Chương 18: Những ngày tháng cấp ba vẫn không có gì thay đổi (2)
Độ dài 2,468 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-13 21:30:23
Trans: HgHa
Đọc vv nha mn ( ̄3 ̄)
----------------------------------------
Khập khiễng từng bước đi tới phòng y tế ở tầng một, mỗi nhịp bước chân của tôi đều nặng nề đến khủng khiếp.
Không chỉ cơn đau nhức ở chân, mà nỗi sợ hãi phải đối mặt sau đó khiến toàn thân tôi run rẩy.
Không những tự làm bản thân bị thương do chính hành động mà Elli đã cảnh báo, mà cả kế hoạch đi mua sắm trong ngày hôm nay cũng có khả năng đổ bể vì tôi.
Ngay cả khi chờ đợi chuẩn đoán của giáo viên trong phòng y tế, cơ thể tôi vẫn cảm giác như nặng trĩu cả tấn.
Trong thoáng chốc, tôi cân nhắc việc giấu nhẹm vết thương và chịu đựng cơn đau cho đến khi chuyến đi mua sắm kết thúc.
“Chỉ là bong gân nhẹ thôi. Tôi sẽ băng bó cho em, nhưng hãy cẩn thận cho đến khi nó lành lại nhé.”
“Em cảm ơn ạ.”
Rõ ràng là việc đi mua sắm trong tình trạng này là không thể.
May mắn đó không phải là một vết bong gân nghiêm trọng và tôi chỉ được sơ cứu nhẹ, nhưng ý nghĩ làm vết thương nặng hơn do di chuyển bất cẩn thật đáng sợ…
Gạt bỏ những suy nghĩ ngu ngốc đó, tôi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu hết tiết và nhanh chóng rời khỏi phòng y tế, đi thẳng về lớp học.
Cẩn thận bước lên cầu thang chính để tránh làm chân bị thương nặng thêm, tôi lên đến tầng hai, nơi các lớp học của học sinh năm nhất.
Tôi lén lút quan sát xung quanh trước khi bước vào lớp, hy vọng có thể trì hoãn việc Elli phát hiện ra vết thương của mình.
Mặc dù điều đó là không thể tránh khỏi, nhưng tôi vẫn muốn trì hoãn nó lâu nhất có thể.
May mắn thay, có vẻ như tôi đã đến đủ trể nên không có ai trong lớp Elli ở gần đó.
Nhanh chóng, tôi lẻn qua cửa sau rồi vào lớp của mình.
“Mày về rồi à? Có nặng không?”
“Không nặng lắm, tao chỉ bị trẹo chân tí thôi.”
“Tao biết ngay ngày này cũng tới mà, khi mày bắt đầu khoe khoang điệu nhảy của mình rồi cơ.”
Được chào đón bởi những người bạn đã về lớp trước đó, tôi ngồi xuống ghế của mình.
Bỏ qua những lời trêu chọc của họ, tôi nhanh chóng thay quần áo, ít thất là phải thay được áo trong khi các bạn nữ đang ở trong phòng thay đồ. Còn việc mặc quần, tôi nghĩ các thầy cô sẽ hiểu nếu tôi giải thích về vết thương của mình.
Chỉ mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, tôi gục đầu xuống bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
‘Làm sao bây giờ...’
Tôi suy nghĩ về cách giải thích với Elli sau khi tan học. Nhưng thực tế thì không còn lối thoát nào cả. Quá nhiều người nhìn thấy tôi ngã trong lúc nhảy, và tôi cũng chẳng muốn nói dối Elli về điều đó.
“Haizz…”
Đành chấp nhận trung thực, tôi thờ dài thườn thượt.
-Bịch, bịch, bịch!-
-Rầm!-
“Ôi má ơi, cái éo gì thế!?”
“Wtf?!”
Ai đó xông vào và mở cửa sau với lực mạnh đến mức như thế muốn phá huỷ nó.
Cánh cửa bất ngờ mở ra khiến mọi người đều sốc, ngay khi học sinh trở về từ phòng thay đồ, dẫn đến một tràng những lời chửi thề.
Tuy nhiên, khi biết được người đó là ai, cả căn phòng im lặng. Mồ hôi lạnh toát ra trên người tôi khi nhìn thấy.
“Lee Do-yoon.”
“Do-yoon.”
Elli, với mái tóc vàng bạch kim được xoã bồng bềnh cùng đôi mắt nheo lại vì tức giận, bước về phía tôi với khuôn mặt lạnh tanh không còn nụ cười rạng rỡ thường thấy.
Dĩ nhiên rồi, tôi ngay lập tức bị túm cổ áo.
“Này.”
“...Vâng.”
“Không phải mình đã bảo cậu đừng làm thế sao?”
“...Tớ xin lỗi.”
“Cậu muốn chết hả? Lại bị thương lần nữa à?”
“Tớ xin lỗi…”
“Lee Do-yoon.”
“Vâng.”
"Cậu có thích làm bản thân bị thương sau khi tớ đã nhắc cậu nhiều lần không được làm những điều nguy hiểm như vậy không?"
"Tớ xin lỗi..."
"Vill du dö? (Cậu muốn chết à?)"
"Förlåt… (Xin lỗi…)"
Đôi mắt xanh của Elli loé lên ngọn lữa giận dữ khi cô đối mặt với tôi, trán chạm trán, cơn thịnh nộ của cô ấy thực sự đáng sợ.
Không chỉ Elli, mà cả người bên cạnh cô ấy cũng vậy.
“Do-yoon.” So-yeon
“...Uh.”
“Cậu có thích làm người khác lo lắng không?” So-yeon
“Không đâu… Tớ xin lỗi”
"Vui không? Elli đã liên tục nói với cậu rằng nó nguy hiểm, nhưng cậu lại làm nó lần nữa và bị thương." So-yeon
"......"
"Mình tò mò đấy, cậu không nói gì à?" Elli
"Tớ sai rồi..."
Cơn giận của Elli thật đáng sợ, nhưng giọng điệu nghiêm túc của Lee So-yeon khi không còn nét hài hước thường ngày, cũng đáng gờm không kém.
Đây là lần đầu tiên Lee So-yeon tức giận với tôi đến thế, và cũng là lần đầu tiên tôi bị thương một cách ngu ngốc như vậy.
Tôi không có lời biện hộ nào để đáp lại những lời quở trách của họ, biết rằng họ chỉ nói ra vì lo lắng cho mình.
Khi tôi đang gánh chịu cơn thịnh nộ của họ.
"Nó hơi nguy hiểm nhỉ."
"Mình biết mà."
Những cô gái quay về muộn gật đầu đồng ý, còn lũ trai thì.
"Pfttt..."
"Khục…"
"Thằng ngốc... Haha..."
Thấy tôi bị mắng, bọn chúng cười khúc khích và theo dõi tôi với vẻ mặt thích thú.
Tôi có thể nói gì đây? Đúng là tôi đã hành động ngu ngốc và bị thương, nên tôi không thể phản phản kháng lại những lời chế giễu của họ.
Bị quở trách cho đến khi tiếng chuông báo chuyển tiết vang lên.
-Reng, reng, reng-
"Mình sẽ gặp cậu sau tiết thứ sáu. Đừng đi đâu hết."
"Nếu cậu cố gắng lẻn đi, cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy."
Những lời cảnh báo của họ kéo dài sang cả giờ giải lao sau tiết thứ sáu, khiến tôi kiệt sức về mặt tinh thần.
Khi những tiết học cuối cùng của ngày hôm đó kết thúc và đã đến giờ tan trường. Đúng như dự đoán, hai người họ vội vã chạy đến lớp tôi ngay lập tức. Nhưng lần này không phải là để tiếp tục “bài giảng”.
"Để mình đỡ cậu. Đừng cố dùng chân đó."
"Tớ xách cặp cho."
"Cảm ơn hai người."
Elli lại gần tôi, dang tay ra để đỡ, trong khi So-yeon giữ cặp tôi và đứng ở phía bên kia của Elli.
Và thế là tôi rời khỏi lớp học, được hai cô gái xinh đẹp nổi tiếng tốt bụng giúp đỡ, cùng với tiếng thì thầm của lũ con trai phía sau.
"... Vờ lờ luôn."
"Họ đưa cậu ta về nhà như vậy sao? Đúng là thằng khốn may mắn mà."
"Ít nhất là chỉ bị ở chân thôi."
"Tại sao lại 'ít nhất'?"
"Nếu là tay thì sao, tưởng tượng xem... Cậu ta ở nhà và..."
"..."
"..."
"Tay cậu ta thì sao? Mày biến thái thật đấy."
"Đừng nói tao thế chứ. Ý tao nói là cậu ta sẽ sinh hoạt khó khăn hơn thôi. "
Những tiếng thở dài ngao ngán xen lẫn ghen tị của đám bạn đã chế giễu tôi trong hai giờ đồng hồ vẫn văng vẳng theo sau.
"Nếu cậu làm lại lần nữa thì mình bẻ hết ngón chân của cậu luôn đấy."
"...Tớ sẽ không làm lại lần nữa đâu."
"Do-yoon, nó có đau lắm không?"
"Không đau lắm. Y tá trường bảo đó chỉ là bong gân nhẹ thôi và sẽ lành trong một hoặc hai ngày nếu được nghỉ ngơi."
"May thật đấy."
Những lời đe dọa và quan tâm vẫn tiếp tục trên đường về nhà, và chúng tôi bắt taxi.
Ngoại trừ việc ngồi lên xe taxi, Elli gần như bế tôi, còn So-yeon thì xách cặp cho chúng tôi.
Còn tôi.
Mặc dù không phải lúc để nghĩ những điều như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy được an ủi một cách kỳ lạ bởi sự giúp đỡ của Elli.
Ngực của Elli, nơi mà ánh mắt tôi vô tình lướt qua nhiều tới mức tôi muốn không thừa nhận, áp chặt vào hông tôi, tạo nên một cảm giác...
"..."
Không thể diễn tả được, một cảm xúc mà tôi không dám nói ra, như thể vết thương của tôi đã biến thành một sự may mắn bất ngờ vậy.
Chuyến đi mua sắm bị hủy bỏ chỉ là một nỗi thất vọng nhỏ, chúng tôi luôn có thể đi mua sắm vào lần khác.
Tôi nở một nụ cười ấm áp khi bước vào thang máy chung cư, quay sang Lee So-yeon và hỏi.
"Ai nói cho cậu biết tôi bị thương thế? Cậu đến ngay sau khi tiết thứ năm vừa kết thúc luôn." Do-yoon
"Cậu định giấu chuyện này à Do-yoon? Nếu không ai nói cho bọn tôi biết thì cậu sẽ giữ kín chuyện này hả?" So-yeon
"Cậu điên rồi sao Lee Do-yoon?... Ugh, mình thực sự có thể giết cậu mất." Elli
"....Không, tớ chỉ thắc mắc thôi." Do-yoon
Tôi đã cân nhắc việc giữ im lặng cho đến hết giờ tan học, nhưng lời nhận xét sắc sảo của Lee So-yeon khiến tôi phải dời ánh mắt của mình đi và hỏi lại.
"Bọn con gái nhắn tin cho cậu à? Có một vài người trong lớp tôi biết cậu mà đúng không?" Do-yoon
"Đúng rồi, nhưng Min-jae là người đầu tiên nói cho bọn tôi biết." So-yeon
"Min-jae ư?" Do-yoon
"Ừ. Cậu ta nói cậu lại bị thương khi nhảy điệu nhảy kỳ quặc đó, nói cho cả tôi và Elli luôn." So-yeon
"..."
Tôi cảm thấy cảm xúc của mình hỗn độn. Biết Min-jae chắc hẳn đã thông báo cho họ chỉ vì lo lắng cho tôi.
Nhưng có lẽ Min-jae đã thấy hối hận sau khi nhìn tôi bị hai người họ mắng nên cậu ấy đã lẻn đi ngay sau khi tan học.
Tuy nhiên, cuối cùng đó vẫn là bước đi đúng đắn. Nếu tôi cố gắng che giấu và họ phát hiện ra sau đó thì có lẽ Elli sẽ thực sự đánh tôi.
Với sự giúp đỡ của họ, tôi đã về đến nhà an toàn. Khi Elli mở cửa cho tôi thì.
"Do-yoon, con bị thương ở đâu thế?!"
Mẹ tôi, nhìn thấy tôi được Elli dìu, hốt hoảng chạy đến.
Mẹ lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, cởi giày và tất, rồi cẩn thận quấn lại bàn chân được băng bó cho tôi.
"Ở đâu, con bị thương có nặng không? Ai đã làm điều này với con trai của tôi thế này! "
Nếu tôi bị ai đánh, mẹ dường như sẽ sẵn sàng cầm gậy bóng chày lên để trả đũa.
Elli mách lẻo với một tiếng khịt mũi.
"Con trai của dì tự làm đấy ạ."
"Hả?"
"Cậu ấy lại tự làm mình bị thương khi nhảy điệu nhảy kỳ quặc đó. Đúng là đồ ngốc mà."
"..."
"Không, con chỉ chơi với bạn bè và vô tình..."
"Lee Do-yoon."
"...Vâng."
"Con muốn bị mẹ mắng à?"
"Con xin lỗi."
"Con trai cưng của mẹ, con có biết mẹ đau lòng khi thấy con bị thương thế này không?"
"Con sai rồi."
Tôi chỉ nhảy theo một trào lưu đang nổi, nhưng dường như không có người phụ nữ nào xung quanh tôi hiểu. Bố và chú Mark luôn cười và khen tôi mỗi khi thấy tôi nhảy.
Tất nhiên, vì cuối cùng tôi lại bị thương nên tôi không thể cãi lại.
"Chúng ta có nên đến bệnh viện không? Mẹ có thể đưa con đến bệnh viện đại học trong chưa đầy 5 phút!"
[ NOTE: Ở Hàn Quốc, bệnh viện đại học là loại hình bệnh viện được điều hành bởi trường đại học y khoa. Các bệnh viện này đóng vai trò quan trọng trong hệ thống y tế nước nhà, cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe chất lượng cao, đào tạo bác sĩ và thực hiện nghiên cứu y khoa.]
"Y tá nói đó chỉ là bong gân nhẹ thôi ạ. Nếu con không vận động mạnh thì nó sẽ nhanh lành."
"Thật ư?"
Sau một hồi mắng mỏ và lo lắng, mẹ tôi cuối cùng cũng chú ý đến So-yeon, người đang lặng lẽ đứng sau chúng tôi.
"So-yeon cũng ở đây à? Con đã giúp con trai dì và Elli đúng không? Cảm ơn con nhé ~ Đã lâu rồi con mới đến thăm nhà dì nhỉ."
Lần cuối So-yeon đến nhà tôi là vào sinh nhật của tôi, hồi tiểu học năm lớp sáu. Kể từ đó tới nay, chúng tôi chỉ gặp nhau bên ngoài.
Tất nhiên, chúng tôi gặp nhau tại lễ tốt nghiệp cấp hai, nơi mẹ đã chụp rất nhiều ảnh cho chúng tôi.
Lee So-yeon được mẹ tôi chào đón nồng nhiệt, gạt tóc ra sau tai và trả lời e thẹn.
"Chào dì ạ."
"Ôi trời, So-yeon càng ngày càng xinh đẹp nhỉ?"
"Dạ không đâu ạ ~ Chính dì mới là người ngày càng xinh đẹp mỗi khi con gặp dì đấy ạ."
"Hehehe ... So-yeon luôn biết nói những điều ngọt ngào nhất ~"
Mẹ tôi luôn trân trọng So-yeon, người bạn thời thơ ấu của tôi, vì những lời tốt đẹp mà họ nói chuyện mỗi lần gặp nhau.
Cảm thấy cuộc trò chuyện của họ có thể kéo dài, tôi kéo ghế ra bàn và ngồi xuống. Elli sau khi lấy cho tôi một ly nước từ máy lọc, cô ngồi cạnh tội.
"Cảm ơn nhé."
"Hôm nay ở yên trong nhà đi. Ở yên một chỗ cho đến khi mình đến đón cậu vào ngày mai."
"Tớ sẽ ở nhà. Vậy còn chuyện 'bisou' của chúng ta tối nay..."
"Mình sẽ đến nhà cậu vào buổi tối nên hãy đợi mình."
"Được rồi. Xin lỗi vì đã không nghe lời cậu và bị thương."
“Hãy đảm bảo chuyện đó không xảy ra lần nữa. Mình mà thấy cậu làm điều đó lần nữa thì…”
"Tớ sẽ không làm lại nữa đâu, tớ hứa đấy."
"Nhớ lấy điều đó đi. Trước khi mình nhốt cậu vào trong phòng."
Mặc dù cái cau mày và ánh nhìn sắc lạnh của Elli có vẻ hăm dọa, nhưng khuôn mặt và đôi mắt của cô lại tràn ngập sự quan tâm đến tôi.
Tôi mỉm cười trấn an Elli, rồi hướng sự chú ý trở lại cuộc trò chuyện sôi nổi giữa họ.
Ngay lúc đó.
"Do-yoon tuy luôn biết nghe lời nhưng đôi khi cũng gây ra rắc rối như thế này."
"Nhưng có Elli ở bên cạnh hẳn là làm cậu ấy an tâm lắm phải không ạ? Hôm nay cậu ấy giống như một người vợ tận tình đưa chồng về tận nhà vậy~"
So-yeon, với nụ cười tinh nghịch như thường lệ, liếc nhìn tôi và Elli rồi buông một câu trêu chọc đầy ẩn ý. Tất nhiên, tôi đồng tình và chỉ mỉm cười, trong khi Elli thi đang lầm bẩm.
"Vợ…Vợ..."
Lẩm bẩm với vẻ mặt suy tư, khóe môi cô hơi cong lên.
Và mẹ tôi, như mọi khi khi ai đó ám chỉ đến việc tôi và Elli là một cặp.
"Hừm, vợ cái mà vợ! Mẹ vẫn chưa chấp nhận Elli đâu đấy nhé! Mẹ không thể giao Do-yoon cho con bé được! Mẹ sẽ chọn vợ cho con sau!"
Mẹ thể hiện tình thương của mình bằng cách chu môi và hét lên như một đứa trẻ. Tôi và Elli không mấy quan tâm đến lời mẹ nói. Mẹ yêu thương tôi luôn nói rằng mẹ không thể giao tôi cho Elli, nhưng chúng tôi biết mẹ thực sự rất quý mến cô.
Nhưng, có lẽ đây là lần đầu tiên Lee So-yeon nghe thấy điều đó.
"Thật ư?! Vậy con có thể..."
Câu thốt lên đầy ngạc nhiên của cô là một sự bộc phát bất ngờ.
".….."
".….."
".….."
Không chỉ chúng tôi mà ngay cả mẹ tôi, người vừa đưa ra nhận xét đó, cũng không ngờ tới điều đó. Bị chúng tôi tập trung nhìn chằm chằm, So-yeon sững người trong giây lát, sau đó lúng túng cười gượng gạo che giấu sự hoảng loạn thực sự của mình.
"...Mình chỉ đùa tí thôi mà~ À, hahaha..."