì vẫn còn một người khác ngoài mẹ đã không lại Shuya một mình. Mẹ không có đủ dũng khí hay tư cách để đối mặt với thằng bé.”
Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu được mọi chuyện.
Mẹ cũng đã rất khó khăn. Tôi hiểu điều đó.
Nhưng rồi…
“Shuya sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ. Vậy nên, Sachi à, về anh hai của con…”
“---Đừng có nói vậy với con!!”
Tôi nâng giọng mình lên và đập mạnh vào bàn.
Mẹ tôi cũng bất ngờ trước hành động đột ngột của tôi, một biểu hiện mà tôi không thường cho ai thấy.
“Con không quan tâm tới chuyện đó…!”
Để mặc cho tội lỗi của mình ở đó, tôi tiếp tục nói.
Tôi sẽ không đồng ý. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đồng ý.
“Con muốn cả ba chúng ta ở được ở bên nhau một lần nữa, mẹ ơi.”
“…Sachi.”
Tôi đã khóc.
Cùng tiếng khóc nức nở, tôi nói.
“Anh ấy có thể sẽ không tha thứ cho con. Anh ấy có thể sẽ không chấp nhận con. Nhưng con vẫn không muốn bỏ cuộc!”
Đó là bởi, đó là bởi vì chúng tôi là…
“Chúng ta vẫn luôn là một gia đình 4 người mà, đúng chứ?”
Nó sẽ mất một thời gian. Nhưng tôi vẫn—
“Con biết là mẹ cũng muốn hàn gắn với Onii-chan mà, đúng không mẹ? Nếu là vậy! Thì mẹ đừng có từ bỏ anh ấy!”
Tôi tới chỗ mẹ và ôm chầm lấy bà. Cơ thể của bà đang run lên.
“Còn sẽ không bao giờ bỏ anh ấy lại một mình. Đó là vì do vì sao mà mẹ cũng đừng nên bỏ cuộc nhé mẹ?”
“---Mẹ xin lỗi, Sachi.”
Giọng nói mẹ run rẩy, nhưng bà ấy đã nói.
“Mẹ xin lỗi vì đã trưng ra bộ dạng thảm hại như vậy. Mẹ xin lỗi vì đã phải để con gái của mẹ phải cổ vũ mình.”
Vùi gương mặt bà ấy vào trong ngực tôi, bà ấy nói tiếp.
“Mẹ cũng muốn sửa sai với Shuya. Mẹ sẽ làm hết sức để khiến cho chúng ta quay trở về như lúc ban đầu…”
---Cảm ơn mẹ.
Nói vậy, mẹ đã lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống.
----------------------------------------------------------------------------------------------------