• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 34: Ngày hôm đó

Độ dài 458 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-02 08:15:14

“Chào buổi sáng, Takizawa-kun.”

“...Chào buổi sáng.”

Buổi sáng.

Như mọi khi, Murasaki Sumire đến nhà tôi.

Đó đã là thành một lịch trình thường ngày luôn rồi.

Như thể ngày hôm qua đã không có gì xảy ra.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chà, ừm, cậu đến hơi sớm nhỉ?”

“Tớ dậy sớm hơn mọi ngày. Takizawa-kun, cậu đã thay quần áo luôn rồi. Cậu cũng dậy sớm hơn đấy.”

“Chà, chỉ là… tớ dậy sớm hơn thôi.”

Chính xác hơn, tôi không thể ngủ được.

Tối hôm trước, tôi cứ nghĩ về Murasaki Sumire và lo lắng.

Cuối cùng, tôi cũng có thể ngủ, nhưng tôi không thể ngủ nhiều.

Tôi dậy sớm vào sáng nay, cảm thấy bồn chồn.

Khi tôi bắt đầu chuẩn bị, cô ấy đã đến sớm hơn mọi ngày.

Chắc là trùng hợp thôi… mong là thế.

“Takizawa-kun, tớ có thể nói chuyện với cậu một lúc không?”

Khi tôi đang đi bộ đến trường, suy nghĩ, Murasaki-san gọi, giật nhẹ tay áo tôi.

“Chuyện gì vậy?”

“Cậu dùng loại kem đánh răng nào vậy, Takizawa-kun?”

“Kem đánh răng? Chỉ là kem đánh răng mua ở cửa hàng tiện lợi thôi.”

“Loại ở trong ống bạc có vị như nho à?”

“Ừ, chắc thế? Tớ nghĩ là loại đó.”

“Hmm.”

Cô ấy gật đầu tán thành và im lặng lần nữa.

Tại sao Murasaki-san lại hỏi về loại kem đánh răng tôi dùng?

Có phải cô ấy nhận ra nó trong phòng tắm khi đến nhà tôi không?

Kể cả thế, nó có phải thứ dừng tôi hỏi không?

“Kem đánh răng rất quan trọng, cậu biết đấy. Hơi thở là bản chất mùi của một người, và rất xấu hổ khi cậu không có mùi tốt.

“...Đúng vậy. Nhưng, không phải con gái sẽ dùng nước hoa à? Tớ luôn nghĩ nó thêm hương thơm cho một người.”

“Con gái có sử dụng nước hoa. Nhưng tớ nhận ra khá lạ khi con trai dùng chúng. Nó cho tớ cảm giác đó là một kẻ tán tỉnh vậy.”

“...Hợp lí đấy.”

Murasaki Sumire ghét những chàng trai đến để tán tỉnh cô ấy.

Nghĩa là, nếu tôi hành xử quá hào nhoáng, có khả năng cao cô ấy sẽ ghét tôi.

Khi tôi đang nghĩ điều ấy, nghĩ rằng có lẽ hành xử hào nhoáng có thể là một chiến thuật cần thiết nếu mọi thứ đã đến mức này, tôi nhận ra trường ở đằng xa.

Và có một hình bóng ở cổng chính.

Tôi có cảm giác rằng cô ta sẽ đứng đó, và đúng vậy.

Đó là Mifune Saki.

“Chào buổi sáng hai cậu. Các cậu vẫn thân thiết thật đấy.”

“Chào buổi sáng , Mifune-san. Takizawa-kun và tớ sống gần nhau. Cậu đang đợi ai à?”

“Có, người tớ đợi vừa đến rồi.”

Với một nụ cười ranh mãnh, Mifune-san tiến tới trước Murasaki Sumire.

Liếc nhìn tôi, cô ấy nói.

“Tớ biết người ở trong Momo-nyan ngày hôm đó.”

Bình luận (0)Facebook