• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 14: Đáng lẽ em kế tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên

Độ dài 739 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-16 11:00:18

Tôi khóc nức nở đi bộ về.

Đồng phục thì ướt sủng hết, tôi dùng tấm khăn tay lau sơ những giọt mưa bám trên người trước khi mở cửa nhà.

Phía bên kia cánh cửa là không gian im lìm, và không một ai ở nhà cả. Duy mỗi ánh đèn huỳnh quang là được bật.

Tên u ám đáng lẽ đã về từ trước rồi, nhưng lạ là chẳng thấy anh ta đâu huống chi là giày của anh ta.

Hay anh ta đang ở trong phòng?

Không, quan tâm làm gì.

Mệt lả sau khi khóc, tôi cởi bộ đồng phục đã ướt mưa ra rồi ngồi vào bồn tắm.

Mấy chiếc giỏ đựng quần áo được phân rõ cho nam nữ kia có vẻ đã được tên u ám bỏ đầy vào.

… Ra là anh ta đã về rồi.

Tôi liếc thoáng đống đồ của anh ta, song di chuyển đến trước phòng tắm với tay cầm theo khăn lau người và khăn tắm.

Khoảnh khắc ấy, cánh cửa phòng thay đồ chợt mở ra cùng tiếng bang lớn.

Bất ngờ trước âm thanh đó, tôi vội lấy khăn quấn cả người rồi hướng mắt sang nơi phát ra tiếng.

Thường thì tôi sẽ cảnh giác với tên u ám đó hơn và nhớ chốt cửa phòng thay đồ lại, nhưng hôm nay tôi đã lơ đãng mất.

Hai mắt tôi và anh ta chạm nhau phía bên kia cánh cửa.

Sau đó, tôi nhìn thấy thân hình săn chắc ấy ẩn sau chiếc khăn mà anh ta đang lau, nhưng lúc đó tôi lại vô cùng khó chịu và xấu hổ.

“Kyaa—!”

“Gyaa—!”

Tiếng hét của bọn tôi vang vọng khắp nhà.

Vừa hét xong, tên u ám nhanh tay đóng cửa cái rầm. Tôi ngồi bệt xuống sàn vì tận mắt thấy cơ thể khỏa thân. Mặt tôi nhuộm đỏ vì xấu hổ và cả tức giận, giả dụ có người nào nhìn thấy tôi khỏa thân đi nữa thì cũng không khác đâu.

Ở bên kia cánh cửa, tên u ám thì thầm gì đó rồi lên tiếng.

“Ừm… cái này… Anh xin lỗi…”

Tôi lặng thinh trước lời ấy.

Bực tức trước những lời phân bua và cả sự thật rằng anh ta đã thấy tôi khỏa thân, tôi mở lời nhằm phá tan sự im lặng.

“… Anh là đồ tồi. Sao anh không biến đi? Tên kinh tởm…”

Miệng tôi phun ra toàn lời cay độc không ngừng mà tôi còn không nhận ra.

Chẳng thể khác được bởi tôi đã bị một tên con trai cùng tuổi nhìn mình khỏa thân mà.

Tên u ám im lặng nãy giờ thì sau khi nghe vậy, thì thầm [Anh xin lỗi…] và rời đi.

Chính lúc đó tôi không hay biết anh ta đã khóc.

Tôi nhớ lại những sự kiện đã diễn ra hôm nay. Như là chuyện tôi quên đem dù khi mưa, quên khóa cửa phòng thay đồ, bị đứa anh kế mình ghét thấy mình khỏa thân, hết sức rủa anh ta […Anh là đồ tồi.]

Mệt mỏi vì lo lắng, tôi dừng suy nghĩ lại và vào tắm qua vòi hoa sen rồi làm ấm cơ thể.

Nước nóng từ vòi hoa sen dội từ trên cao xuống đầu tôi. Dòng nước gợi đến tôi cơn mưa ban nãy.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh người đến che mưa cho tôi, và khi tôi nhớ đến hai chiếc ô người đó cầm, nước mắt tôi như trực trào.

Lần đầu tiên tôi hiểu cảm xúc của mình khi nước mắt không ngừng chảy theo dòng nước.

“… Mình đã phải lòng người đàn ông đó rồi.”

Tôi khóc tiếp một lúc cho mối tình đầu đã tàn khi chưa kịp nở rộ.

Tất cả là tại cơn mưa đó.

Nếu trời không mưa thì tôi đã không gặp anh ấy, tôi sẽ không phải buông lời chửi rủa với anh kế, và tôi sẽ không… cảm thấy như này.

Toàn bộ là vì cơn mưa đó hết!

Mưa… Tôi ghét nó.

Tôi căm ghét bản thân vì quá yếu đuối!

Tôi đóng vòi nước lại và tắt đi cảm giác chìm đắm trong vòi hoa sen.

Tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi phòng và lau người, tôi chợt nghĩ gì đó.

Kể từ giờ về sau, tôi sẽ dừng… tìm kiếm anh ấy.

Và tôi quyết định sẽ dành những ngày còn lại như bình thường.

Nhưng tôi không biết anh ấy chính là người thân thiết nhất với tôi và chính tôi đã tổn thương anh ấy.

Trước cái ngày bọn tôi mở chiếc hộp Pandora…

Bình luận (0)Facebook