Chương 12: Đáng lẽ em kế tôi không nên có thêm người anh trai
Độ dài 1,179 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-09 15:15:31
Sang tuần, bọn tôi nhập học cùng một trường cấp 3.
Trước lễ khai giảng, tôi không khỏi sốc lần nữa.
….. đừng nói là cái tên anh trai u ám đó chung lớp với mình đấy nhá!
Tôi đã rất sốc khi nhìn thấy danh sách lớp được dán trên bảng thông báo. Riêng ngày ấy, tôi đã nguyền rủa Chúa Trời dù cho tôi đã phớt lờ sự tồn tại của anh ta.
Lúc trước khi đến khán phòng, tôi bèn kéo tên u ám đó một nơi không người.
“Tôi và anh chỉ là người dưng thôi nên nhớ giữ bí mật chuyện chúng ta là anh em giùm cái! Và đừng hòng bắt chuyện với tôi luôn nốt!”
Nghe tôi nói vậy, anh ta đáp lại [Anh hiểu rồi…] cùng cái biểu cảm bối rối.
“Hmph!”
Song tôi lạnh lùng bỏ anh ta lại và hướng thẳng đến khán phòng trường.
Anh ta không di chuyển một bước mà chỉ đứng trơ đó một lúc.
Nhưng tim tôi lại nhói lên vì anh ta chẳng hề phàn nàn lấy một điều và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài chửi rủa cả. E rằng nếu tôi không than phiền ít nhất một câu thì con tim tôi sẽ “vỡ” mất.
Lễ khai giảng kết thúc, học sinh bọn tôi chia theo lớp tiến vào lớp học của mình.
Sau khi màn giới thiệu bản thân đã hết, như dự đoán thì cái chủ đề về mối quan hệ giữa tôi và tên u ám kia được gợi lên.
Anh ta cũng cư xử là người lạ hệt như tôi. Nhưng đúng thật tôi luôn cố tránh chạm mặt anh ta nhiều nhất có thể khi ở nhà, nên tôi không biết gì về anh ta lắm thành ra cả hai như “người không quen” thật.
Quả đúng là tên u ám hàng thật, anh ta liền bối rối khi được cái cậu đẹp trai ngồi sau bắt chuyện với mình, chả hiểu sao tôi thấy cảnh đó trông hơi lố bịch và buồn cười.
Và sau khi khai giảng kết thúc, mấy đứa lớp tôi đã quyết định kéo nhau đến quán karaoke gần trường.
Tên u ám bảo anh ta không đi được vì có việc bận, nhưng tôi chẳng biết anh ta hay bận chuyện quái gì ở nhà nữa.
Tôi không muốn biết và không có nhu cầu bị bạn cùng lớp gọi chủ đề đó lên nói nữa, tôi tự lẩm nhẩm trong đầu… đừng đến, đừng có đến, mau mau biến về giùm! Trong lúc bản thân nói nguyền.
Lúc anh ta đi về, tôi đã làm bạn với một cô gái tên Izumo-san, cũng là người ngồi cạnh tôi.
Dáng vẻ đáng yêu kèm hình tượng mạnh mẽ của một gyaru, nhưng theo tôi thì có lẽ cậu ấy đang làm pha debut cấp 3 nhỉ? Rõ ràng là thế mà.
Tôi còn kết bạn với hai cô bạn dễ thương không kém cạnh khác là Miuchi Asuka và Reizei Ayano, mang hình ảnh phụ nữ tri thức.
Cuộc vui nhanh chóng tàn, bọn tôi tạm biệt nhau ai về nhà nấy.
Dẫu vậy, bước chân tôi rõ nặng nề.
Muốn về bây giờ thực sự rất khó.
Không phải tôi ghét mẹ kế mình hay gì.
Ban đầu tôi hơi lo về bà ấy là kiểu người ra sao, nhưng mẹ kế lại rất dịu dàng và đối tốt với tôi bình đẳng như tên u ám kia.
Bà ấy đã làm hư tôi thì đúng hơn.
Tôi hiểu đây là cách bà ấy quan tâm một người lạ như tôi. Đó là tại sao tôi muốn dành thời gian cười nhiều nhất có thể.
Tuy nhiên, tôi không ưa gì sự tồn tại của tên u ám ấy.
Không phải là vì anh ta đã nói hay làm gì tôi. Nếu phải tóm gọn lý do tôi không ưa bằng một từ thì đó là “bất khả thi”!
Đây là thuật ngữ con gái hay dùng, nhưng tôi nghĩ khá vô lý nếu bên kia chưa làm gì sai.
Từ lần gặp đầu, tôi đã ghê tởm cái vẻ ngoài đáng khinh xộc xệch của anh kế mình, là người trùng tên với anh ruột yêu dấu của tôi.
Do vậy tôi không muốn phải về ngôi nhà có tên đó đang ở. Thẳng ra là tôi không thích ở chung với anh ta.
Vừa đi vừa thở dài, tôi chẳng hề hay biết mình đang bị nhóm ba tên du côn nhìn.
“Nè cô em dễ thương ới! Sao cưng không đi chơi với tụi anh nhỉ?”
“Không, a… làm ơn dừng lại đi!”
Tôi ngỡ ngàng khi đột nhiên bị tên lạ mặt bắt chuyện. Lý do tại sao tôi không kháng cự dù nên làm vậy cũng do tính nhút nhát của mình.
Lúc anh trai vẫn còn, tôi thường hay trốn sau lưng anh ấy nhưng giờ tôi phải tự mình giải quyết.
Cứ nghĩ bản thân đã trưởng thành kể từ lúc ấy và tôi có thể lên tiếng một chút, nhưng khi bị ba tên đó vây quanh tôi lại sợ hãi mà chẳng thốt nên lời.
Giá như là anh ta, mình đã muốn nói gì thì nói rồi…
Nghĩ vậy, một tên trong đó chộp lấy tay tôi.
Khoảnh khắc ấy, cảm giác sợ sệt kinh tởm chạy dọc cơ thể tôi.
… Cứu em với, Onii-chan!
Tôi nhắm nghiền mắt, cầu sự giúp đỡ từ người anh trên thiên đường.
Nhưng Onii-chan nào còn… ở đây.
Khi tên đàn ông nắm tay cố kéo tôi đi, đột nhiên hắn ta nới lỏng sức.
“Dừng tay.”
Từ giọng nói đó, có một người trước mặt tôi và đang giữ cánh tay của gã cầm chặt tay tôi kia.
“Cái đéo gì? Thằng chó…”
Gã đàn ông buông lời dọa nạt khi bỏ tay tôi ra.
Tôi nhìn kỹ lắng nghe giọng nói và dáng vẻ của người cứu tôi khỏi gã du côn.
Anh ấy có hơi cao với mái tóc vuốt ngược sau. Trên hết là ánh mắt sắc lạnh nhìn đằng trước làm tôi có ấn tượng mạnh về ảnh.
Chợt cảm giác déjà vu về anh ấy nổi lên khiến tim tôi đập một nhịp, nhưng còn hơn cả thế.
Đối phương đông hơn và có thể anh ấy sẽ bị đánh hội đồng lại.
“Chờ đã, nguy hiểm lắm, chạy ngay đi!”
Tôi hoảng hốt cảnh báo anh ấy chạy đi, song không có dấu hiệu ảnh sẽ làm theo.
Vi vài lý do, tôi đã thấy sốc.
“Trốn vào chỗ tối đi…”
Đứng cạnh bên tôi, lần đầu tiên anh ấy lên tiếng.
Có vẻ anh ấy bảo tôi hãy giữ khoảng cách.
Sau khi chắc rằng tôi đã rời khỏi, anh ấy vẫn không buông cánh tay gã kia. Trái lại, ảnh trừng mắt nhìn đối phương. Lũ du côn cực kỳ tức giận trước vì bị nhìn nên đã giơ nắm đấm lên.
“Coi chừng!”
Giây phút tôi hét lớn và nhắm chặt mắt lại, tiếng bang vang lên. Tôi sợ hãi mở mắt nhằm tìm âm thanh phát ra từ đâu.
Một cú đấm thẳng vào trán anh ấy, nhưng ảnh không di chuyển một bước.
Mặc kệ mọi thứ, anh ấy mỉm cười.
Nụ cười điêu đứng ấy đã đốn ngã trái tim tôi…