Chương 110 – Chọn quà (1)
Độ dài 1,292 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-07 12:45:45
Trans: Arteria
----------
Ngày đầu kỳ nghỉ xuân, gia đình Asanagi đã chăm sóc tôi khá nhiều, nhưng sau đó, không có chuyện gì thực sự thú vị xảy ra cả.
Buổi sáng, Umi sẽ đến nhà tôi, và hai đứa làm bài tập cho đến trưa. Sau bữa trưa, bọn tôi sẽ chơi game và xem phim như mọi khi.
Từ ngày đầu được nghỉ đến giờ bọn tôi vẫn chưa đi hẹn hò lần nào. Vì cứ mỗi khi lên kế hoạch hẹn hò, thì giữa chừng lại mất hết động lực vì dù gì cũng đã ở cùng nhau cả ngày rồi.
Ừ thì, tôi cũng lường trước được chuyện này mà.
“Umi này.”
“Ừm?”
Một tuần đã trôi qua, và hôm nay, Umi cũng đang chơi ở nhà tôi như mọi khi. Cổ đang nằm trên đùi tôi mà đọc manga.
Trên người cô là bộ trang phục thường ngày, áo nỉ cùng quần jean thụng.
Dù vậy, cô vẫn cực kỳ dễ thương, đến mức mà sự luộm thuộm kia chẳng tài nào làm giảm đi sự quyến rũ của cô.
Tôi đưa tay xoa đầu cô, còn cô hướng lên mà áp má vào đó.
Sao lại đáng yêu đến mức này cơ chứ? Trời ạ...
“Umi này, ngày mai...”
“Anh có kế hoạch đi chơi với cô nào ngày mai sao? Cuối cùng cũng đến lúc em được nói mấy câu để dành trong trường hợp anh bắt cá hai tay rồi hả?”
“Không. Sáng mai anh có vài việc cần làm, nên nếu muốn đến đây thì để chiều được không?”
“Đồ bắt cá hai tay...”
“Ơ, thôi nào...”
“Hehe, em đùa thôi ~ Cơ mà, anh bận gì thế? Anh cần mua gì à? Nếu đi mua sắm thì em đi cùng được chứ? Hôm trước có đi với Yuu rồi, nhưng em vẫn muốn đi cùng để tận hưởng quãng thời gian mua đồ với anh nữa ~”
“Ừ, đúng là có thứ anh cần mua thật. À thì, anh cũng đã nghĩ đến việc đi cùng em, nhưng mà...”
Thường thì, tôi chỉ việc hỏi xem cổ có muốn đi cùng không thôi, vì làm thế sẽ vui hơn, và chúng tôi có thể tiện mà đi hẹn hò luôn nữa.
Nhưng không phải lần này. Tôi không thể để cô ấy đi theo được.
“Em biết mà, sinh nhật em ấy... Anh đã nghĩ mãi xem nên tặng em thứ gì... Và vì là sinh nhật em nên là... Ừ...”
“Ra vậy, thế là anh nhớ sinh nhật em cơ? Ấn tượng đấy ~”
“Là bạn trai em đấy, mức này thì cũng thường thôi mà, đúng không?”
Ngày 3 tháng 4 tới đây, Umi sẽ tròn 17 tuổi. Có lẽ bọn tôi sẽ chỉ mời vài người bạn thân của cô đến thôi.
Tôi có nghĩ đến chuyện mời cô đi hẹn hò, và để cô chọn món quà mình thích luôn.
Nhưng vì đây là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho cô với tư cách là người yêu, nên tôi muốn lần này phải là một dịp đặc biệt mà tôi phải tự chọn quà.
“Dù sao thì, anh cũng muốn đưa em đi cùng đấy, nhưng nghĩ lại lần này anh nên tự đi thôi... Vậy nên là... Ừ...”
“Thế nếu em cứ khăng khăng đòi đi theo thì sao?”
“Thì anh sẽ mặc em đến khi nào từ bỏ thì thôi.”
“Hmm... Vậy à...”
“...”
Hơn nữa, thi thoảng tự mình đi mua đồ cũng tốt mà. Tôi không muốn mãi mãi phải phụ thuộc vào cô đâu.
“...Okay, đã hiểu. Em hơi lo khi để anh đi một mình, nhưng có lẽ sẽ ổn thôi nhỉ... Mà, em trông chờ lắm đấy? Với lại, em không muốn bất cứ cái đồng hồ hiệu nào đâu nhé.”
“Đã rõ, anh sẽ tặng em thứ khác vậy.”
“Ừm ~”
“Cơ mà, một cái đồng hồ như thế tầm bao nhiêu nhỉ?”
Tôi sẽ cố hết sức để chọn cho cô món quà trong khả năng của mình. Nghĩ về mấy món đắt đỏ khiến tôi nghĩ đến việc phải sớm kiếm việc bán thời gian mà làm thôi.
Trong tương lai không xa, tiền bạc sẽ trở thành một vấn đề đây.
***
Ngày hôm sau, tôi xuống phố một mình.
Đã lâu rồi tôi mới ra ngoài như vậy đấy. Trước kia đã đến đây biết bao lần, nhưng từ hồi hẹn hò với Umi, tôi luôn đi cùng cô. Thiếu vắng đi hình bóng cô bên cạnh khiến tôi hơi khó chịu đôi chút.
“Quần áo mình như này... Được rồi...”
Sau khi chỉnh trang lại ngoại hình một chút trong nhà vệ sinh tại ga, tôi đến khu mua sắm.
Tôi khá bồn chồn vì đã lâu mới phải cố chỉn chu thế này. Vừa đi tôi vừa nhìn đi nhìn hại hình phản chiếu của mình qua cửa sổ không biết bao nhiêu lần. Chắc không luộm thuộm đâu nhỉ? À thì, Umi chọn đồ cho mình mà, nên có lẽ không sao đâu... nhỉ?
Dù sao thì, giờ cứ quên chuyện tôi trông ra sao đi đã. Hôm qua, tôi đã tìm hiểu một lúc và kiếm được một cửa hàng có những thứ tôi cần, nên tôi đến thẳng đó. Rõ ràng, cửa hàng này khá nổi tiếng với học sinh sinh viên vì giá cả phải chăng.
“...Ugh... Đông quá...”
Tôi không kìm nổi mà thốt lên.
Tôi cố tình đi buổi sáng cho đỡ đông, cơ mà có vẻ vô ích rồi. Nơi này kẹt cứng người, có lẽ do đang trong kỳ nghỉ xuân.
Tất nhiên, hầu hết những người ở đây là con gái vì đó là khách hàng chính mà cửa hàng này nhắm đến. Đây đó cũng có vài cậu trai, cơ mà họ đi cùng bạn gái, và tôi là thằng con trai duy nhất lẻ bóng tới đây.
“Chào mừng quý khách ~ Quý khách cần tìm gì ạ?”
“!...Ah, không... Uh...Em chỉ đang xem qua thôi...”
Tôi phóng thẳng đến góc của hàng để trốn khỏi người nhân viên mới đột nhiên gọi mình. Tôi biết mình sẽ trông đáng nghi, cơ mà bất khả kháng rồi. Đây là một trong những thói quen xấu của tôi, bỏ chạy khi một nhân viên nào đó cố thân thiện với mình.
“...Tránh được thảm họa rồi... Nhưng mà...”
Tôi đã thành công trong việc cắt đuôi người nhân viên kia, nhưng vấn đề chính thì vẫn còn đó. Tôi nên mua gì cho Umi bây giờ.
Có nhiều loại trang sức như nhẫn hay vòng cổ, hoặc nước hoa, mỹ phẩm và hàng tá thứ khác. Cái gì làm quà cho Umi cũng được cả. Và vì có nhiều lựa chọn như thế, nên tôi lại không thể quyết định được mình nên mua gì.
Tôi muốn tặng cho cô ấy gì đó có thể sử dụng thoải mái cơ.
“...Chọn quà khó thật đấy...”
Vì hầu bao cũng có giới hạn, nên tôi nghĩ mình sẽ dễ dàng chọn dược thứ gì đó thôi, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá thấp độ khó của thử thách này rồi.
‘Em thấy cái này thế nào? Sẽ hợp với em lắm đấy.’
‘Eh, vậy sao?... Ừm, nếu anh đã nói vậy...”
Nghe cuộc đối thoại ấy khiến tôi hối hận. Lẽ ra mình nên đưa Umi theo cùng. Cơ mà thôi, sao cũng được, chuyện đã rồi, tôi có thể đi cùng cô sau mà.
Tôi có nên hỏi ý kiến nhân viên ở đây không nhỉ? Đang nghĩ vậy, ai đó chạm vào vai tôi từ đằng sau.
“A? Chị cần g–”
Ngay khi quay lại, một ngón tay đâm vào má tôi.
Giọng nói như thiên thần thân quen vọng vào tai tôi.
“Hehe ~ Bắt được một Maki-kun hoang dã nè!~”
“A-Amami-san?”
“Hehe ~ Chuẩn rồi đấy ~ Thật tốt khi gặp cậu ở đây, Maki-kun. Cậu cũng đang chọn quà sao?”
Ở nơi xa lạ này, một sự trợ giúp không ngờ tới đã xuất hiện.