Chương 34
Độ dài 1,965 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-10 00:00:27
“Tuyệt thật đấy! Souta! Tao đã đạt được thứ hạng cao nhất từ trước đến giờ đó!”
Eiji vỗ nhẹ vào vai tôi và nói như vậy. Tôi muốn cậu ta dừng lại vì nó khá đau.
“Vậy à, tao cũng vừa mới biết thôi. Có phải là hạng 12 không?”
“Ừ ! Tao đã rất bất ngờ đấy! Đây là lần đầu tiên tao đạt được điểm số như thế!”
Tờ thông báo xếp hạng đã được dán lên. Tôi thấy Eiji nhảy nhót vui mừng từ xa khi tôi đi kiểm tra trước đó, nên tôi đã tiện thể kiểm tra tình hình cậu ta.
...Và sau đó, Eiji đến gần tôi và tiếp tục vỗ vai và lưng tôi, đồng thời thể hiện sự vui sướng của mình.
“Đau, dừng lại đi.”
“Ồ, phải rồi. Nhưng mà, cảm ơn mày nhá. Bọn mày đúng là một cặp dôi mang đến may mắn mà."
“Không phải cặp đôi gì đâu. ... Ừ thì, tao cũng vui khi nghe điểm của mày đã tăng.”
Eiji báo lại rằng điểm của cậu ta luôn cao mỗi khi bài kiểm tra được trả lại. Thật tốt khi cậu ta có vẻ hạnh phúc khi tôi nói vậy.
Nhìn Eiji như vậy... Tôi cũng kiểm tra thứ hạng của mình.
[Hạng 1 toàn trường/ trong số 240 học sinh.]
Lần này tôi lại đạt được hạng nhất một lần nữa.
“Không ngờ hạng mày cũng tăng cao đến vậy, ….Hamada ở lớp ba hình như đang khá buồn rầu.”
“Hamada là ai?”
“Là người đạt hạng nhất kì trước. ... Mà, có vẻ như mày không quan tâm đến người khác cho lắm nhỉ.”
Tôi không biết điều đó. Nhưng cũng đúng, việc tôi dành được vị trí dầu tiên đồng nghĩa với việc người dành hạng nhất trước đó đã phải rớt hạng.
Tuy nhiên, Eiji lại nói ra điều mà tôi không ngờ đến.
“Tao nghe nói Hamada đã rớt xuống khoảng hạng 30.”
“Chuyện gì với Hamada à?”
"À….cậu ta có bạn gái và trở nên tự mãn. Có lẽ đôi khi người ta bị cuốn vào việc có bạn gái mà bỏ qua mọi thứ khác. Có lẽ bọn mình không giống vậy.”
Tim tôi đập mạnh khi nghe những lời của Eiji.
...Thật may khi tôi chưa thổ lộ tình cảm với Nagi. Tất nhiên là không có gì đảm bảo rằng sẽ thành công. Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Tôi không biết liệu bản thân có thể đạt được kết quả tốt trong bài kiểm tra này hay không.
“Ý tao là, mày, à không, bọn mày. Cả hai bắt đầu hẹn hò từ khi nào?”
“Hả…”
Tôi ngạc nhiên khi Eiji đột ngột hỏi vậy. Tôi vô thức mở miệng, nhưng không thể nói lên lời.
“Thành thật đi. Mày đã nhận ra cảm xúc của mình từ lâu rồi đúng chứ.”
“.....”
Eiji nhìn tôi với ánh mắt chắc nịch. Tôi khẽ gật đầu.
“Nhân tiện, mày nhận ra khi nào vậy?”
“Tôi chỉ cảm nhận được một cách mơ hồ thôi. Tới tận buổi hòa nhạc, tao mới thực sự chắc chắn. Tao nghĩ nói như vậy vào thời điểm có hơi thiếu tế nhị. Thế mày đã thổ lộ chưa?"
“.....Không, chưa nữa. Ý là, tào còn có có bài kiểm tra và nhiều thứ khác nữa.”
“Ồ? Vậy sao? Thế thì đây là thời điểm khá tốt đấy.”
Eiji nhìn tôi với một nụ cười nham hiểm. Tôi thực sự muốn đanh cậu ta
Tôi thở dài và hạ giọng. Rồi nhìn chằm chằm vào Eiji.
“Có một chuyện tao muốn hỏi mày, chỉ dùng để tham khảo thôi. Mày và bạn gái đến với nhau như thế nào vậy, Eiji”
“Bọn tao á? Tao nghĩ hai đứa cũng không làm gì đặc biệt cả. Hồi học trung học, cả hai thường xuyên về nhà cùng nhau. Tao thú nhận tình cảm của mình với em ấy trên đường về nhà.”
Ồ…Không chắc là tôi có thể làm được như thế? Nghe dường như rất giống với Eiji.
“Sau đó, Kirika đã phàn nàn tao rất nhiều thứ. Nào là đáng lẽ nó nên lãng mạn hơn. Tao nói em ấy rằng ẻm nên rơm rớm nước mắt và cảm thấy vui, và thế là em ấy đã đấm thẳng vào mặt tao.”
“….Nghe thực sự rất giống với hai người bọn mày.”
Eiji cười lớn khi thấy tôi đáp lại. Tôi lại bị đánh vào lưng.
“Với bọn tao thì chỉ có nhiêu đấy thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn nếu mày cứ làm điều đó một cách tự nhiên.”
“….Ừm, cám ơn mày nha.”
Trong lúc được khích lệ bởi những lười của Eiji. Tôi cất tờ thông báo thứ hạng vào trong túi.
◆◆◆
“...! Tuyệt vời thất đó ! Souta-kun, cậu lại dạt được hạng nhất rồi”
“Cậu cũng được hạng nhất mà, Nagi. … Thậm chí cậu còn đạt điểm tuyệt đối môn Anh nữa.”
Nếu tôi đạt hạng nhất, thì dĩ nhiên... mà cũng chưa chắc, nhưng có khả năng cao là Nagi cũng đạt hạng nhất luôn.
“Fufu.Cám ơn cậu nhiều lắm, Souta-kun. Lần này cậu đã kèm cho mình rất nhiều thứ.”
“...Nhưng mà, Nagi mới là người đã cố gắng hết sức. Thật sự đáng kinh ngạc đó.”
Khi tôi đáp lại Nagi, người đang mỉm cười [Ehehe], tôi không thể không mỉm cười theo.
“A, vậy là đến lúc thưởng rồi! Cậu muốn yêu cầu điều gì, Souta-kun?”
“À... có lẽ điều đó mình không thể làm ngay lúc này được. Liệu mình có thể nghe yêu cầu của Nagi trước được không?”
Nagi trông có vẻ lo lắng, nhưng cô ấy gật đầu sau khi nghe tôi nói.
“Ừm, mình hiểu rồi. ……À ừm, mình... mình cũng đã nghĩ về nó nhiều lần rồi.”
Cô ngồi xuống trước mặt tôi. ……Nagi nhìn chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt cô đỏ bừng và trông hơi ngượng ngùng.
“M-mình muốn cậu... ôm mình.”
Bất ngờ...... không. Tôi đã mong đợi điều đó, nhưng tôi lại không nghĩ rằng nó sẽ thành sự thật. Tôi như bị đứng hình.
Nagi mở miệng, có chút lóng ngóng
“Ưm, thì... Việc được ôm có tác dụng giảm căng thẳng và ổn định tâm trạng, ….. ừ, là vậy đó.”
Nagi hạ mắt xuống
“T-thực ra, đấy chỉ là nói dối thôi. Um….”
Sau khi Nagi lầm bầm một hồi. Cô nhìn tôi và nói với giọng bé như một con muỗi.
“S-Souta-kun. Mình chỉ là muốn cậu ôm mình thôi.”
Đó là những gì cô nàng nói
…………
“……Souta-kun? ”
Tôi hít sâu một hơi. Tôi thở mạnh ra và sau đó đặt tay lên vai của Nagi.
Nagi giật mình,……, nhưng không có chút sợ hãi nào trong dôi mắt ấy cả.
Sau khi biết được rằng cô ấy khá mảnh khảnh. Tôi ôm lấy cơ thể mảnh mai và mềm mại của cô. Một mùi hương nhẹ nhàng và ngọt ngào xộc thẳng vào mũi tôi.
Chờ đã, không tài nào tôi có thể làm được việc này.
“Ahh……”
Một anh thanh nhỏ vả dễ thương của Nagi truyền đến tai tôi. Sau đó, tay của Nagi chầm chậm di chuyển..... lên lưng tôi.
Trái tim tôi đập rất nhanh. Như thể đã được truyền đến, miệng Nagi bật ra một tiếng cười.
“Tim Souta-kun đang đập nhanh thật đó.”
“....Trước giờ mình chỉ có ôm người trong nhà mà thôi.”
“Mình cũng vậy. …Giờ mình cũng đang rất lo lắng đó, biết không? Rất lo lắng luôn.”
Nagi nói thế với tôi. Khi nhắm mắt lại... tôi có thể nghe thấy một tiếng đập nhỏ chồng chéo lên trên tiếng tim mình.
“Lần trước... khi chúng ta trên tàu, cậu cũng đã làm như vầy.”
“À ừm. Chắc là vậy.”
Tôi vẫn tiếp tục gần gũi với Nagi như này khi tàu rung lắc và tư thế cũng trở nên giống như hiện tại. Mặc dù đó chỉ là một tai nạn.
Cơ thể cô ấy khá mảnh mai. Tôi sợ rằng nó có thể vỡ nếu tôi có hơi dùng quá lực.
“…Nagi. Cậu vẫn ăn uống đầy đủ chứ?”
“Fufu, có chứ. Do phải múa, nên mình luôn phải kiểm soát cân nặng của bản thân.”
“Vậy à.”
Giờ cô ấy nói thế tôi mới hiểu ra. Đúng là nếu cân nặng thay đổi, nó sẽ ảnh hưởng đến cách cô ấy múa.
“Hay là cậu thích phụ nữ có chút đầy đặn hơn, Souta-kun?”
Lời của cô, pha lẫn với tiếng cười, khiến tai tôi có chút nhột. Tôi nghĩ cô nàng đang hơi lấn lướt.”
“Không hẳn. …..Miễn đó là cậu thì mình không bận tâm đâu. Mình chỉ muốn cậu khỏe mạnh là đủ rồi.”
Vừa dứt lời. Cái ôm của Nagi trở nên mạnh hơn một chút.
“Fufu, phải ha. Có vẻ như chúng ta cùng nghĩ như nhau nhỉ. …….Trước đây, mình đã từng nghĩ về nó. Minori-kun rất nam tính. Cơ thể cậu to lớn và mạnh mẽ...... và khi mình ôm cậu, mình cảm thấy bản thân được an toàn.”
Cô nàng ôm chặt lấy tôi. Cô dùng nhiều sức, nhưng lại không đau lắm.
……Còn với tôi, tôi lo lắng về việc phải chạm vào những thứ mềm mại của cô.
Tôi nhìn đi hướng khác, cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng cách nào đó.
Nhưng tôi không thể kiềm chế được. Tôi không thể không chú ý đến Nagi......phần nữ tính của cô.
Bình tĩnh đi. Bình tĩnh. Bình tĩnh......
"N-Nagi? Ưm. Cậu còn muốn tiếp tục thế này…….bao lâu nữa vậy?”
“Chỉ một chút nữa thôi, được không?”
Tôi gật đầu với lời của Nagi và tiếp tục ôm cô. Nếu chỉ là một chút nữa thôi...... thì cũng được.
Tiếng cười vui vẻ acủa Nagi làm cho tôi cảm thấy dễ chịu. …..Sau đó, cổ tôi chợt trở nên ấm hơn.
“N-Nagi!?”
“Chỗ này. Ấm áp và mùi như Souta-kun. Thật dễ chịu.”
" Đ-đúng thật là. ……Điều này thật ngại mà.”
“……Ah, mình xin lỗi.”
Với một chút thất vọng, Nagi ngước lên. Ngay cả khi tôi không nhìn thấy, tôi vẫn có thể biết rằng cô đang trưng ra gương mặt buồn bã.
….Haizzz, đúng là hết cách thật mà.
“Chỉ duy nhất một lần này thôi đó.”
“…..! Cậu chắc chứ?”
“Ừm, thật ra mình cũng cảm thấy hơi ngượng. …Nhưng không sao đâu.”
Trời ạ, mặt mình nóng lên rồi.
Tuy nhiên, tôi đã cố gắng xoay sở để nói ra. Tôi có thể nghe được giọng vui mừng của Nagi...
Tôi cũng đặt cằm mình lên vai Nagi.
Và giữ nguyên như vậy cho đến khi Nagi hài lòng.
◆◆◆
“M-mình xin lỗi. mình có hơi quá đà…ưm, nhưng thật vui đó.”
“Rất vui vì bạn thích nó.”
Tôi nói với Nagi, người dường như có chút hối lỗi... và nhìn đi chỗ khác.
“À ừm, mình không ghét nó đâu... Thật ra việc đó cũng khá vui."
Chưa nói hết câu, tôi chợt nghe thấy tiếng cười của Nagi.
“Fufu. Tốt quá!”
Tôi không thể tránh ánh mắt cô mãi được, vì nên tôi quay lại nhìn Nagi, người đang mỉm cười và trông rất hạnh phúc.
Nagi nghiêng đầu cười.
“Nhặc mới nhớ. Phần thưởng của Souta-kun là gì thế? Cậu yêu cầu điều gì cũng được!”
“Ừm... phải ha, đến lượt mình rồi nhỉ.”
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu để làm dịu trái tim đang đập nhanh của mình lại.
Sau đó, tôi mở mắt. Trái ngược với lúc trước, biểu cảm căng thẳng nhẹ của Nagi hiện ra rõ ràng.
“Tuần sau. Mình muốn được đi công viên giải cùng với cậu.”
Khi tôi nói vậy, Nagi nhìn tôi với ánh nhìn trống trải.
“Ơ, ưm. Ưm, Souta-kun? Chỉ cần như vậy thôi ư?”
“Ừm, ...Thật ra mình chưa bao giờ công viên giải trí thực sự nào cả. Và Mình muốn đi cùng với Nagi trong lần đầu tiên này.”
Sau đó Nagi nhìn tôi…. mỉm cười. Cô ấy trông khá hạnh phúc.
“Được! Mình cũng chưa từng đi đến đó bao giờ, vì vậy mình cũng muốn đi với cậu! Không chỉ mỗi lần này, mà bất cứ khi nào bạn muốn!”
Tôi thở nhẹ một hơi và... nắm chặt tay lại.
Tôi mừng. ...Thực sự rất mừng
Rồi sau đó, tôi nhắm mắt lại.
Tuần sau. Tôi quyết định sẽ.