Chương 33: Muốn nanh chóng trở thành người lớn
Độ dài 946 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-12-22 17:03:11
“――Lễ hội văn hóa à?”
“Đúng thế! Sắp tới trường sẽ tổ chức đấy. Chị vui ghê luôn!”
Nói rồi, người chị họ Netora Reiko hào hứng như trẻ con, làm tôi—Yamazaka Chihiro—chỉ biết nhìn chị ta qua màn hình điện thoại ngán ngẩm.
“Thỉnh thoảng chị muốn thấy Chii-chan.” Đó là lí do tôi phải dùng chức năng video call, thứ tôi hầu như chẳng đụng đến bao giờ, để một tháng đôi ba lần được gặp chị ấy.
Mà thú thật, vì tôi có “cảm tình” với Rei nên được nhìn thấy nhau thế này tôi cũng mừng phát điên. Vấn đề là như mọi khi, chị ấy vẫn vô tư một cách quá đáng.
“Thật ra chị muốn thử làm thêm ở một quán cà phê, nhưng có quy định là học sinh năm nhất không được làm việc liên quan đến ăn uống…”
Chắc Rei mới tắm xong nên chỉ mặc mỗi cái áo thun mỏng với chiếc quần short ngắn cũn, đủ khiến một tên trai tân như tôi phải khổ sở kiềm chế.
Dù là em họ, lại chỉ kém nhau một tuổi, nhưng sao Rei vẫn hớ hênh đến khó hiểu trước mặt tôi.
Đã thế, tôi lại lo không biết ở trường chị ta có đối xử y hệt thế với đám con trai khác không. Một kẻ đang “yêu xa” trong thầm lặng như tôi không thể nào yên tâm nổi.
Chẳng biết chừng chị ta sẽ bị một gã tồi tệ nào đó “tóm” mất.
***
“Chii-chan ơi, để chị giới thiệu nhé! Đây là người yêu của chị, Ma-kun!”
“Chào cưng, anh là bạn trai của Rei đây!”
***
Chỉ tưởng tượng cảnh Rei bị một tên lông bông ve vãn thôi là tôi đã muốn rống lên “U-Ốaa—” vô nghĩa.
“――Này, có đang nghe chị nói không, Chii-chan?”
“Hả, à… ừ, tôi đang nghe đây.”
Thấy tôi đờ ra, Rei ghé sát mặt vào màn hình, trông có vẻ hờn dỗi.
Phần cổ áo hơi rộng, thấp thoáng đủ thứ làm mắt tôi cứ vô thức dán vào đó. May là qua camera, Rei không biết tôi đang nhìn chỗ nào, nên tôi… nhìn thỏa thích.
“Kẻ đáng thương” à? Chỉ những ai chưa bao giờ nổi máu tà dâm với cô chị họ xinh đẹp của chính mình mới có tư cách lên tiếng!
Cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà xem, khi trong nhà lại có một “nàng” gợi cảm chẳng khác gì bước ra từ truyện 18+ như vậy, tâm tư ai mà chả xáo động.
…Thú thật, thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ “được ngắm này cũng sướng”, nhưng cứ sợ mình sẽ trở thành kẻ chỉ còn biết rung động trước mấy kiểu “chị gái đoan trang” mà thôi, nghĩ mà rùng cả mình.
“Hầy… giá mà nhà Chii-chan ở gần đây để bọn mình đi hẹn hò lễ hội văn hóa với nhau thì tuyệt biết mấy…”
A—!! Chị ta đúng là chuyên buông mấy câu sát thương như vậy!
Biết rõ Rei chỉ đùa nhưng tim tôi vẫn nhói một cái.
Rốt cuộc Rei còn muốn cho thêm “Chị gái ranh ma” vào danh sách sở thích của tôi hay sao. Tôi lăn lộn mười tám vòng trong đầu mà mặt vẫn tỏ ra bình thản.
“Bỏ công lên tàu shinkansen đi trông bà, cứ như trò trừng phạt ấy.”
“Hả, quá đáng thật đó! Chii-chan, chị lớn hơn em đấy nhé, chị là chị họ hơn em một tuổi đó nhé!”
Màn đối đáp này thực ra tôi rất thích, nhưng niềm vui ấy ngắn lắm. Lần nào cũng thế, cứ mỗi lần gọi video xong tôi lại nuối tiếc.
“—Ôi, muộn rồi. Chị ngủ đây.”
“Bà lúc nào cũng ngủ sớm thế, giờ mới 9 giờ mà?”
“Thiếu ngủ là kẻ thù lớn nhất của làn da, chị cũng phải giữ nhan sắc đấy chứ.”
“Ờ ha, tạm biệt, hẹn hôm khác.”
Rei cười “ô hô hô”, tôi cũng đành cười khổ, sắp ấn tắt điện thoại thì.
“…Giá mà Chii-chan ở ngay gần nhà chị thì tốt biết mấy…”
“――――――”
Câu nói thoáng buồn của Rei vang qua loa, trong khi chính tôi còn ước điều đó hơn ai hết.
Giá như tôi được ở sát bên Rei , hay ít nhất có đủ điều kiện để muốn gặp là chạy ngay đến. Nhưng hiện tại tôi chỉ là con nít, vé tàu shinkansen còn chẳng tự mua nổi, nghĩ mà tức.
Tôi muốn nhanh chóng trở thành người lớn, để không còn là một đứa con nít trong mắt Rei , mà được chị nhìn nhận như một “người đàn ông”.
Rei thấy tôi nghiến răng, có lẽ cũng đoán được điều gì, chỉ khẽ cười gượng.
“…Chị nói linh tinh làm phiền Chii-chan quá, chị không muốn để đứa em đáng yêu của mình phải bận tâm đâu. Như thế chị mất tư cách làm chị rồi…”
“…Tôi…!”
Ít nhất tôi muốn tỏ ra cứng cỏi, muốn sớm đuổi kịp chị ấy, nên tôi bật thốt.
“Tôi chưa bao giờ coi bà là ‘chị’ của tôi đâu đấy!”
“Ế—!? Sao đột nhiên em phũ thế!?”
“Mỗi lần gọi, bà toàn coi tôi như con nít… chiều cao hay gì rồi tôi cũng vượt qua bà, bà cứ đợi đấy!”
“Ch-Chii-chan!?”
Mặc kệ Rei bối rối, tôi cúp máy luôn.
…Chết tiệt, mặt mình nóng bừng… thế này sao ngủ nổi…
Tôi vùi đầu vào gối, tự hỏi mai mình có dậy sớm nổi không.
***
Đêm đó, tôi mơ thấy mình bị một con bọ ngựa cái chộp lấy rồi xơi tái. Trong mơ loáng thoáng tiếng cười của Rei, nhưng như mọi cơn ác mộng khác, chỉ vài phút sau khi tỉnh dậy, tôi quên sạch mọi chi tiết vừa xảy ra.
***********
P/S: Cách hành văn của cha tác giả này thật sự có vấn đề ấy. Đọc chả hiểu nổi.