Chương 27: Nhẹ nhàng
Độ dài 532 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-01 08:16:00
“Nó như nào? Ngon không? Này, cậu có muốn thêm không?”
“... Tớ… Tớ nó rồi.”
“Thật ư? Cậu sẽ không đi ăn với ai sau bữa này phải không? Hay là đi với Mifune-san?”
Không, tớ không có… Tớ không có kế hoạch nào với MIfune-san cả.”
“Tớ hiểu rồi. À chúng ta hết gạo rồi. Hehe, cậu ăn nhiều thật đấy.”
Có vẻ như ba cốc gạo đã hết.
Chúng tôi đã ăn hết tất cả đống gạo đó.
Không, nó được đút vào miệng tôi như thể đó là một bát mì soba vậy.
Ngay khi tôi nuốt, thìa cà ri tiếp theo ngay lập tức tới.
Tôi không thể cản nó bởi vì tay tôi đã bị trói, và không có cách nào để ngăn được.
Nếu tôi đóng miệng, thìa cà ri nóng đến gần môi tôi, nên tôi vẫn phải mở miệng trong sợ hãi.
Tôi no đến mức tôi cảm thấy như mình sắp nôn vậy.
Vị rất ngon, và tôi nghĩ nó ngon hơn bất kì món cà ri nào tôi từng ăn, nên bằng cách nào đấy, tôi vẫn có thể nuốt được, nhưng đó vẫn là giới hạn của tôi.
Thật sự, tôi mừng nồi cơm không phải là một loại nấu được năm cốc.
“Vậy thì, tớ sẽ cởi trói cho cậu.”
Và cuối cùng, tôi đã được cởi trói.
“...Ouch.”
Được cởi trói sau khoảng một giờ làm cơ thể tôi cứng nhắc, và sợi dây hơi ghim vào cổ tay vì tôi đã cố gắng để thoát ra.
Khi tôi đang cố nới lỏng cơ thể bằng cách xoay vai qua lại, Murasaki-san nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“?”
“Tớ xin lỗi, nó khá đau, phải không? Này, cậu có giận không?”
“Không, tớ… không giận đâu.”
“Thật sao? Cậu không nói dối chứ, Takizawa-kun, nó có phải một lời nói dối nữa không?”
“Nó không phải… một lời nói dối.”
Tất nhiên, tôi không giận.
Hơn cả thế, tôi quá sợ và bối rối đến nỗi tôi không biết sự tức giận của tôi đã biến đi đâu.
Và mặc dù tôi ghét phải thừa nhận, kể cả ở trong tình huống này, trái tim tôi đang đập rất nhanh vì Murasaki-san đang cầm tay tôi.
“Thật sao? Này, nó không đau chứ?”
“Không, nó không đau đâu. Tớ ổn.”
Dù sao thì, tôi cảm thấy hơi kì lạ nếu cô ấy không bỏ tay tôi ra.
Murasaki Sumire là, về ngoại hình, một cô gái cực kì xinh đẹp, cho dù tính cách của cô ấy có như nào đi nữa.
Trở nên thân thiết với một cô gái như thế, tay tôi được cầm bởi cô ấy, và ở một mình cùng nhau trong nhà quá kích thích đối với tôi.
“Không, để tớ xem. Này, tay cậu có đỡ đau hơn khi tớ làm như này không?”
“C-Có.”
Nhưng cô ấy vẫn không bỏ tay tôi ra.
Cô ấy giữ lòng bàn tay tôi với tay phải và nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay tôi với tay trái.
Một hương thơm được tỏa ra.
Kể cả khi nhà bếp đầy mùi cà ri, hương thơm ngào ngạt bao bọc tôi như thể tôi đang ở trong cánh đồng hoa vậy.
Mặt trời đang lặn dần.
Như thế, một khoảng thời gian yên tĩnh khi Murasaki nhẹ nhàng xoa cổ tay tôi trôi qua.