Chương 169 - Ngắm cảnh cùng em
Độ dài 993 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-10-01 01:19:46
Trans: Arteria
----------
Sau đó, bọn tôi vào ăn sáng. Do ăn quá nhiều nên hơi khó chịu một tẹo, khiến giờ khởi hành bị lui lại một chút, nhưng chung quy vẫn không có vấn đề gì.
Sora-san ngồi ghế lái còn Riku-san ở ghế phụ. Còn Umi và tôi ngồi hàng ghế sau.
“Hôm nay cô lái ạ Sora-san? Hôm nay cũng mong được cô chiếu cố ạ.”
“Hehe, đừng khách sáo. Với lại, hai đứa có tán tỉnh nhau ở ghế sau cũng được thôi, nhưng nhớ cài dây an toàn đấy nhé. Nhất là con đấy Umi.”
“C-Con biết mà! Đừng có làm như con nhỏ lắm nữa!”
Umi và tôi cứ tự nhiên mà nắm tay nhau. Nói thật thì tôi muốn hơn nữa cơ, nhưng sợ là sẽ làm phiền Sora-san. Tôi không muốn gặp tai nạn vì nghịch ngu đâu.
“Mẹ có chắc là không muốn con lái không? Đây là lần đầu tiên mẹ lái xe đến nhà bà mà?”
“Mẹ nhớ đường mà, không sao. Nếu mẹ mệt thì con lái nhé.”
“…Vậy được rồi. Nhưng nhớ là không chỉ có chúng ta trên xe đâu đấy. Lái cẩn thận nhé mẹ.”
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Nói rồi, Riku-san ngồi bên ghế phụ thắt dây an toàn, trông có hơi lo lắng.
“Maki, này.”
“Hm? Gì đấy? Thuốc à?”
“Ừm, thuốc chống say đấy, chúng ta sẽ ngồi xe lâu mà. Nhân tiện thì, anh có bị say xe không?”
“Có thì có, nhưng nếu có nghĩ giữa đường thì không sao.”
“Được rồi. Nếu khó chịu thì nói nhé? Em sẽ chuẩn bị túi cho.”
Em ấy có hơi chút kỳ lạ.
Cũng lâu rồi tôi mới đi xe, nhưng hồi đi du lịch với trường cũng đi rồi nên chẳng có vấn đề gì lớn. Cơ mà nếu đi lâu thì mệt thật. Đợt này thì có thuốc và Umi cũng ở cạnh tôi nữa, nên chắc sẽ ổn thôi.
…Cơ mà, thái độ của Umi vẫn khiến tôi thắc mắc.
“Uh, Umi này?”
“Vâng?”
“Sora-san… Là kiểu… Lái ẩu à?”
“…Thường thì không, như hồi đưa anh đến viện chẳng hạn, mẹ lái xẽ y như thường. Nhưng trên cao tốc thì… Tốc độ sẽ càng lúc càng tăng.”
“Và xe càng lúc càng rung lắc hửm?”
“Vậy đấy.”
“Thế à…”
Giờ tôi đã hiểu tại sao Riku-san và Umi lại như thế rồi.
“Thắt chặt dây an toàn chưa nào? Rồi hả? Được rồi đi thôi!”
“”…””
Dù Sora-san phấn khích như thế, nhưng tâm trạng trong xe lại khá u ám.
Mong là chúng tôi sống qua được thử thách này.
***
Tôi hơi lo một chút, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, Sora-san lái khá bình tĩnh.
Chúng tôi băng qua những khung cảnh quen thuộc của thành phố, rồi đến một nơi xa lạ.
Trên cao tốc, tôi có thể thấy những ngôi nhà và hàng loạt nhà máy xếp cạnh nhau, một cảnh tượng có lẽ quen thuộc với những người khác, nhưng với tôi đây như thể một thế giới mới vậy.
“Hehe, anh nhìn ra ngoài nãy giờ đấy Maki. Sao giống một đứa nhóc thế? ~”
“Ừ thì, anh mới chuyển đến thành phố này cũng chưa lâu, mà cũng it khi ra ngoài. Thấy nhiều cảnh mới thế này cũng thoải mái thật.”
Tất cả những gì tôi làm chỉ là thức dậy vào buổi sáng, đi học và về nhà.
Lúc đầu, tôi còn chẳng có ý định nhìn xem xung quanh mình có gì, nhưng khi đã trở thành bạn bè, rồi người yêu với Umi, tôi đã có thể tận hưởng cảnh vật xung quanh hơn.
Tất cả là nhờ cô gái ngồi cạnh đây.
Nghe có vẻ tôi như một cái máy ghi âm bị hỏng khi cứ lặp đi lặp lại câu đó, nhưng tôi cần phải nhấn mạnh chuyện đó.
Tôi nắm tay Umi chặt hơn rồi quay đi, tránh khỏi gương mặt tươi cười kia mà nhìn ra ngoài tiếp.
“Umi.”
“Sao thế?”
“Dù vẫn còn trên xe nhưng biết sao không? Anh đã thấy vui lắm rồi…”
“Thật ư? Em vui khi nghe vậy, cơ mà…”
Umi nắm lại tay rồi ghé sát hơn.
“Nhìn em nữa chứ. Đừng có nhìn ra ngoài mãi thế…”
“Đừng lo, anh biết mình đang làm gì mà.”
Mục đích của chuyến đi này là để thăm thú nhiều cảnh vật cùng Umi. Tôi phải cẩn thận không được phá hỏng tâm trạng của em ấy, vì nếu không thì lệch mục đích của tôi mất. Nhưng mà, đây vẫn là chuyến đi đầu tiên của tôi sau nhiều năm, nên phấn khích là không thể tránh khỏi.
Mà gạt chuyện đó qua một bên, thấy em ấy tỏ vẻ ghen tỵ thế này cũng dễ thương phết.
“Maki này.”
“Hửm?”
“Anh thấy hôm nay em thế nào?”
“Em hỏi câu đó rồi mà.”
“Nào, em dậy từ 5 giờ để lên đồ đấy, nên muốn được khen nhiều nữa cơ ~ Được hông Maki? Được honggg? ~”
“Đùa đấy à?”
Mà nếu em ấy muốn thế thì tôi sẽ khen đến khi nào thấy đủ thì thôi.
Sora-san thì cười khúc khích từ ghế lái, còn Riku-san chỉ thở dài nặng nhọc, cơ mà tôi sẽ vờ như mình không nghe thấy gì.”
“Em dễ thương lắm Umi.”
“Hehe, cảm ơn nhé Maki. Nào, nào ~”
“Đ-Đừng có chọc anh nữa mà!”
“Hehe, anh nói gì ấy nhỉ ~ Này ~”
Dây an toàn hạn chế chuyển động của tôi, khiến tôi khó tránh hơn. Mà mặt khác thì chúng tôi vẫn có thể đùa giỡn nhau thế này, nên không tệ lắm.
“Mẹ không tính dừng chúng nó lại à?”
“Hehe, sao phải làm thế? Hai đứa có làm gì xấu đâu mà.”
“Con thực sự phải trông mấy đứa ngốc này à? Ugh…”
“Nếu không muốn thì mở cửa đi về thôi anh hai.”
“Mẹ nói cái quái gì thế? Con không tính lên thiên đường sớm thế đâu. Này, nhóc kia, bảo bạn gái nhóc im lặng được không? Mạnh tay lên cũng được, anh cho phép.”
“Haha, thôi ạ. Em không định vướng vào chuyện cãi nhau của anh em đâu.”
Chúng tôi từ từ đến nơi trong bầu không khí vui vẻ.