Shimotsuki wa Mob ga Suki
Yagami KagamiRoha
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 315 - Người đồng cảnh ngộ

Độ dài 999 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-03 13:31:23

    Sau khi thất bại rồi tưởng mình bị ghét, Ryuuzaki Ryouma đã từ bỏ tất cả.

    Nhưng phần không ra gì đó lại được cô chấp nhận.

   

    Dù có làm gì, cậu cũng không bị ghét.

    Dù bản thân có tồi thế nào, cậu vẫn được người ta yêu.

   

    Với chàng trai đang khổ sở chìm trong nỗi thù ghét và phủ nhận bản thân, bàn tay đưa ra của người con gái đó chẳng khác nào 『sự cứu rỗi』.

   

    Nhờ nó, cậu đã có được thì giờ để nhìn nhận lại bản thân tệ hại của mình.

    Dù có thất bại, cậu vẫn được cho chút thời gian để kiểm điểm bản thân.

    Vậy nên cậu ta vẫn có thể làm lại.

   

    Vẫn còn thời gian để cậu ta thay đổi bản thân mình.

   

    『Mình vẫn luôn có những cô gái yêu mình mà』

   

   

   

   

    ――Lạ lùng thay, suy nghĩ đó lại giống với Nakayama Koutarou.

   

   

   

    Cậu ta cũng thế.

    Cũng thù ghét, cũng phủ nhận bản thân.

    Và người đã đưa tay ra cứu Koutarou chính là Shimotsuki Shiho.

   

    Nhờ ơn cô, cậu đã có được thời gian để thay đổi bản thân.

    Và cũng nhờ thế mà Koutarou đã không còn là một vai phụ quèn.

   

    Tuy 『nhân vật nền』 và 『nhân vật chính』 khác nhau như một trời một vực.

    Nhưng phần cốt lõi của hai người họ là tương tự như nhau.

   

    Hẳn cũng vì vậy mà Koutarou giao lại Ryouma cho Kirari.

    Bởi cậu hiểu là mình sẽ chẳng bao giờ cứu được tên đó.

    Hẳn là cậu cũng có cảm giác, rằng một người giống mình như Ryouma phải được cứu bởi nỗ lực từ ai đó yêu cậu ta ấy.

   

    Và quả thật, Ryouma đã được cứu đúng như những gì cậu trông đợi――

   

   

   

   

   

    ――Sau khi kéo Ryouma dậy trong tình trạng ngã trên nền đất, Kirari chọt chọt vào ngực cậu ta.

   

    「Kiên cường lên đi Ryuuzaki Ryouma! Cậu là đàn ông con trai mà」

   

    Thấy cô cười đùa, Ryouma cũng cười theo.

   

    「......Ừm, cậu nói cũng phải」

   

    Tuy mặt mũi vẫn còn hơi đưa đám.

    Nhưng vẻ đáng sợ khi nãy đã bay biến đâu cả rồi.

   

    「Được rồi, giờ thì...... hãy suy nghĩ thật nghiêm túc nghe. Về tình cảm của tớ, của Azu-chan và cả Yuzu-chan, nhớ là phải đối diện đàng hoàng đấy」

   

    「Tất nhiên rồi――」

   

    Đàng hoàng mà nhận lấy cảm tình của những cô gái mà cậu đã không dám đối mặt trước giờ.

    Và sau đó, sau khi đã nhận lấy rồi, hãy suy nghĩ xem nên đưa ra câu trả lời như nào cho phải―― là những gì Kirari muốn truyền đạt.

   

    「......Tuần sau là Valentine rồi nhỉ? Tớ sẽ làm chocolate thiệt ngon đem tặng cậu, và khi đó, hãy cho tớ biết suy nghĩ của Ryuu-kun ha」

   

    Kirari hiểu rằng lúc này, điều Ryouma cần là 『thời gian』.

    Hẳn cậu ta vẫn còn đang rối lắm. Kể từ khi nãy, mắt Ryouma đã mông lung vô định chẳng rõ là đang nhìn đi đâu rồi.

   

    Nên Kirari chẳng còn cách nào khác ngoài ném cho cậu ta một cái phao cứu sinh.

   

    「Giờ tan học tuần sau, tớ...... sẽ đến đây, đến nhà cậu. Nhưng Azu-chan với Yuzu-chan có theo không thì chịu. Tớ cũng không định gọi họ đâu, nên là phần còn lại giao cả cho Ryuu-kun đấy」

   

    Ngọt ngào nhưng không hề chiều hư.

    Một khác biệt nhỏ nhoi thôi, nhưng Kirari vẫn cẩn thận để không cản trở bước đường trưởng thành của Ryouma.

   

    Kirari thấy mình không nên can hệ đến Azusa và Yuzuki, lý do cũng là vì lợi ích của Ryouma.

   

    「Tự mình nghĩ đi, nghĩ rồi trả lời xem bản thân cậu cần phải làm gì nhé?」

   

    Kirari chỉ nói thêm chừng đó rồi nhẹ nhàng rời khỏi Ryouma.

    Chẳng còn gì để nói thêm nữa. Làm được gì thì đã làm cả rồi. Còn chuyện từ giờ trở đi, toàn bộ đều nằm trong tay Ryouma.

   

    「Thôi nhé, đến lúc tớ về rồi」

   

    Cô quay lưng, toan rời khỏi căn phòng.

    Nhưng ngay trước khi kịp rời đi, Ryouma nói:

   

    「Cảm ơn nhé...... Kirari. Và cũng xin lỗi cậu」

   

    ――Cậu ta đã có thể đàng hoàng nói ra lời cảm ơn và xin lỗi.

    Có thể coi đó là 『sự trưởng thành』 trên phương diện con người của Ryuuzaki Ryouma.

   

    Chứ không phải trên thân phận nhân vật chính.

    Suy cho cùng, sự trưởng thành của chính bản thân cậu ta mới là thứ mang lại niềm vui cho Kirari.

   

    「Có sao đâu mà☆ Cậu chớ phải bận tâm...... mà hãy đáp lễ tớ bằng 『kết quả』 ấy, thế thôi là đủ rồi」

   

    「Ra vậy. Là 『chứng minh bằng hành động』 nhỉ」

   

    「Ừa, nó đó. Vậy nhé, gặp lại cậu sau」

   

    Lần này, cô thật sự rời đi sau khi để lại lời cuối đó.

    Mang giày vào tại cửa chính, rồi sau đó là ra khỏi nhà Ryouma.

   

    Trong khi nhìn lên bầu trời đã tối mịt, cô thở phào nhẹ nhõm.

   

    「Vậy là được rồi nhỉ」

   

    Ryouma đã không còn lầm lỗi.

    Giờ đây, cậu ta đã có thể đàng hoàng đối mặt hội Kirari rồi.

   

    Với cảm giác mơ hồ đó trong lòng, cô thở phào một hơi――

Bình luận (0)Facebook