• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 17: Ngực tôi đáng ra phải rất bự

Độ dài 1,405 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 22:40:47

Trans: Zard

Trái thứ 12

----------------

Phải, tôi biết cái cách nói đó. Chính tôi cũng rất quen với tông giọng kiêu ngạo ấy, nó nghe hệt như cách nói trước của tôi. Nhưng làm sao có thể chứ? Tôi là một ⓑⓔⓔⓟ— vĩ đại ở kiếp trước của mình, từng cử chỉ của tôi đều tạo ra một hào quang ⓑⓔⓔⓟ— ⓑⓔⓔⓟ—. Không đời nào tôi nói chuyện theo cái cách ra vẻ thượng đẳng cả.

Tôi ⓑⓔⓔⓟ— đến nỗi tôi có thể khiến ai đó phải vô thức quỳ xuống.

Thế nhưng tôi cũng đã hiểu được phần nào đó về cụ tổ, cách ông ta nói chuyện mà không để lộ mình tạo người khác cảm giác rằng ông ta rất mạnh.

Nhưng sao tôi lại nghe được giọng cụ tổ ở chỗ này? Có khi nào đây chính là ý chí mà cụ tổ đã để lại trong bia đá không? Mẹ không nói gì về chuyện ý chí sẽ chủ động bắt chuyện với tôi.

Hơn nữa… tôi hiện đang lơ lửng với cơ thể trong suốt. Cái cảm giác bồng bềnh này…phải rồi, đây là cơ thể tâm linh của tôi.

Đó cũng là lí do vì sao tôi nghĩ là mình đã chết.

Để xem… tôi nhìn quanh không gian ánh vàng này và chẳng thấy gì. Dựa trên dòng chảy sự kiện thì hẳn tôi đang ở bên trong Bia Đá Rồng.

Mẹ cũng không nói gì về chuyện linh hồn tôi bị kéo vào Bia Đá Rồng. Nếu đây là chuyện thường thì sẽ không đời nào bà không nhắc tôi về nó. Hay nói cách khác… sự kiện đặc biệt này là dành riêng cho tôi.

Có lẽ nào cụ tổ đã nhận ra tài năng ẩn giấu của tôi và ưu tiên cho tôi không? Chuyện này hệt như mấy cái plot cliche trong truyện võ thuật, cái mà đại sự phụ nhận ra tài năng ẩn giấu bên trong nhân vật chính nhưng không có thời gian dạy vì đang trong tình thế hiểm nguy, thế nên ông ta đã sử dụng một cách đơn giản mà hiệu quả như thế này để truyền lại kĩ năng của mình.

Rồi sau đó, nhân vật chính sẽ nhận được một sức mạnh to lớn và nhắm đến việc trở thành người mạnh nhất. Trong hành trình của mình anh ta sẽ giết vài con quỷ và cứu vài cô gái ở nhà thổ rồi cuối cùng trở thành người anh hùng mà ai cũng yêu mến.

Vậy có nghĩa là thời của tôi đã đến rồi ư?

“Ngươi đang tìm kiếm sức mạnh?” giọng nói trầm trầm của tổ tiên lại vọng lên.

Đây rồi!!!! Mọi chuyện đang diễn ra đúng như suy nghĩ của tôi! Cụ tổ chuẩn bị truyền lại võ thuật… à không, sức mạnh vô biên của ông cho tôi, thứ sức mạnh có thể khiến cả thần linh phải quỳ lạy. Và một khi tôi có được sức mạnh này, tôi sẽ khiến hai con mụ nữ thần thiểu năng kia phải trả giá.

Tôi sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình, tôi sẽ dí OO mình vào hai mụ đó, rồi ném chúng vào trứng bò sát để chúng cảm nhận được những gì tôi phải trải qua!

Hoàn hảo!

Haha, mới có mười bảy chap thôi mà tôi đã gần trả thù xong rồi! Quả nhiên tôi là nhân vật chính mạnh nhất.

Thế nhưng tôi phải trả lời cho thật cẩn thận. Theo như motif thì đại sư phụ sẽ thường thử thách học trò bằng những câu hỏi đơn giản để xem họ có đáng nhận được sự dạy dỗ của ông không.

Cũng giống như câu hỏi này vậy, nghe thì có vẻ ông ta đang hỏi tôi có muốn sức mạnh không, nhưng trên thực tế, đây là một cái bẫy. Ông ta đang muốn thử xem tôi có hiểu được ý nghĩa của việc sở hữu một sức mạnh như vậy không.

Không đời nào một con người nhanh nhạy như tôi lại bị mấy câu này làm khó được. Chỉ sau ba giây suy nghĩ, tôi đã lập tức trả lời ông điều mà tôi tin rằng chính là sức mạnh vĩ đại nhất trên thế giới.

“Tôi muốn ngực bự.”

“……”

Tôi không rõ liệu có phải tôi nghĩ quá không mà bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.

“Ngươi không cần sức mạnh à?” giọng cụ tổ đột nhiên vang lên sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại và giật bắn mình.

Thứ ở phía sau tôi là một cái đầu rồng. Nó chỉ là một cái đầu nhưng lại lớn hơn so với tất cả con rồng mà tôi từng thấy.

“Cụ tổ, sao ông chỉ có cái đầu không thế?” tôi cẩn trọng hỏi.

“Ta là Khởi Nguyên Long, được sinh ra từ hư vô. Thế nên cũng là lẽ tự nhiên khi ta lớn hơn so với những con rồng khác. Còn về câu hỏi sao ta chỉ có mỗi cái đầu… cơ thể gốc của ta chỉ là một ý chí và sức mạnh còn lại của ta cũng có giới hạn. Ta không còn cách nào khác ngoài thực thể hóa thành một cái đầu nhỏ hơn để bảo toàn sức mạnh.”

Nếu đã muốn tiết kiệm sức mạnh thì sao không biến thành người hay mèo với chó ấy. Không phải như thế sẽ tiết kiệm được nhiều hơn sao?

“Vậy sao cụ không biến thành thứ gì đó nhỏ hơn?” tôi cố lịch sự hết mức hỏi.

“Hmph!” cụ tổ lùng lùng khịt mũi. Đôi đồng tử hoàng kim của ông ánh lên sự kinh hoàng, “Ta là Khởi Nguyên Long, sự tồn tại mà cả Thần cũng phải kính nể. Làm sao ta có thể trở thành một giống loài yếu ớt như vậy chỉ để tiết kiệm chút sức mạnh?!”

Nhìn ông trông không vĩ đại lắm đâu ông biết không?

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Tại sao ngươi lại không muốn sức mạnh?”

“Làm gì có chuyện đó. Điều mà tôi mong muốn chính là thứ mạnh nhất thế giới!”

Bầu không đột nhiên trở nên kì lạ trong phút chốc.

“Ai nói với ngươi vậy.”

“Là một ông bác lịch lãm,” tôi hồi tưởng, “Ông ấy là người thầy của cuộc đời cháu. Ông ấy đã dạy cháu rất nhiều điều. Ông ấy cũng chính là người đã dạy cháu rằng ngực là thứ vũ khí mạnh nhất trần đời. Oh, phải rồi. Cụ có thể giúp ngực cháu phát triển nhanh hơn được không? Như vậy thì cháu không cần cụ phải cho cháu sức mạnh gì cả, cháu tự mình đạt lấy nó.”

Tôi vừa xoa bộ ngực phẳng như tấm bảng của mình vừa nói.

Sau hai giây im lặng, cụ tổ trả lời, “nếu ngực mà ngươi nói đến là đống mỡ treo lủng lẳng trước ngực phụ nữ thì thật đáng tiếc. Ngươi có thể sẽ không giờ có được nó đâu.”

Hả? Ý ông không bao giờ có được nó là sao

“Làm sao thế được? Cụ tổ à, đừng nhìn ngực cháu nhỏ vậy mà nói thế chứ, cháu còn nhỏ và chỉ mới chào đời có nửa ngày mà thôi. Chỉ cần cụ cho cháu thời gian thì chắc chắn ngực cháu sẽ phát triển. Cháu chỉ cần cụ tổ giúp tăng tốc quá trình thôi.”

Cụ tổ lắc cái đầu khổng lồ của mình, “điều đó là không thể. Dù cho ngươi thật sự chỉ mới chào đời, nhưng ngươi đã qua thời kì trưởng thành rồi. Nếu tính theo quy chuẩn loài người thì ngươi đã năm mươi tuổi. Ở tuổi năm mươi mà còn không có ngực thì có chờ đến mấy cũng chẳng có đâu. Thậm chí ta có giúp ngươi tăng tốc quá trình thì cũng vô dụng mà thôi.”

“Không… không thể nào. Cụ tổ, người đừng đùa nữa. Mẹ đẻ của cháu có ngực bự như vậy thì làm sao con gái bà lại là một cái sân bay thẳng tắp cơ chứ?”

Phải, làm sao tôi chỉ có tấm thớt so với người mẹ G-cup được. Chuyện này là trái với quy luật di truyền rồi!

Cụ tổ bắt đầu nhìn thương xót tôi, “ta đã từng chu du qua biết bao thế giới trong cuộc đời mình. Hoàn cảnh của ngươi rất hiếm, nhưng không phải là không có.”

Sau khi dừng lại vài giây, cụ tổ tiếp tục nói, “ngươi đã từng nghe về cụm từ này chưa?”

“Từ gì?”

“Đột biến.”

Bình luận (0)Facebook