Chương 17
Độ dài 1,939 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-01 16:31:09
‘Ông ta trông rất quen, từ vẻ bề ngoài’
Ngay khi vừa nghiêng đầu, tôi đột ngột nhớ về kiếp đầu tiên.
“Làm ơn hãy đưa tôi ra khỏi đất nước này. Tôi còn phải chờ bao lâu nữa vậy?”
‘Không thể nào, là ông ta sao?’
Một người đàn ông lớn tuổi đến thăm vào tối muộn. Ông ta đã liều mạng gào lên vào nửa đêm, cầu xin công tước Amity.
Khi tôi nhớ lại được rốt cuộc Teramore là ai, cảnh tượng của cái ngày mà tôi gặp ông ấy sượt qua đầu. Gương mặt khẩn nài của một người đàn ông lớn tuổi, đã được tôi nhìn thấy rõ ràng qua khe cửa nhỏ.
Giọng của quản gia thốt lên.
“Là do chính ngài đã đẩy cuộc đời mình vào nguy hiểm. Ngài đã quá tàn nhẫn với đứa bé và tránh được đôi mắt của bậc nuôi dưỡng cậu ấy, nên cũng dễ hiểu thôi khi cậu ấy trưởng thành nhắm tới ngài”
Cuối cùng thì tất cả bọn họ đều đã trưởng thành, những người đã bị bạo hành.
‘Teramore không có đứa con nào cả. Vậy thì ai là…’
Đúng lúc đấy, Isaac đang có một trận đấu tranh mãnh liệt với những miếng cà rốt, tôi bỗng nhiên nhớ tới họ.
‘Đứa bé duy nhất mà Teramore có thể động tay chỉ có Isaac và Henry thôi…’
Và chỉ có duy nhất ba khổng tử, những đứa trẻ mà sở hữu sức mạnh, đủ để khiến Teramore phải cầu xin để được đưa sang đất nước khác.
Nghĩ vậy, tôi thầm lắc đầu.
‘Không thể nào. Ông ta chắc sẽ không thiếu suy nghĩ đến mức bạo hành những đứa con của công tước đâu? Đúng không?’
Chuyện những gia sư ngu xuẩn những kẻ mà dám động tay vào học sinh của họ khi cha mẹ của chúng không có mặt ở đấy đã là thường xuyên rồi. Họ còn đi xa tới mức là dùng roi để giáo dục cho con trẻ. Và nó không chỉ đơn thuần là một câu chuyện thôi đâu. Vị quản gia bước ra ngoài khi ông ấy ngăn cản công tước Amity, người mà đang định giúp Teramore trốn thoát.
“Chuyện đã từng xảy ra ở nơi tôi từng ở. Hầu gái bạo hành những đứa trẻ, và giáo viên thì đánh một đứa trẻ trước mặt những đứa trẻ khác. Cha mẹ luôn là người tìm ra sự thật muộn màng. Thật là một chuyện khủng khiếp”
Suy nghĩ về điều đó làm tôi tức giận.
Nếu Teramore thật sự bạo hành những đứa trẻ, vậy thì là ai trong số hai người họ?
Theo như ông quản gia, thì dường như chỉ có một người bị bạo hành thôi.
Henry rất thông minh, nên tôi nghĩ là ông ta không thể dễ dàng động tới anh ấy đâu.
Một đứa trẻ người mà có thể lập nên quỹ đen và đầu tư chúng cho quốc gia lẫn quốc tế không thể dễ dàng bị bao hành được
Vậy là Isaac?
Isaac trông có vẻ sẽ bốc đồng hơn nhiều so với Henry, nhưng anh ấy có thể cam chịu sự bạo hành cho đến khi anh ấy trưởng thành ư?
‘Hoặc cũng có thể là quản gia không biết chính xác. Có thể là cả hai người bọn họ’
Rồi, ở bên cạnh, Nos gọi tôi.
“Tiểu thư?”
Tôi quay đầu lại với gương mặt lo âu rồi anh ấy mỉm cười.
“Đồ ăn có hợp với khẩu vị của cô không? Tôi có cần nhờ người mang cho cô cái khác không?
Tôi đáp lại, “Không ạ…ngon”
‘Có khả năng chỉ là tôi suy đoán bừa thôi, nhưng vẫn nên xác nhận lại’
***
Chiều hôm đó.
Tôi nhìn sát vào góc tường và thấy ai đó đang bước ra ngoài từ cánh cửa thì tôi chạy ra.
“Nyos (Nos.)”
Tôi bám vào chân của anh ấy và nhìn lên.
Nos ngạc nhiên khi thấy tôi một lúc, nhưng nhanh chóng ngồi xổm xuống và cười.
“Có chuyện gì vậy ạ, tiểu thư?”
“Nà, em mún đi đến. Khu huấn nuyện” (Em muốn đi đến khu huấn luyện)
Henry và Isaac đang bị giữ lại ở trong khu huấn luyện sau bữa sáng.
Tôi phải đến đó để quan sát những đứa trẻ, nhưng tôi không biết khu vực huấn luyện ở đâu.
Nos hỏi với đôi mắt mở to ra.
“Khu huấn luyện, ngay bây giờ ạ?”
“K—hu---h--uấn---n---uyện!” (Khu huấn luyện!)
“Là khu huấn luyện ạ~”
“Huấn nuyện…”
Tôi chống hông, rồi thở dài. Cái giọng phát âm chết tiệt này. Tốc độ lớn lên của tôi chậm hơn so với bình thường, nên ngay cả khi tôi đã tập luyện nói rất nhiều, tôi vẫn sẽ chẳng thể cải thiện hơn được tí nào.
“Hầu gái bảo tôi không có được đưa cô đến khu vực huấn luyện”
Tôi nhắm chặt mắt lại vì anh ấy nói với vẻ tiếc nuối. Tôi chụm hai tay lại với vẻ tha thiết. Và nhìn Nos với đôi mắt long lanh.
“Làm ưn…” (Làm ơn)
Rồi Nos rên rỉ.
Anh ấy nhanh chóng vươn tay tới tôi.
“Đi, đi thôi nào”
Nos, người đang bế tôi, bước từng bước.
Khi tôi đến được khu vực huấn luyện, tôi thấy Henry và Isaac đang cầm một thanh kiếm gỗ. Tôi nhảy xuống khỏi tay Nos, và những đứa trẻ thấy tôi vào lúc này mở to mắt.
Isaac hỏi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Em đến đây để chơi vứi Henly và Isyac!” (Em đến đây để chơi với Henry và Isaac!)
“Ôi trời. Ngươi đến đây vì ngươi nhớ ta à? Để làm phiền ta?”
Isaac nói vậy, nghĩa là “theo dõi ta à” và “trở nên ngoan ngoãn đi” nhỉ.
Tôi bước dọc theo Henry và Isaac, khi đang nhìn xuống ống tay áo và cổ áo của họ. Không có vết thâm tím hay vết xước nào trên cổ họ, Thậm chí còn không có cả trên mắt cá chân.
Dưới ống tay áo….
‘Tôi không thể biết được nó là vết thương do tập luyện hay là do bị đánh nữa’
Bên cạnh đó, cả hai bọn họ đều có vết xước.
Tôi không thấy bất cứ vết bầm tím lớn nào cả, khi tôi đang tập trung quan sát hai người bọn họ, người tôi đột nhiên nghiêng ngả và đôi mắt của tôi choáng váng.
‘Mình ngã mất—‘
Ai đó nắm được tay tôi,
“Cảm ưn, Henly” (Cảm ơn, Henry)
“Không có gì”
Henry mỉm cười nhã nhặn. Anh ấy đang dựng một bức tường…[note39928]
‘Nhưng tôi không nghĩ anh ấy là người xấu’
Ngay cả khi họ trông rất lạnh lùng, họ luôn luôn đáp lại tôi.
Isaac liếc nhìn tôi, nói “Ngươi còn chẳng đi được, đồ ngốc”
Tôi giậm chân lên hòn đá mà tôi vấp phải và vùi nó xuống đất.
Teramore đã gặp chuyện quái gì vậy? Nó đã đáng sợ đến mức nào.
Rồi, ai đó bước đến chỗ chúng tôi. “Ba người đang chơi với nhau à”
Là Teramore.
Ông ta cúi xuống và giao tiếp bằng mắt với tôi.
“Cô trông dễ thương hơn đấy, khi nhìn gần lại”
“…..”
“Tên tôi là Austin Teramore. Tôi đã đồng hành cùng Dubbled từ rất lâu rồi”
“Bắt tay nào”
Ông ta cầm tay tôi và cười.
“Bàn tay của trẻ con cũng thật mềm mại”
Tôi có thể cảm nhận được cái nhìn sắc bén từ đôi mắt của ông ta. Ông ta nhìn xuống tay của tôi và thì thầm.
“Cô thật hiền lành”
“…..”
“Tôi không nghĩ là cô sẽ bị trừng phạt đâu nếu cô mãi hiền lành như này. Nhỉ?”
Ông ta nhìn tôi và khóe miệng của ông nâng lên.
“Trong tương lai, tôi sẽ trợ giúp cậu Henry về mảng học tập. Tôi đến đây để nói lời chào. Cùng nhau học tập—“
Để đưa những đứa trẻ đi?
‘Ông không làm được đâu’
Tôi hét to lên.
“Nwos! Nyos!! (Nos!Nos!!)”
Khi anh ấy nghe thấy tiếng hét của tôi, Nos, đang ở rất xa, chạy đến ngay lập tức.
Tại sao tôi lại kéo Nos đi mà không phải là những người hầu khác để đưa tôi đến khu huấn luyện?
Bởi vì có Ngài Teramore[note39926] ở trong lâu đài, tôi cần một người đồng minh thân cận nhất với Công tước người mà có thể bảo vệ được những đứa trẻ.
Nos khựng lại khi anh ấy nhìn thấy Ngài Teramore.
“Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
“Tôi đến đây để nói lời chào tới những học trò dễ thương của tôi thôi”
“Ông lại phụ trách việc giáo dục?”
“Tôi không nghĩ là có ai có thể giúp đỡ được họ nữa với cái tài năng như thế”
Teramore chầm chậm vuốt râu của ông ta và nhìn vào hai đứa trẻ.
“Tôi đành phải nói lời chào vào lúc sau vậy”
Khi ông ta nói vậy, ổng cúi đầu nhẹ rồi biến mất.
Nos nhìn Teramore, người mà rời đi với cái nhìn trừng trừng.
Chẳng cần phải tìm đứa trẻ mà bị bạo hành riêng nữa.
Có một đứa trẻ người mà sẽ gặp Teramore.
Đó là Henry.
***
Buổi huấn luyện của Henry và Isaac bắt đầu lại lần nữa.
Khi Nos rời đi, tôi ngồi trên một cái ghế mà anh ấy chuẩn bị cho tôi ở khu huấn luyện và nghịch cái áo của tôi.
‘Tôi nên làm gì bây giờ…’
Tôi có nên nói với công tước?
Nhưng không có bằng chứng.
Nếu ông ta nói là họ có những vết thâm hoặc là vết thương khi đang tập luyện thì sao?
Trong trường hợp này, đứa trẻ mà bị bạo hành phải tự mình nói mới được, nhưng Henry trông có vẻ sẽ giấu đi việc bị bạo hành.
Mặt khác, đứa trẻ cũng không thể giải thoát khỏi Teramore được.[note39929]
‘Nhưng tại sao Henry lại giấu nhẹm đi cái hành động tàn bạo của Teramore?’
Tôi đang nghĩ vậy, nhưng đúng lúc đấy, ai đó đột nhiên nhảy lên. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi quay đầu về phía khởi nguồn đó.
Khi Isaac nắm chặt thanh kiếm của ảnh.
Kugugugugu -!
Mặt đất rung động, những viên đá nhỏ và hạt bụi bay lơ lửng quanh đứa trẻ
Đúng lúc đấy, Isaac bước nhanh trên mặt đất và nhảy chân lên,
‘Ôi chúa ơi…cái gì vậy?’
Tôi biết là Isaac đang dùng aura, nhưng tôi không biết là nó có thể bộc lộ ra được khi tuổi anh ấy còn nhỏ.
Liệu có hợp lý không khi một đứa trẻ mà còn bé như vậy, sử dụng được aura?
Tôi không thể tin được ngay cả khi tôi đã chứng kiến nó bằng đôi mắt của mình.
Isaac thu hẹp khoảng cách trong chớp nhoáng, và đối thủ vội vã chuyển mình.
Isaac nhanh chóng đá cái chân ngắn của mình vào chân của đối thủ, và trong phút chốc đối thủ của anh ấy đã ngã xuống.
“Ta bắt được anh rồi”
Anh ấy cười và ném thanh kiếm đang có aura của ảnh lên rồi xoay cổ tay lại để bắt lấy nó. Với nụ cười toe toét trên mặt, anh ấy nhẹ nhàng cầm thanh kiếm đang được bao phủ aura.
Thanh kiếm trông có vẻ rất nặng nhưng anh ấy lại cầm nó với vẻ nhẹ nhàng.
Rồi, anh thoắt cái bước đến bên cạnh, và cuối cùng thì bắt được đối thủ.
“Tôi đầu hàng!”
“Không có đầu hàng ở đây. Nếu như ngươi đang đấu thật sự và ngươi thua, ngươi sẽ chết đấy”
‘Kling!’
‘Vị đối thủ được dạy bảo tránh được, nhưng áo giáp bị xuyên thủng bởi thanh kiếm đang ngập tràn mana kia vỡ tan ra.
Isaac thật sự chẳng có ý định để anh ấy rút lui. Anh ấy lại nâng thanh kiếm lên.
Tôi vô thức lẩm bẩm trước khung cảnh kinh khủng đấy.
“Xợ quá…” (Sợ quá)
Isaac khựng lại.
Khi anh ấy nhìn tôi với vẻ ngỡ ngàng, anh ho một cách vô vọng.
“Nó không có đáng sợ đâu”
Rồi anh ấy quẳng thanh kiếm đi và rút ra khỏi chỗ đối thủ.
‘Cậu đối thủ đó thật may mắn’
Tôi mừng vì Isaac đã dừng lại.
=============================================
Trans+edit : Mocha[note39927]