Chương 281 - Hồi tưởng 9
Độ dài 1,038 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-27 05:15:25
「――――――――」
Tâm trí tôi trắng xóa trong một thoáng.
Mới đầu tôi cũng sốc lắm, cú sốc khi biết Kirari thất vọng về mình bỗng làm tôi chẳng di chuyển nổi, nhưng sau vài giây thì cơ thể cũng động đậy lại được như trước.
「Kirari......」
Và rồi tôi đuổi theo.
Đẩy nhanh tốc độ, tôi cố bắt kịp Kirari đang rời khỏi sân thượng với những bước chân đầy dữ dội.
Khi cô đến cầu thang, cũng là khi đã ở trong tầm tay, tôi với tay ra, vậy mà cô lại cự tuyệt ngay lập tức.
「Đừng có đuổi theo tớ」
Giọng cô lạnh lùng vang lên.
Ngay giây phút đó.
「......Ơ? Tại sao mình, mới nãy...... lại từ chối Kou-kun thế?」
Cô quay lại nhìn tôi như thể đang ngạc nhiên, như thể phát ngôn vừa rồi không phải ý định của bản thân ấy.
Và tựa như tâm trí giờ đã thông suốt lại, cô hoang mang.
「Nè, Kou-kun...... Vì sao tớ, lại cáu tới mức này vậy?」
「Thì tại tớ không ra gì......」
「Không phải đâu. Chuyện đó tớ biết lâu rồi, tớ cũng đã chấp nhận Kou-kun như vậy rồi...... thế mà mới nãy, vì gì mà tớ lại thấy khó chịu đến vậy thế?」
Cô bảo có gì đó sai sai.
Nhưng lại bối rối khi chính mình cũng chẳng biết là gì.
「Chẳng phải kỳ lạ quá sao?」
「Kỳ lạ à......」
Cái gì lạ cơ?
Tôi định tiếp tục thế thì ngay trước khi mở được miệng, Kirari run rẩy cả người.
「――――Ah」
Không đầu không đuôi, cũng chẳng có dấu hiệu.
Cơ thể cô mất thăng bằng...... rồi ngã xuống cầu thang.
Cố mà kiếm lý do―― thì chắc là tâm trí dao động dẫn đến sẩy chân.
Nhưng trong mắt tôi nó đâu có phải thế.
Trong mắt tôi, cô như bị kéo bởi một sợi chỉ vô hình nào đó ấy.
Và những chuyển động kỳ lạ đó đã khiến Kirari ngã cầu thang.
「Kirari!?」
Tôi với tay ra. Với khoảng cách gần như này, tôi nghĩ chúng tôi sẽ chạm tới được nhau nếu cả hai cùng cố với.
Tôi đã định cứu cô.
Nhưng Kirari...... lại chẳng chịu đưa tay ra.
「............Eh?」
À không, là không thể đưa ra mới đúng.
Kirari nhìn tôi, trông cô như đang cố nắm lấy bàn tay tôi.
Nhưng tay cô, như thể bị một bức tường trong suốt chắn ngang, đã không hề chạm tới.
Cứ thế này thì Kirari sẽ bị thương nặng mất―― cảm thấy thế khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Nhưng rồi, ngay lúc ấy.
「Chờ đ-, này!」
Quá ư là đột ngột.
Ryuuzaki bước ngang qua chỗ cầu thang tại thời điểm phải nói là thuận tiện đến độ bất tự nhiên.
Như thể đã căn thời điểm vậy.
「Nguy hiểm!」
Ryuuzaki nhảy đến điểm rơi của Kirari.
Và cứ thế, cậu ta đỡ lấy Kirari rồi cả hai cùng ngã xuống sàn.
Nhưng cũng nhờ vậy...... mà Kirari không bị đập đầu hay lưng vào đâu cả.
「Đau...... Mà, này, có sao không? Có bị thương chỗ nào không thế?」
「............Ừ-ừm. Cảm ơn nhé」
Nhờ Ryuuzaki làm đệm đỡ mà cô đã tránh được một chấn thương nghiêm trọng.
Sự việc xảy đến đột ngột cũng làm Kirari hồn bay phách tán theo, nhưng xem ra nó đã kết thúc trong vô sự rồi.
Dù có một điểm là khác với mọi khi.
Đó chính là gương mặt đang trở nên đỏ ửng của Kirari.
「Này, không sao thật đấy à!? Mặt mũi đỏ hết lên rồi kìa...... Có đập vào đâu không? Nếu muốn đến phòng y tế thì cứ để tớ đưa tới cho」
「Hả? T-thế thì ngượng lắm...... Chừng này tuổi rồi mà được bế hay gì gì thì không được đâu, nhất định là khônggg」
「Đây đâu phải lúc để nói về chuyện đấy! Mặt mũi sao mà đỏ được tới nỗi này chứ hả!?」
「Không phải mà. Đâu phải bị đập vào đâu đâu...... mà đừng có áp mặt lại gần quá. T-tớ hồi hộp quá thì lại đỏ thêm nữa mất......」
「Ể? Mới nói gì vậy? Giọng nhỏ quá, tớ chẳng nghe thấy gì cả」
「......K-không có gì hết!」
――Trước màn đối đáp sặc mùi khuôn mẫu romcom, tôi chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn Kirari như thế.
Cú rơi quá là bất tự nhiên của Kirari.
Màn xuất hiện và giải cứu quá là bất tự nhiên của Ryuuzaki.
Và một sự thuận tiện quá là bất tự nhiên.
Tất cả như đều được dàn xếp từ trước.
Thứ diễn biến thuận tiện với Ryuuzaki Ryouma đã được trải ra ngay trước mắt tôi đây.
Và kết quả, là trái tim của Kirari cũng đã bị đoạt lấy.
「Ưư...... chuyện gì thế này. Chuyện như này có thật luôn à? Được một người con trai cứu mạng...... thì có khác nào nữ chính romcom đâu」
「N-này, cậu nói to lên được không, nãy giờ nói nhỏ quá. Tai tớ không tốt lắm nên là không nghe được gì cả」
「À, không có gì đâu. Chỉ là, ừmmm....... cảm ơn vì đã cứu tớ thôi」
Tôi điêu đứng trước cảnh đó, cái cảnh sắp sửa khởi động một câu chuyện romcom tới nơi kia.
Kirari giờ đây đang nhìn Ryuuzaki với một vẻ mặt chưa từng cho tôi thấy.
Và cô...... đã không còn hướng về tôi nữa rồi――