Chương 694: Tự nhiên (5)
Độ dài 1,525 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-08 10:07:35
Liên quan đến việc rời khỏi Tề Ninh Vịnh Xuân Đường, Lâm Trạch cảm thấy mình cũng không thể không từ mà biệt.
Bên Mặc Nguyên thực sự là chiếu cố anh, không chào hỏi mà rời khỏi, thực sự là không lễ phép.
Nhưng mà suy nghĩ đến bây giờ thời gian khẩn cấp, anh cũng không có thời gian cố tình chào tạm biệt Mặc Nguyên.
Lúc xuống cầu thang, Lâm Trạch lấy điện thoại ra từ trong túi quần, gọi điện cho Mặc Nguyên.
Rất nhanh cuộc gọi được nhấc máy rồi, Lâm Trạch thông báo tình hình mình phải rời khỏi cho Mặc Nguyên, đồng thời mong rằng việc đối phương dạy anh học võ, phải giữ kín như bưng.
Nguyên nhân hậu quả của việc này, Lâm Trạch cũng nói cực kỳ đơn giản, không tiết lộ quá nhiều thông tin nhạy cảm, chỉ nói là bởi vì Hứa Nghiên Nghiên sắp đến, anh bị ép phải tạm thời rời khỏi.
Sau khi Mặc Nguyên nghe xong, cũng không nói gì thêm, tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Trạch.
Sau khi dặn dò Lâm Trạch phải chăm sóc bản thân thật tốt, Mặc Nguyên đã cúp máy cuộc gọi.
Lâm Trạch bị cúp máy, nhét điện thoại vào trong túi, tiếp tục chạy về phía dưới núi.
Đèn dường trên đường núi không nhiều, đường đi cực kỳ âm u, nhiều lúc chỉ có dựa vào ánh trăng mới có thể nhìn rõ đường đi.
Bên cạnh đường đi có nhiều lùm cỏ dại lộn xộn, ở đây không giống như đường ở khu dân cư, nhiều lúc bụi cỏ không có tu sửa.
Không biết có phải ảo giác của Lâm Trạch không, cứ cảm giác trong bụi cỏ sẽ nhảy ra một cái gì đó cũng không chừng.
Lâm Trạch cảm thấy mình đừng nên tự mình hù mình, dựa vào cách nói của Hứa Cẩm Khang, bây giờ Hứa Nghiên Nghiên còn chưa đến Lan Linh nữa.
Nhìn từ góc độ thời gian, thời gian chạy trốn bây giờ của mình cực kỳ đầy đủ.
Việc như là Hứa Nghiên Nghiên trốn trong bụi cỏ để mai phúc anh, chuẩn bị sẵn ám sát anh, chắc là tuyệt đối không thể xảy ra được.
Nhưng mà, tại sao trong lòng lại thấp thỏm chứ?
Lâm Trạch hít một hơi thật sâu, nói với mình rằng đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, việc quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng hội họp với xe của Hứa Cẩm Khang cử qua, nhanh chóng rời khỏi Lan Linh mới là thượng sách. Lúc đi ngang một bụi cỏ nào đó, bụi cỏ bên cạnh Lâm Trạch đột nhiên nhúc nhích một cái, một cái bóng đen đột nhiên xông ra từ trong bụi cỏ.
Lâm Trạch giật hết cả mình, suýt nữa là chân không đứng vững, rơi xuống dưới núi.
Lâm Trạch quay người lại té trên bậc thang, định thân lại nhìn về phía bóng đen, nhưng phát hiện chỉ là một con mèo hoang màu đen mà thôi.
Con mèo hoang mày dùng ánh mắt vô tội nhìn Lâm Trạch, dường như không phải là quá sợ người.
“Làm cái gì vậy, đừng có hù tao chứ?” Lâm Trạch tự nói tự nghe than thở ngay lập tức đứng dậy.
Hành lý vì cú té này, tự nhiên bị mở ra hết, không ít đồ trong vali bị rơi vãi ra ngoài.
Lâm Trạch vội vã sửa soạn hành lý, ngay lập tức xuống núi.
Đến sơn môn Tề Ninh Vịnh Xuân Đường, Lâm Trạch không có quang minh chính đại đứng ở chân núi, mục tiêu như vậy thực sự là quá lớn đi.
Mà là anh núp ở trong, không có ý định ra ngoài ngay lập tức.
Thông qua khe hở của cửa lớn, Lâm Trạch nhìn ngóng ra ngoài.
Chỉ có sau khi xác nhận xe riêng của Hứa Cẩm Khang đến rồi, Lâm Trạch mới bước ra ngoài.
Khoảng hơn 5 phút sau, một chiếc xe hơi cao cấp màu den dừng ở trước cửa Tề Ninh Vịnh Xuân Đường.
Nhìn dựa vào thời gian, chiếc xe hơi cao cấp màu đen này, không có gì bất ngờ chính là xe riêng mà Hứa Cẩm Khang cử dến.
Nhưng mà ôm quan điểm an toàn là trên hết, Lâm Trạch vẫn gọi một cuộc cho Hứa Cẩm Khang, rất nhanh là điện thoại được nhấc máy.
“Xe mà anh cử đến, biển số xe là gì?” Lâm Trạch hỏi Hứa Cẩm Khang như vậy.
Hứa Cẩm Khang lần đầu tiên phát hiện con người Lâm Trạch này cực kỳ phiền phức, nhưng mà vẫn nói cho anh nghe biển số xe cử đi.
Sau khi xác nhận biển số xe của xe hơi màu đen cao cấp giống hệt như biển số xe trong lời Hứa Cẩm Khang, Lâm Trạch cảm ơn Hứa Cẩm Khang rồi cúp máy.
Từ trong khe hở nhỏ bên trong, Lâm Trạch chui ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, rồi lên chiếc xe hơi cao cấp màu đen.
Lâm Trạch ngồi ở trên ghế sau của chiếc xe, ở vị trí người lái xe, là một người trung niên có râu quai nón.
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Trạch một cái, còn chưa chờ người đàn ông trung niên nói chuyện, Lâm Trạch đã vội nói với người đàn ông trung niên.
“Cháu chính là Lâm Trạch bạn của Hứa Cẩm Khang, xin chú hãy nhanh chóng lái xe.” Nghe thấy Lâm Trạch tự giới thiệu như vậy, người đàn ông trung niên không nói gì nữa, ngay lập tức khởi động xe hơi màu đen.
Lâm Trạch nhìn thấy xe hơi nhanh chóng rời khỏi Tề Ninh Vịnh Xuân Đường, thông qua cửa sổ xe hơi, thấy đến khi xe đến cao tốc mới hơi hơi thả lỏng ra.
Thực ra Lâm Trạch lựa chọn đi xe mà Hứa Cẩm Khang cử đến, không hẳn không phải là một ván cược lớn.
Không phải chưa từng nghi ngờ Hứa Cẩm Khang, Lâm Trạch từng nghi ngờ có phải Hứa Cẩm Khang và Hứa Nghiên Nghiên là một đám, anh ta đặt bài để xe riêng đưa mình đến trước mặt Hứa Nghiên Nghiên.
Nhưng mà Lâm Trạch nhìn dáng vẻ Hứa Cẩm Khang ghét mình, không cảm thấy Hứa Cẩm Khang sẽ làm như vậy.
Hơn nữa nếu Hứa Cẩm Khang thực sự muốn ám hại mình, thì anh ta không cần thiết phải nói cho mình nghe việc Hứa Nghiên Nghiên đến.
Hứa Nghiên Nghiên nếu là đồng bọn của Hứa Cẩm Khang, cô bé chắc chắn sẽ chọn im lặng không nói tìm đến anh, mà sẽ không để cho Hứa Cẩm Khang đến rêu rao cho anh nghe.
Xét đến suy nghĩ về nhiều mặt, Lâm Trạch đưa ra một ván cuộc tự cho rằng tỷ lệ thắng rất cao, ngồi lên xe riêng mà Hứa Cẩm Khang cử đến.
Mọi chứng cứ dường như đều chứng minh Lâm Trạch cược đúng rồi, xe hơi đến chở Lâm Trạch bay nhanh đến trên con đường cao tốc.
Sau hai tiếng đồng hồ, xe hơi đưa Lâm Trạch đến thành phố bên cạnh.
Không hề có suy nghĩ chỉ định điểm đến nào đó cho mình, Lâm Trạch tùy tiện chỉ chỉ, kêu người tài xế trung niên này đưa mình đến một trạm xe buýt nào đó bên đường.
Lâm Trạch lúc này lấy điện thoại ra, ngay lập tức dùng ứng dụng điện thoại gọi một chiếc xe riêng, điểm đến là trạm cuối của xe khách đường dài.
Nguyên nhân không để người tài xế trung niên đưa mình là do Lâm Trạch không tin tưởng ông ta.
Tuy rằng Hứa Cẩm Khang có thể tin tưởng được, nhưng mà ai biết người tài xế trung niên này có tiết lộ tung tích của mình hay không.
Có thể chút nữa Hứa Nghiên Nghiên tìm được ông ta, ông ta không tránh lời nói ra địa điểm chạy trốn của mình.
Sau khi lên xe riêng, Lâm Trạch đã gọi điện cho ba mình, buộc phải nói cho ba mình nghe, tình hình xảy ra hiện tại.
Tính toán thời gian cụ thể, ba mình chắc là phải xuống máy bay rồi mới đúng.
Rất nhanh là cuộc gọi đã được Lâm Bảo Căn nhấc máy, giọng của Lâm Bảo Căn được truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Mọi thứ đều cực kỳ thuận lợi, ba đã đến nơi an toàn rồi, con cứ yên tâm là được. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, con yên tâm nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Nghe thấy bên ba mình mọi thứ bình thường, điều này đối với Lâm Trạch mà nói là một tin tốt.
“Ba à, bên con có thể xuất hiện một chút tai nạn.” Lâm Trạch ngay lập tức nói cho ba mình nghe đã xảy ra tình hình gì bên mình, bây giờ mình đã rời khỏi Tề Ninh Vịnh Xuân Đường.
“Như vậy tiếp đến con định làm gì?” Lâm Bảo Căn hỏi ngược lại Lâm Trạch.
Liên quan đến vấn đề đường lui, Lâm Trạch cũng đã sớm suy nghĩ xong rồi.
“Điều này còn phải hỏi sao, bây giờ con đang trên đường đến trạm xe đường dài, con định quay về thành phố Hạ Hải.”