• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 156 : Thật khó xử khi phải ngồi cùng trên xe ngựa

Độ dài 1,096 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-25 21:47:01

Trans: Chí mạng

_______________________

"Thật sự... Em thật sự xin lỗi..." 

"... Không sao đâu…" 

Trên xe ngựa từ nhà hát trở về lâu đài, Rishe cúi đầu thật sâu. 

Cô thậm chí không thể nhìn thẳng vào Arnold đang ngồi đối diện. Trong khi run rẩy, Rishe tuyệt vọng xin lỗi hết lần này đến lần khác. 

(Mặt mình như muốn bốc cháy rồi...!!) 

Kể từ đó, bầu không khí trong xe ngựa trở nên có phần khó xử. Càng nghĩ đến điều đó, cả mặt và tai của Rishe càng nóng lên, làm cô càng thêm xấu hổ. 

Tất cả là do hành động mà cô đã làm trước đó. 

Rishe đã quả quyết chứng minh cho Dietrich thấy rằng Arnold là một người chồng tốt. 

Kết quả là Dietrich quyết định ở lại Garkhain trong một thời gian. Nhưng nguyên nhân khiến bầu không khí bên trong xe lại như thế này là do Rishe đã vô tình chạm vào Arnold. 

(Trời ơi, mình đã làm cái quái gì vậy...!! Vì muốn phản đối lời của Vương tử Dietrich, mình đã tuyên bố một cách kỳ quặc và rồi lại ôm lấy Arnold điện hạ...) 

Điều đó còn hơn cả việc ôm eo trước mặt mọi người. 

Khi nhớ lại khoảnh khắc bản thân bám vào Arnold, Rishe muốn che mặt lại bằng hai tay. Cô cảm thấy lời nói của Arnold trở nên ít đi, và sự im lặng làm cô cảm thấy không yên. 

"Trước hết, việc đã làm phiền ngài, kể cả việc tạo điều kiện để gặp gỡ và nói chuyện với Vương tử Dietrich, em thật sự xin lỗi..." 

Khi Rishe xin lỗi lần nữa, Arnold thở dài nhẹ. 

"Ta không có ý định hạn chế hành động của em. Em muốn gặp ai thì cứ gặp, muốn nói chuyện với ai thì cứ nói." 

"Điện hạ..." 

Vốn dĩ Rishe sẽ không bao giờ được phép tự do như vậy. 

Về phía Dietrich thì bình thường, còn mẹ của Rishe là điều hiển nhiên, chỉ có Arnold là khác biệt. Vị trí của con gái gia đình công tước hoặc vợ của hoàng tộc vốn dĩ là như thế. 

"…Em thật sự muốn Vương tử Dietrich hiểu rằng Arnold điện hạ là một người rất tốt bụng." 

Với tâm trạng hờn dỗi, Rishe nói vậy, và Arnold mỉm cười mỉa mai đáp lại. 

"Những gì tên đó nói là sự thật, lời nói của em thật ngây thơ." 

"…Không thể như vậy được." 

"Thay vì điều đó. Nếu em để người đàn ông đó ở lại thị trấn này, em nên bắt hắn phải trả giá cho tội ác ngu ngốc mà hắn đã gây ra với em." 

Dù Arnold nói vậy, nhưng việc bị Dietrich hủy hôn ước, Rishe thậm chí còn cảm thấy biết ơn. 

"Em thà để Arnold điện hạ nói những điều tồi tệ hơn là bất cứ điều gì khác." 

"Dù hắn có nói gì thì ta cũng không cảm thấy gì cả. Để kẻ nhỏ mọn đó sủa gì cũng được.—Nhưng..." 

Sau khi nói với vẻ mặt điềm tĩnh, Arnold nói với giọng thấp hơn một chút. 

"Ta không có ý định dung thứ cho việc em bị coi thường." 

Rishe lại cảm thấy tim mình đập thình thịch. 

(...Dù vì mình mà ngài ấy nói đến mức này...) 

Làm sao Arnold lại là người tàn nhẫn và độc ác được? 

Rishe nghĩ vậy, nhưng nếu nói ra, chắc chắn sẽ bị phủ nhận. Để Dietrich và Arnold hiểu được, có vẻ như cần phải truyền đạt bằng cách khác ngoài lời nói. 

"Dù vậy, về sự việc vừa rồi, ta cũng bất ngờ." 

"!!" 

Khi câu chuyện quay lại vấn đề ban đầu, Rishe giật mình run lên. 

"Hiếm khi em lại có hành động và thái độ như vậy." 

"Về việc em vô tình ôm chặt lấy điện hạ, em thành thật xin lỗi..."  

"…Đó không phải là vấn đề." 

Với vẻ mặt không hài lòng vì lý do gì đó, Arnold nói, khiến Rishe nghiêng đầu thắc mắc. 

"Em đối với tên đó có vẻ cởi mở hơn so với khi tiếp xúc với người khác." 

"Mmm..." 

Đúng như Arnold đã chỉ ra, Rishe nhận thức được rằng cô thường nói quá nhiều với Dietrich. 

"Đó là bởi vì hồi xưa em cũng đóng vai trò là người giám sát Vương tử Dietrich, và em luôn la mắng ngài ấy. Cuối cùng em lại trở nên gay gắt chỉ riêng với người đó... hay đúng hơn, em với ngài ấy là bạn thuở nhỏ." 

"..." 

Lúc đó, Arnold đang chống cằm vào tay tựa lên bệ cửa sổ xe ngựa và chăm chú nhìn Rishe. 

"Rishe." 

"?" 

Arnold vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh. 

Khi anh làm điều này, đó là dấu hiệu bảo cô ngồi xuống chỗ đó. Rishe thắc mắc nhưng khi được gọi, cô vẫn đứng dậy và ngồi xuống cạnh Arnold. 

Khi nhìn lên anh, Rishe thấy Arnold đang nhìn mình và nói. 

"Em không mắng ta sao?" 

"Hả?" 

Đôi mắt Rishe mở to trước câu hỏi bất ngờ. 

Arnold vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và dường như chờ đợi câu trả lời từ cô. 

(Điều đó có phải liên quan đến công vụ không nhỉ...?) 

Rishe bối rối nhưng vẫn nói lên quan điểm thành thật của mình. 

"Em không dám mắng Arnold điện hạ." 

"Hửm?" 

"Đối với Vương tử Dietrich, em cảm thấy lo lắng rằng nếu không nói ra thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ..." 

"..." 

Trong khi nghe Rishe nói, Arnold đưa tay ra. 

Anh vuốt tóc bên tai của Rishe, giống như cách anh đã chạm vào đôi hoa tai đung đưa khi họ đến nhà hát. 

"Arnold điện hạ thì không cần em cũng không sao… ưm." 

Cảm thấy nhột, Rishe rụt cổ lại rồi ngước lên nhìn Arnold một cách rụt rè. Arnold nhìn chằm chằm vào cô, sau đó khẽ hạ mắt và nói. 

"Không biết thế nào nhỉ?" 

"...?" 

Trong lúc vẫn còn băn khoăn, Rishe bất chợt nảy ra một ý nghĩ. 

"Chẳng lẽ thỉnh thoảng điện hạ cũng muốn bị ai đó mắng sao?" 

"..." 

Arnold có vẻ như muốn nói điều gì đó. Mặc dù không được khẳng định, nhưng cũng không bị phản đối gì, nên cô bắt đầu suy nghĩ xem có điều gì không. 

"Vậy thì, 'Ngài không nên làm việc muộn mỗi đêm'." 

"…Cái đó thì trả lại nguyên văn cho em đấy." 

"'Ngài nên nghỉ ngơi và thư giãn nhiều hơn'." 

"Ta cũng sẽ trả lại cho em." 

"Ừm...'Ngài nên phân chia công việc của mình cho người khác nhiều hơn'..." 

"…Rishe." 

Rishe, người đang trộn lẫn một chút thật lòng của mình với chút ít đùa cợt, quyết định nói với Arnold. 

"Vậy thì, 'Nếu ngài đang cảnh giác ai đó, xin hãy nói cho em biết', thì sao?" 

"――…" 

Sau đó, Arnold khẽ mỉm cười với ánh mắt đen tối như thể đang thích thú. 

Bình luận (0)Facebook