Chương 06
Độ dài 2,247 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-01 16:30:34
Trans+edit: Mocha
==========================
Tôi lét lút quay đầu lại và liếc nhìn xung quanh. Đôi mắt của mọi người đang run rẩy.
"Con tiến về phía trước cho ta được không?"
...Tôi bối rối, một câu nói sến súa vừa được thốt ra từ miệng một gã vô cảm.
'Thật ra thì tôi chỉ muốn đánh Marco thôi'
Marco, người đang xoa xoa mí mắt nứt nẻ của mình, cằn nhằn.
"Không thể nào! Sao con có thể nói thế được? Đó là một lời dối trá....!!"
"Đủ rồi"
Giọng nói trầm xuống của ông ấy lọt vào màng nhĩ của tôi. Đó là Công tước Dubblede.
Khi Công tước hướng ánh nhìn chằm chằm xuống Marco, Marco co rúm lại và rồi Công tước mở miệng của ông lần nữa.
"Con bé là đứa bé dưới quyền bảo hộ của ta"
Giọng nói dứt khoát ấy thật lạnh lẽo. Marco, đang nao núng mà không nhận ra điều đó, quên mất phải thanh minh và nuốt nước bọt đã khô khốc lại. Nam tước Jude sau đó lại gần, nói, "Đợi đã, thưa ngài"
"Nó thật vô lý. Ngài không nghĩ như vậy sao?. Con trai thần không thể nào gọi ngài như vậy được....!"
Công tước Dubblede tiến lại gần Marco. Bàn tay siết chặt cằm của Marco.
"Cha của ngươi đã khẳng định như thế rồi, nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội"
"....Sao cơ ạ?"
"Chứng tỏ những lời ngươi nói là thật, cả kể khi ngươi bị buộc chặt lưỡi lại và mắt của ngươi bị móc ra"
"....."
"Đương nhiên, khi ngươi không thể chứng tỏ được điều đó, nó sẽ không kết thúc chỉ với một mình ngươi đâu"
Không có cách nào để hắn có thể chứng minh được
'Ông chỉ đang nói hắn chết đi thôi'
Marco trở nên xanh xao và cứng người lại, và ánh nhìn của Công tước lắng xuống sâu.
"Ta hỏi lại lần nữa. Đứa con của ta nói sai hay đúng?"
"...."
Áp lực của Công tước không phải thứ mà một đứa trẻ con bình thường có thể chịu đựng được.
Tay của Marco run rẩy như cây pando[note32935] . Quần của hắn ta ướt sũng, và một dòng nước màu vàng chảy xuống mắt cá chân.
"Sư,....sự thật"
Cuối cùng thì, Marco đã tuân theo.
Gương mặt Nam tước Jude trở nên xanh xao. Con trai của ông đã thừa nhận nên, ông ta không thể bào chữa bất cứ thêm lời nào.
Nam tước sụp đổ và cúi đầu của ông ấy xuống.
"Cứ,....Cứu thần đi, thưa ngài. Thần mắc phải tội chết rồi"
Khi Công tước rời tay của ông ra khỏi, Marco, người đã mất hết toàn bộ sức lực của hắn, lăn lộn trên sàn.
"Tống khứ chúng"
Những người lính di chuyển theo lệnh của Công tước.
Trong lúc đó, Nam tước Jude và Marco hét lên, "Tha cho bọn thần...Thưa ngài!". Nhưng biểu hiện của Công tước không được tốt cho lắm.
Công tước đã nhớ họ cẩn thận rồi, nên họ sẽ khó có thể sống trong đế quốc.
Lúc tôi đang quan sát họ lôi Marco và cha của hắn đi, các chư hầu tụ họp lại quanh tôi với cái nhìn mới mẻ trên gương mặt của họ.
"Thật đáng khâm phục"
"Nó thật ngoạn mục khi được chứng kiến một đứa bé đứng vững vàng trước một chàng trai to lớn"
"Điềm tĩnh giải thích tình hình, nó thật tuyệt vời"
Các chư hầu trút cơn mưa lời khen lên tôi.
Trông có vẻ như sự hiểu lầm rằng 'Tôi nhảy vào người của Marco, kẻ dám nói Công tước Dubblede là rác' vẫn chưa được giải quyết.
Tôi cắn rứt lương tâm, nhưng tôi quyết định nghĩ theo hướng tích cực.
Những người tập hợp tại đây là những đồng minh thân cận nhất của Công tước, và Công tước đứng về phía tôi.
Tôi liếc nhìn Công tước.
Ông ấy nhìn tôi với ánh nhìn tốt hơn thường lệ.
Tôi cảm thấy bớt căng thẳng và bất giác thở dài ra, rồi một trong các chư hầu vươn tay ra.
"Con mệt không?....Đương nhiên là con mệt rồi. Nào, tới đây. Ta sẽ đưa con về phòng"
Chư hầu, người vừa nói như thế, có ánh nhìn dịu dàng trên gương mặt của anh ấy, nhưng tôi rón rén lùi lại.
'Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh....'
Tôi bước lùi lại với ánh mắt cảnh giác và các chư hầu khác nổ ra một tràng cười.
"Chàng trai này. Cậu chưa nghe bao giờ à? Con bé rất ngại những người đàn ông lớn tuổi. Con bé có thể sợ vì cậu bự đấy"
"Nhưng không phải con bé đang được Công tước nuôi dưỡng sao?"
"Chà, nó ổn nếu con bé thích cậu"
"Con bé luôn cười với Công tước"
Ánh mắt của Công tước dán lên tôi. Tôi tình cờ cười lên vì ánh mắt chúng tôi chạm nhau thôi mà.
Nó giống như là bước về phía sau mà không để lộ lưng khi bạn gặp một con quái thú ý.
Tôi sẽ không khiêu khích ông đâu....Đừng tấn công tôi.
-Ý tôi là
Các chư hầu nở một một nụ cười lớn.
"Con bé thích ngài ấy rất nhiều. Cậu không nghĩ như vậy sao?"
"Tôi hiểu rồi"
"Lần cuối ta nghe về giáo hội, con bé vẫn luôn ngồi trên đùi của ngài ấy"
'Hả...'
"Ngài chắc hẳn phải hạnh phúc lắm khi được con bé yêu quý"
"Không có gì[note32936]"
Miệng của Công tước, nói những lời đó, bằng cách nào đó có vẻ trông như khá kiêu ngạo.
'Tôi nói rồi mà. Hãy hòa thuận, nhưng ông ấy quá ti tiện'
Tôi chán nản bởi vì bị xem nhẹ.
***
Liệu có ai nói rằng sau một khoảng thời gian khó khăn sẽ luôn có những điều tốt đẹp không?
Lúc tôi gặp Marco, tôi đã có những kí ức tồi tệ, nhưng sau đó đã có những điều tốt đẹp xảy ra.
'Vì họ đã trở nên thích tôi hơn rồi'
Họ chắc là tự hào về tôi lắm người đã xông vào một chàng trai to lớn với cơ thể bé nhỏ này cho Dubblede.
Và khi nó lọt vào mắt xanh của những kẻ cầm quyền, đã có sự thay đổi rõ rệt. Ngay cả các quản trị và nhân viên quản trị cũng bắt đầu dành sự quan tâm cho tôi.
Trước tiên, tôi sẽ sử dụng tất cả các thứ mà nhân viên đưa tôi một cách có chừng mực.
Dù sao thì tôi cũng sẽ sớm phải quay trở lại thủ đô, nên chắc chắn không có lý do gì mà để mua làm "quà cho tôi" cả.
Nhưng lúc tôi nhận được sự chú ý của ban nhân viên quản trị và các viên chức hành chính, tôi có thể mua được một số mặt hàng gia dụng cho bản thân.
Tôi rất phấn khởi khi được đến cửa hàng với Lea và các hầu gái khác.
Khu mua sắm thuộc vùng của Dubblede là thiên đường.
Nó vượt trội đến nỗi cái của Vallua không thể nào mà so sánh được.
Có cả các cửa hàng chuyên dụng mà chỉ có thể gặp được ở phố chính, nên thật vui khi được thấy nó.
'Có một cửa hàng đồ chơi kìa'
Nó lộng lẫy hơn rất nhiều so với các đồ chơi của các cửa hàng khác mà những đứa con thuộc dòng dõi quý tộc đang hướng tới.
Bọn trẻ lần lượt ôm đồ chơi của chúng rời khỏi cửa hàng.
Có một cô bé khoảng 5 hoặc 6 tuổi đội một chiếc mũ lưỡi trai lớn đang ôm một con búp bê trông có vẻ rất mềm mượt.
'Đúng rồi ha. Họ đang phát hành búp bê kiểu thế hiện nay'
Nó là búp bê lấy hình dáng của nhiều loại động vật khác nhau, và khi bạn ôm chặt nó, nó sẽ nói, "Tôi thích bạn"
Bỗng nhiên kiếp đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Con búp bê đó là thứ đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi từng xin Công tước Amity.
"Cha ưi, con mún con búp bê đó" (Cha ơi, con muốn con búp bê đó)
Công tước Amity, người đang siết chặt ống quần của mình lại, nghiêm nghị nói.
"Leblaine, nếu con quyên góp số tiền và không mua con búp bê đó, con có thể cứu vãn được rất nhiều người nghèo khổ. Con vẫn muốn có nó ư?"
"Khum ạ...." (Không ạ)
"Thật tuyệt vời. Con sẽ nhận được lòng trắc ẩn và sự suy xét thay thế cho con búp bê đó rồi đấy"
Công tước mỉm cười khi ông nói vậy. Tôi yêu nụ cười của ông ấy đến nỗi tôi không bao giờ ép buộc ông ấy vì nó nữa.
'Nhưng tôi thật sự muốn nó....'
Mina 18 tuổi đã nhận được con búp bê như một món quà tới từ ông ấy.
Công tước, chứng kiến Mina ôm con búp bê và được cưng chiều như một đứa bé, mỉm cười rạng rỡ hơn cả lúc ấy.
'Không đừng nghĩ về nó nữa'
"Tiểu thư"
"Dạ"
"Chúng ta đi lấy đồ chơi nhé"
Tôi đoán là họ đang nghĩ tôi muốn đồ chơi.
'Lea ngọt ngào quá'
"Lấy bất cứ thứ gì đi"
'Bất cứ thứ gì?'
Khi mắt tôi sáng lên, các hầu gái giới thiệu đồ chơi cho.
"Trò chơi ghép hình thì sao?"
"Cô không nghĩ là chơi xếp khối cũng có thể sẽ vui sao?"
'Đồ chơi'
Có vẻ như là bộ óc trẻ con của tôi đang gào lên, "Mua cho em!". Nhưng tôi nhắm chặt mắt lại.
Tôi cố gắng nhìn sang chỗ khác và chĩa thẳng vào sản phẩm khác. Đó là một bó hoa cẩm chướng màu đỏ.
"Nhưng nó không phải đồ chơi mà"
Khi Lea nhìn tôi với ánh mắt hiếu kì, tôi trả lời với những ngón tay đang ngọ nguậy.
"Các pạn nhỏ ở nhà chẻ bảo em nà tặng nó cho ai đóa mà cậu thít" (Các bạn nhỏ ở nhà trẻ bảo em là tặng nó cho ai đó mà cậu thích)
"Oh, đúng rồi. Sắp đến lễ Tạ Ơn mà"
Ở Nigentra, theo phong tục thì trẻ em thường sẽ tặng hoa cẩm chướng cho cha mẹ của họ vào ngày lễ Tạ Ơn.
'Và tôi cũng sẽ tặng cái này đến một người lớn nọ như một món quà'
'Tới Lea'
Lúc đầu, tôi định tặng nó cho Công tước, nhưng tôi chợt nghĩ những điều mà ông ấy có thể sẽ nói, "Nó chẳng có tác dụng gì cả", và quyết định từ bỏ.
'Tôi không được trở nên phiền phức và đáng ghét hơn nữa'
Thay vào đó, tôi sẽ tặng nó cho Lea, người con gái tuyệt vời nhất trên thế gian.
Lea, người không hề biết điều đó, mỉm cười ngây ngô.
***
<Tại biệt thự của Dubblede>
Công tước và các chư hầu cùng nhau đến phòng hội nghị để thảo luận các vấn đề thuộc thẩm quyền.
Khi đang bước xuống đại sảnh, các chư hầu có một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng.
"Oh, đó là một cái cài áo bằng hoa cẩm chướng à. Có phải ông có lấy một cái từ con gái không?"
Vị chư hầu, người đang đeo một cái cài áo bằng hoa màu đỏ, đắc ý ưỡn người lên.
"Đúng vậy đó. Mai là lễ Tạ ơn mà"
"Tôi tự hào về ông"
Vị chư hầu đó, người đang tìm cơ hội để thể hiện, khoe khoang điều đó.
"Khi con gái tôi tặng cái cài áo này, tôi đã nghĩ đây chính là niềm hạnh phúc của cuộc đời này"
Ông cười khi các chư hầu khác thì đang lắc đầu.
"Không có gì hạnh phúc hơn khi có một đứa con"
"Đúng vậy. Thực tế thì, danh vọng và sự giàu sang giúp được gì chứ?"
"Đúng đấy. Bạn sẽ được cái gì khi bạn chất đống của cải trong kho? Trong khi bạn không cảm nhận được sự hạnh phúc"
"Ông nói chuẩn. Hoa cẩm chướng là sự hạnh phúc tột độ"
Rồi một chư hầu khác hỏi Công tước.
"Xin thưa, ngài đây cũng sẽ nhận được hoa cẩm chướng nhỉ. Tôi chắc chắn là ngài đã cảm thấy hạnh phúc lúc đó đúng không ạ?"
"Ta không biết"
"Dạ?"
"Không có ai cả. Ta chưa bao giờ được nhận hoa cẩm chướng"
Trong phút chốc, căn phòng trở nên lạnh lẽo như thể bị một gáo nước lạnh đổ vào.
Các chư hầu nuốt nước bọt đã khô khan khi họ quan sát Dubblede, người nói.
"Ta có ba người con trai, nhưng ta chưa bao giờ được thấy hoa cẩm chướng"
Công tước và ba Khổng tử[note32937] rất đẹp và tài năng đủ để được nhắc đến vô số lần, nhưng họ lại tàn nhẫn lạnh lùng và thờ ơ.
Nó không phải mối quan hệ mà ngay từ ban đầu đã muốn nhận được tình thương từ nhau.
"Không ạ, nó...các chàng trai thường không được tinh tế mà. Ngoài ra có rất nhiều thứ như chỉ nói lời cảm ơn vì đã nuôi con là đủ"
"Ta chưa từng được nghe những câu như vậy"
"..."
Rồi một chư hầu khác bước ra và cố gắng giải quyết cuộc trò chuyện.
"Lời nói và hoa cẩm chướng có quan trọng đâu? Vào ngày lễ Tạ ơn, chỉ cần ôm lấy lẫn nhau là đủ"
"...."
Công tước không có lời hồi đáp nào.
Các chư hầu nuốt nước bọt đã khô khốc.
Họ càng mở miệng họ ra, họ càng cảm nhận như thể đang rơi vào hầm mỏ.
Công tước nhíu mày lại trước cảnh các chư hầu đang trở nên bất lực.
Những kẻ hái lượm liều lĩnh đảo mắt họ để tìm kiếm một lối thoát với gương mặt trắng bệch.
Rồi họ thấy Leblaine và các hầu gái đang bước đến từ phía đối diện. Con bé có thể vừa mới về nhà vì bé đang mặc một chiếc váy để dạo phố.
Và họ thấy. Hoa cẩm chướng trên tay Leblaine.