Chương 10
Độ dài 2,166 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-01 05:15:59
Chap 10
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Khi họ vừa đến dinh thự Rosan, cô đưa Kishore chỗ nến, rồi đi vào trong.
Những người làm ở nhà vẫn im lặng làm việc của họ, không hề lo lắng việc hoàng đế ghé thăm.
Thỉnh thoảng hoàng đế hay ghé dinh thự làm Miraila bất ngờ và làm hài lòng bà ta.
“ Lấy những túi lụa nhỏ đã chuẩn bị ra.”
“ Tiểu thư dùng gần hết số đang có rồi ạ.” – Alice thì thầm lo lắng.
Artizea đã làm những túi lụa nhỏ để đựng một ít tiền vàng và để trong chiếc hộp gỗ cá nhân của cô.
Việc này là để thuận tiện cho việc đút lót dưới danh nghĩa quà tặng hay tiền thưởng.
Trước khi cô trở về quá khứ, cô đã chỉ cho Alice cách làm sao để quản lý mạng lưới thông tin.
[Những người càng có địa vị cao quý, thì càng có nhiều người để họ sai khiến. Và nếu như họ là một hoàng thân quốc thích, thì sẽ có hàng tá người đi theo từ nơi này đến nơi khác. Số người làm việc lau dọn, dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị và phục vụ thức ăn là không đếm xuể.”
[ Đúng thế.]
[ Nhưng hầu hết những người này, giới quý tộc không hề xem họ như là người bình thường. Chính vì vậy, họ có thể thu thập rất nhiều thông tin giống như người quan sát.]
[ Nếu vậy, em hiểu ý tiểu thư rồi, nhưng nếu như họ có thông tin đắt giá, thì họ vẫn sẽ bán những thông đi đó đúng chứ, vậy sao ta không trả tiền cho họ vào thời điểm đó?]
Alice nói vậy, rồi cuối đầu.
Có nhiều người làm biết rằng họ có thể kiếm tiền từ những thông tin mà họ có.
Nên họ thường ghi nhớ những gì mà chủ của họ nói hay làm, và lấy chúng đem bán vào thời điểm thích hợp hay khi họ muốn dùng chúng để đạt được mục đích.
[ Nếu ta làm như thế thường xuyên, thì có phải họ sẽ đến tìm ta đầu tiên khi họ có thông tin đáng giá sao?]
[ À vậy là tiểu thư đang mua sự ưu tiên nhỉ.]
[ Nhất là lòng tin, họ sẽ nghĩ rằng ta sẵn lòng mua bất kì thông tin đáng giá nào và ta sẵn sàng chi trả mọi giá để mua được chúng. Việc này phải được duy trì đều đặn.]
Artizea cũng đút tiền cho cả những người ở vị trí không mấy quan trọng.
Cô không thể lấy được lòng của họ chỉ bằng việc dùng tiền khi cô cần.
[ Cô nên hiểu rằng khi cho họ một số tiền mà không đòi hỏi gì hết thì nó có nghĩa là họ đang mang nợ chúng ta. Điều này rất quan trọng. Khi ta đưa họ một số tiền và mong muốn họ sẽ đưa thứ gì đó để trao đổi, thì xem như mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc. Còn nếu ta không yêu cầu thứ gì đó ngược lại thì mối quan hệ này sẽ được duy trì, và họ sẽ luôn mong muốn làm gì đó cho chúng ta.]
Điều này không chỉ áp dụng cho những người đang khó khăn, thậm chí những người ở vị trí cao hơn cũng thế.
Số tiền mà Artizea đưa cho họ, có thể giúp họ lẳng lặng sống trong nhiều tháng và dạy dỗ con cái họ.
Nên, một cách tự nhiên họ sẽ mang ơn cô.
Nếu cô là một người có địa vị thấp kém thì tự động người nhận tiền sẽ cho rằng đó là hối lộ và làm lơ nó.
Nhưng cô chính là nữ hầu tước Rosan thật sự.
Số tiền cô đưa họ là để đút lót cho tương lai, nhưng người nhận sẽ không cảm thấy cô đã mua chuộc họ, mà sẽ xem đó là việc họ đang nhận ân huệ từ người có địa vị cao.
Với họ trung thành chính là cách để đền đáp cho ân huệ đó.
[ Hãy nói chuyện với họ. Cho họ biết rằng ta sẵn sàng mua bất kì thông tin gì, kể cả những thông tin mà họ không bán vì cho rằng chúng chẳng có giá trị gì. Khi mà danh tiếng của ta ngày càng tăng, thì ta sẽ càng có được lòng tin của họ, những người mà ta chưa đưa tiền sẽ đến tìm ta bán thông tin.]
Dù Artizea đã nắm được chung chung những gì sẽ xảy ra nhưng việc nắm được thông tin vẫn quan trọng hơn hết.
Mặc khác, chất lượng thông tin không nằm ở độ dài của chúng mà phụ thuộc vào nguồn tin có đáng tin cậy hay là không.
Dẫu biết Artizea đã cho chuẩn bị cái túi quà nhỏ để dùng vào những dịp như thế này, Alice lo lắng nói.
“Chúng ta gần như đã dùng phân nữa ngân quỹ cho năm nay rồi ạ.”
Đằng nào thì nếu cô kết hôn với Cedric thì của cải của gia tộc Rosan sẽ về tay cô. Lúc đấy cô cũng chẳng cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Alice không bao giờ hỏi lý do vì sao, nên cô không hỏi thêm. Cô cúi đầu hiểu ý, nhanh chóng đi vào phòng Artizea.
Sau khi Alice rời đi, Artizea đi đến phòng của Miraila. Cô định đến hành lễ với hoàng đế. Miraila không hề thích việc cô xuất hiện trước mặt ông ta.
Nhưng bây giờ cô không cần phải bận tâm Miraila nữa. Vì cô không để vụt mất cơ hội để lại ấn tượng tốt trước mặt hoàng đế.
Các kị sĩ hoàng gia cùng những người hầu cúi chào cô trong im lặng. Artizea cũng cúi đầu chào họ và nói với người hầu ở của.
“Xin hãy nói với hoàng đế bệ hạ là Artizea, con gái Miraila, đến hành lễ với người.”
Sau đó cô lấy một túi lụa đưa cho người hầu.
Đó cũng chính là những túi mà cô dặn Alice lấy, Artizea luôn mang bên mình để dùng cho bất cứ việc gì.
Người hầu này, trước đó cũng đã nhận chúng vài lần trước đó, vui vẻ cười và gật đầu. Rồi anh ta mở cửa đi vào trong.
Từ bên ngoài có thể nghe được giọng nói cùng với tiếng cười của Miraila.
Cuộc nói chuyện sôi nổi đó dừng lại, sau đó cánh cửa mở ra.
“Tiểu thư Artizea, xin mời vào.”
“Cảm ơn, à nhân tiện, nếu có vị khách nào đến lúc tôi ở trong này, nhờ ngài báo tôi đầu tiên nhé? Tôi sẽ lo liệu mọi chuyện để chúng không quấy rầy khoảng thời gian hoàng đế và mẹ tôi ở cùng nhau.
“Vâng tất nhiên ạ.”
Artizea thận trọng bước vào.
Hoàng đế đang ngồi thoải mái trên sofa.
Miraila chỉ mặc mỗi chiếc váy lót dài. Các nữ hầu đang ở một bên chuẩn bị trang phục để thay cho bà ta.
Hoàng đế Gregor là một người ích kỷ, lạnh lùng.
Ông ta thích đảm bảo quyền lực cho chính mình hơn là trị nước. Ông là một người cẩn trọng, tàn bạo, tham lam.
Nhưng có vẻ như tình yêu của ông dành cho Miraila là thật.
Hoàng đế từng qua lại với rất nhiều phụ nữ. Nhưng chỉ có Miraila là người đã ở bên cạnh ông suốt 25 năm.
Mặc dù Miraila sinh con của một người đàn ông khác, nhưng họ chỉ xa nhau cùng lắm là 1 năm.
Ông ta tử tế với Artizea bởi vì cô là con gái của Miraila.
Còn cô chưa bao giờ biết đến tình yêu là gì, cũng có lúc cô tò mò về nó nhưng bây giờ cô hoàn toàn không quan tâm nữa.
Nhưng quan trọng là ông ta yêu Miraila và sẽ không rời xa bà ta.
Artizea khuỵu một gối xuống cuối chào hoàng đế.
“Cầu chúc ánh mặt trời sáng rọi đến thần dân của đế quốc. Thần Artizea, con gái của Miraila xin kính chào người, hoàng đế bệ hạ. bệ hạ vạn tuế.”
“Lâu rồi ta không gặp con, mới chớp mắt con đã lớn thế này.” – hoàng đế nói.
Ông ta cười gian xảo, nhìn Artizea từ đầu xuống chân, với ánh mắt săm xoi.
“Nếu như con giống mẹ của mình, thì con sẽ xinh đẹp hơn.”
“Thiếp biết thiếp xinh đẹp mà.”
Miraila nói, sau đó nhẹ nhàng bước đến và ngồi xuống đùi của hoàng đế, càu nhàu.
“Thiếp có thể làm gì đây? Con bé thật xấu xí, nhưng nó là con gái thiếp, nên thiếp chỉ còn cách sống với nó thôi.”
“Tại sao? Dù Artizea trông không giống nàng, nhưng cũng có nét xinh đẹp mà, chỉ cần tăng cân một chút với cơ thể trưởng thành hơn, thì con bé sẽ đẹp hơn thôi.”
“Nó đã trưởng thành rồi mà trông vẫn vậy. Nếu người nói thế thì nó sẽ tưởng bở điều đó là thật, anh yêu à.”
Nói với giọng điệu ngọt ngào, Miraila vuốt má hoàng đế, và ông ta mỉm cười.
“Ta nói thật đấy, con cũng nghĩ ta nói chơi à, Tia?”
Artizea nhẹ nhàng nhìn xuống.
Khi còn nhỏ Miraila thường hay ghét bỏ và đánh đập cô chỉ vì cô không hề giống bà.
[Nếu mày mà giống tao thì bệ hạ đã đối xử mày như là con gái của ông ta.]
Artizea đã thật sự tin lời bà và khóc. Có cả những đêm cô nằm mơ thấy mình chính là con gái của hoàng đế, và cô sẽ nhận được tình thương của cha mẹ, giống như Lawrence.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình thật ngu muội.
Nếu như cô giống Miraila, chắc chắn rằng cô đã bị lôi vào phòng của hoàng đế ngay khi vừa đủ 16 tuổi.
Thật may mắn khi cô chẳng có khuôn mặt của mẹ mình.
“Thật vui khi nghe vậy. Bệ hạ yêu mẹ của thần và nghĩ là thần xinh đẹp. Còn gì vinh hạnh hơn nữa ạ.”
“Con bao nhiêu tuổi rồi.”
“Thần đã được 18 tuổi rồi ạ.”
“Con đã lớn thật rồi. Ta phải tìm cho con một tấm chồng môn đăng hộ đối mới được.”
“Không, con bé chỉ mới 18 tuổi vẫn còn trẻ con lắm. Đó sẽ là kiểu hôn nhân gì chứ?”
Miraila thẳng thừng nói. Hoàng đế nắm lấy cổ tay Miraila và âu yếm hôn lên tay bà ta.
“Ta hiểu nàng muốn con gái mình ở cạnh suốt đời, nhưng con bé nên đính hôn trước khi nó bước sang 20 tuổi.”
“Mmm.. nhưng mà.”
“Ta sẽ tìm cho con bé một người thích hợp. Con bé không thể nào cứ sống với anh trai nó như vậy, đúng chứ?” – Hoàng đế mỉm cười
Nói là thích hợp, ông ta không hề có ý rằng đó là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, mà là một cuộc hôn nhân chính trị, và chỉ có lợi cho Lawrence.
Nhưng Miraila không hiểu điều đó và lầm bầm phản đối. Dù bà ta đang buồn bực, nhưng hoàng đế vấn thấy bà ta đáng yêu.
Artizea cúi đầu nhẹ nhàng.
Miraila giận dữ đứng dậy và mặc váy vào. Bà ta không mặc chiếc váy đã chọn trước mà mặc một chiếc khác vì bà ta muốn khoe dáng cho hoàng đế xem.
Đó là một chiếc váy xanh lá bằng vải satin, cổ vây ngang ngực và thẳng ở phía sau lưng.
Lúc đó có một người hầu bước vào và lịch sự nói.
“Tiểu thư Artizea, người có khách đến thăm ạ.”
Artizea vội vàng nói.
“Thứ lỗi cho thần xin phép lui trước.”
Hoàng đế vẫy tay, cho cô lui, Miraila liếc nhìn cô.
Artizea xoay người đi ra khỏi phòng. Người hầu nói với cô bằng giọng trầm.
“Nữ bá tước Eunice đang làm ầm ĩ ở đại sảnh. Cô ấy đòi gặp hoàng đế bệ hạ.”
“Được rồi ta sẽ giải quyết việc đó.”
“Tiểu thư đã biết trước việc bá tước Eunice sẽ đến ạ?”
“Ừm, ta đoán có lẽ vậy.”
Artizea không thu thập được tin tức này, cô chỉ nhớ về việc này thôi.
Tuy nhiên, người hầu này không biết, nên anh ta nói với giọng thán phục.
“Tiểu thư thật đáng kinh ngạc, cảm ơn tiểu thư rất nhiều.”
“Sao ngài lại nói thế?”
“Đức vua, đã lâu rồi ngài không có tâm trạng tốt như thế này. Nếu bá tước Eunice quấy rầy ngài ấy lúc này, tôi chắc rằng chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng theo.”
“Tiếp khách với tôi cũng bình thường thôi, hơn hết tôi cũng không biết mình có thể dỗ dành cô ta được không, cô ấy chắc chắn đến đây để gây sự.”
Nói xong, Artizea tiến đến đại sảnh.
Tiếng la hét của bá tước Eunice vang đến tận lầu hai.
“Ý của ông là đức vua sẽ không gặp tôi, con gái của ngài, chỉ vì con mụ lẳng lơ đó à?”
Tay quản gia cúi gập người, lo lắng.
Artizea chậm rãi bước xuống các bậc thang.
“Xin chào nữ bá tước Eunice, ngọn gió nào đưa…”
*Chát*
Đột nhiên nữ bá tước Eunice giơ tay lên và tát mạnh vào má Artizea.