Chương 02 : Lần đầu gặp mặt, lần đầu đối mặt, lần đầu ấn tượng thảm họa
Độ dài 1,381 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-02 15:00:04
Trans : Khanhkhanhlmao
___________________________________
Trường cao trung tư thục Tenei mà tôi theo học là một trường dự bị đại học có trình độ “Tàm tạm”.
Về khu vực phía sau cái trường dự bị này, đây chả phải là nơi bọn Yankee tụ tập phè phỡn hút thuốc, hay là mấy người có số phận nghiệt ngã phải chui ra sau khi bị đe doạ bằng mấy câu như “Hẹn chú tan học ra sau trường, đừng có mà trốn đấy” chẳng hạn.
Đây vốn là một địa điểm “Thú nhận tình cảm” khét tiếng. Nơi mà nếu bạn tìm thấy bức thư hay mấy vật phẩm có hình trái tim trên bàn hoặc trong tủ giày của bản thân. Rốt cuộc, cái địa điểm tâm linh mà bạn phải lết đến chính là nơi này.
“…Biết hết mọi chuyện rồi, đúng chứ?”
...Ra là thế.
“...À ừ.”
Tuy đây là lần đầu tôi gặp nhỏ Kiryu này? Nhưng cái thái độ hách dịch cao ngạo đó của nhỏ này là thế đ*o nào? Không ngoài dự đoán, quả nhiên là “Nữ phản diện” khét tiếng.
“...Tch. Ra cái chuyện đấy là có thật...”
Trước mặt tôi là một mỹ nữ đang lẩm bẩm và dùng ngón trỏ gõ liên hồi vào cánh tay phải.
Kiryu Ayane, học sinh năm hai cao trung tư thục Tenei. Rõ ràng hiện tại đằng đó đang chả có cái động thái nào trông giống “Tỏ tình” cả.
Trong số các học sinh năm hai tại cao trung Tenei, cô ấy nổi tiếng là người xinh đẹp nhất trường. Hơn nữa, cái xuất thân từ gia đình giàu có, điểm số cao chót vót và giỏi thể thao, khiến hình tượng của nhỏ như bước ra từ anime, manga hay thậm chí là light Novel. Một người hoàn hảo, tuy nhiên.
“Nè! Nãy giờ có nghe cái gì không đấy!? Hồi-âm giùm cái đi, Hồi-âm đó! Cái gì vậy chứ? Bộ không biết hồi âm hay gì à.”
Như bạn có thể thấy, miệng lưỡi lẫn tính cách của con nhỏ này đều tệ hại. Quả là không ngoa khi biệt danh của đằng ấy lại là “Nữ phản diện”.
“...Xin lỗi. Tôi không trả lời là do đang ngạc nhiên thôi. Bởi, tự nhiên cái đùng trên trời rớt xuống cái vụ hôn thê này? Chẳng phải ai cũng sợ sao?”
“...Cũng đúng. Từ lúc tôi nghe cái tin ‘con có hôn phu. Và hai đứa còn học chung trường luôn đấy’ là biết có điềm chẳng lành rồi.’’
“Điềm chẳng lành?”
“Cậu là phân gia của gia tộc Toukujou phải không? Ngay khi nghe tin hôn thê của tôi ở trường này, tôi đã nghĩ đến cậu.”
“……Thế à?”
Tôi chả phải loại người nổi bật lắm ở cái trường này. Như để trả lời cho nghi vấn của tôi, Kiryu tỏ ra khịt mũi và kinh bỉ liếc qua.
“Đừng có mà hiểu lầm. Tôi chả có quan tâm một tấc nào tới ‘Cậu’ đâu. Tất cả những gì tôi quan tâm chỉ là cái danh ‘Toukujou’ thôi.”
“…Có gì khác nhau hả?”
“Không phải tự nhiên mà như thế. Riêng cậu thì vứt, nhưng ... Toukujou là một gia tộc danh giá từng có liên hệ với ngũ nhiếp gia. Đây chắc chắc sẽ là một mối lương duyên hoàn hảo để lấp đầy ‘Điểm yếu’ của gia tộc tôi.”
Kiryu nói trong khi lườm tôi với ánh mắt đầy ghét bỏ. Sợ vãi.
“…Thế thì chẳng phải đây là điều tốt sao?”
Lúc đó, tôi có cảm giác rằng Kiryu như là một con mèo đang dựng đứng bộ lông, kiểu một con mèo lên cơn rồi đi khè người khác vậy.
“TỐT CHỖ MÉO NÀO? CẬU NÓI CÁI VẸO GÌ ĐẤY?! Tại hôn phu của tôi lại là cái gã nhàm chán tẻ nhạt như cậu chứ! Không đời nào có thể tha thứ cho cái chuyện như thế được!!”
Nhỏ hét lên mấy điều đó một cách bực tức rồi trừng mắt nhìn tôi. Không hiểu sao, khóe mắt nhỏ... Ê-Ê nước mắt đang chuẩn bị trào ra kìa!
“Hả...Với tôi thì cũng thế thôi! Tại sao cô lại là hôn thê của tôi chứ? Nếu được chọn, chắc chắn tôi chọn một cô gái dịu dàng hơn!”
Cái quái gì vậy chứ, làm như có mỗi mắm đây là nạn nhân của cái vụ đính hôn này vậy! Tôi cũng là nạn nhân chứ bộ!
Chính ông già của thím là người khơi mào cái chuyện này chứ ai! Trước hết, gu của tôi là Yamato Nadeshiko!! Đời nào thằng này lại đi thèm cái quả “Nữ phản diện” cơ chứ!
“Nè, xin lỗi nha! Tôi đây vừa xinh, lại học giỏi, còn chơi thể thao tốt! Không phải rất kì lạ khi người xuất sắc như thế mà tới giờ vẫn chưa có bạn trai sao!?”
“Hả? Xuất sắc chỗ nào chứ, đồ ngốc! Bởi cái tính cục súc đấy mà tới giờ chả có thằng nào dám tiếp cận cô thì có!”
“Còn cậu thì hơn chắc? Sống chả khác gì một tên nhân vật nền vậy! A~aaa! Sốc thiệt chứ! Phải chi hôn phu của mình tuyệt như hoàng tử bạch mã thì tốt biết mấy!!”
“Huh! Cái gì mà bạch mã hoàng tử cơ chứ, cô bị trẻ con à? Ồ, ra là thế à? Bởi vì là ‘nữ phản diện’ hả? Bởi vậy nên mới ao ước cái tên bạch mã hoàng tử, đúng không~nè?”
“HỞỞ!! Tôi ghét cái biệt danh đó nhất!! Nữ phản diện là đứa nào, đâu ra hả!?”
“Đang đứng ngay đây nè!”
“Sao lại có gương ở chỗ này thế! Còn đó rõ ràng là một cô gái mà?”
Khi lôi cái gương cầm tay ra khỏi cặp của mình, nhỏ tát cái pẹp vô tay tôi. Thốn đấy con kia.
“…..Fufufufufufu. Chà, ổn thôi.”
“Không, tôi hoàn toàn không ổn chút nào.”
“Tốt thôi! Với cả, cô có nhiều thời gian cho cái việc này quá nhỉ? Mà, tới giờ vô học rồi kìa”
“Đúng là đồ đần thối? Cậu có còn thời gian nào rảnh không đấy?”
Kiryu lạnh lùng liếc về phía tôi. Có vấn đề gì với cái ánh mắt đó thế? Cứ như này… Với cái tính cách tệ hại của con nhỏ này, nó sẽ bắt ép mình phải dành toàn bộ thời gian cho dù có được hay không mất!
“….Xong giờ học thì tôi rảnh.”
“Vậy lúc đó đi theo tôi. Phụ thân đã chuẩn bị một căn nhà mới để chúng ta ở rồi.”
“...Nhà mới?”
“...Ông ấy có hơi háo hức. Phụ thân bảo rằng ông đã chốt sổ nguyên một căn mới xây gần trường chỉ vì ngày này.”
Kiryu chùng vai rồi thở dài. Thấy nhỏ như vậy, tôi cũng bình tĩnh lại được một chút.
“Thế tức là… Mọi chuyện chuẩn bị xong hết rồi hả?”
“…Điều này thật kì lạ mà. Lúc trước tôi đã thắc mắc là tại sao mình phải đến Tenei để học. Ra là vì điều này sao, phụ thân?”
“…Vậy ra trước đó cô học ở trường tư thục nữ sinh à?”
Lúc đầu, đã có một chủ để nóng hổi về việc xuất hiện cô “Tiểu thư từ học viện St.Helena” trong số những học sinh mới chuyển tới.
“Ừ. ‘Quan trọng là phải tìm hiểu cuộc sống của những người bình thường. Cứ là một tiểu thư ngây thơ cũng chẳng có tác dụng gì đâu.’ là điều mà ông ấy nói với tôi… Nhưng mà căn hộ mới mua lại không ở gần trường… Vậy là tôi đã bị lừa… tch.”
Cái cảnh Kiryu nghiến răng có hơi đáng sợ đó. Nghiêm túc mà nói, nó còn đáng sợ hơn do nhỏ có chút sắc đẹp.
“…Mà, đó là lý do tại sao mà cậu phải rảnh sau khi hết giờ. Tôi sẽ đến tận lớp để xách cậu đi. Cậu không có quyền phản đối đâu nhé, hiểu chưa?”
“….Đi với tôi?”
“Thật không may là như vậy. Tôi còn phải chỉ cho cậu nhà ở đâu nữa, nên tất nhiên là phải đi cùng nhau.”
“….Không ấy tôi tự đi được không?”
“Cậu có biết nó ở đâu không mà đi? Thế mất thời gian lắm… Thôi đành vậy, cậu đi với tôi.”
Kiryu tỏ ra cái bầu không khí như bảo tôi ‘Cảm thấy biết ơn đi!’ khi quay lưng bước về phía tòa nhà của trường.
“...Đúng là không thể tệ hơn được nữa.”
Tôi không khỏi cảm thấy bất an về tương lai của mình.