Chương 04 Đồng Minh, hay Kẻ Thù?
Độ dài 1,697 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 19:13:59
Theo sau Makiri sensei, tôi và Touka đến phòng ban giám hiệu.
“Ngồi xuống đó đi”
Vẫn cái vẻ nghiêm khắc như thường lệ, Makiri sensei ra lệnh cho chúng tôi ngồi xuống.
Tôi và Touka làm theo lời cô và ngồi xuống cặp ghế xếp.
Sau đó, tôi quan sát nét mặt của Makiri sensei.
Một nữ giáo viên vừa trẻ vừa đẹp, đã dạy học ở đây được hai năm.
Hầu như lúc nào trông cô cũng nghiêm khắc như thế này, ngay cả với những học sinh khác đa phần cô cũng hiếm khi mềm mỏng. Thế nhưng số lượng nam sinh không ngại mà vẫn theo đuổi cô cũng không hề ít.
“Tomoki kun, nhanh ngồi xuống đi!”
Khi bị cô gằng giọng nạt, tôi nhanh chóng ngồi xuống ghế.
Sau đó, Makiri sensei nhìn cả tôi và Touka một lượt.
Touka thì trông có hơi thờ ơ, nhưng tôi thì nhìn thẳng vào cô không trốn tránh.
“...Hai em có biết lí do vì sao cô gọi hai em ra đây không?”
“Đương nhiên là tụi em không biết! Tụi em có làm gì sai đâu mà sao lại bị bắt phải lên ban giám hiệu thế này?”
Touka nói, không giấu gì vẻ bức xúc.
Nói chuyện kiểu đó, nhỏ không sợ Makiri sensei nổi giận à?
Tôi nghĩ thế nhưng...
“Tomoki kun. Còn em thì sao? Em có biết lí do là gì không?”
Nhận ánh mắt nghiêm túc của cô, tôi nói điều mà mình đang nghĩ đến ngay.
“Là về Kai... Phải không ạ?”
“Đúng. Đây là chuyện về Kai Rekka. Sau Tuần Lễ Vàng thì Kai Rekka cứ như một con người khác. Cả về cái mái tóc đó... Lẫn về thái độ của em ấy đối với em, Tomoki kun.”
Nghe những lời đó từ Makiri sensei, Touka như trở nên căng thẳng, nhỏ khẽ thở ra như đang cố ý.
Chắc nhỏ ghét phải nghe mấy lời thuyết giáo về Kai.
“Cô chưa biết nhiều về em ấy. Nhưng thật khó tưởng tượng một nam sinh có cá tính mạnh mẽ như em ấy bỗng nhiên lại đi cạo đầu như thế. Chưa kể, theo những gì cô được biết, em ấy đã trở nên thân thiết hơn với Tomoki kun... Sự liên quan giữa hai vấn đề kể trên không phải có hơi lạ sao?”
Tôi thấy có gì lạ đâu nhỉ?
Có thể cô ấy nghe được mấy lời thị phi từ đám học sinh hồi nãy, rằng tôi đang đè đầu cưỡi cổ Kai và bắt nó phải cạo đầu.
...Nhưng không lí nào mà một người như Makiri sensei lại hiểu nhầm như thế được.
Chắc chắn cô đang muốn làm rõ đầu đuôi trước khi chuyện này đến tai các giáo viên khác rồi trở nên phiền phức.
..... Quả nhiên là người đã dõi theo, quan tâm đến tôi trong suốt một năm vừa qua.
“Xin lỗi cô, em không thể nói được”
Thế nhưng lần này, tôi không thể thẳng thắn với cô được.
Nếu tôi nói thật thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Chắc chắn rằng tôi sẽ phải chịu phạt vì đã đánh nhau với Kai.
Không chỉ có thế, việc Kai mang dao lên trường cũng có thể sẽ bị phát hiện.
Makiri sensei là một giáo viên tốt, điều đó tôi có thể đảm bảo.
Nhưng cũng chính vì thế, nếu biết chuyện, tôi chắc chắn rằng cô sẽ tìm cách ngụy biện cho những gì mà tôi và Kai đã làm.
Thế nhưng tôi không muốn Makiri sensei vì chúng tôi mà phải nói dối bao người như vậy.
Vì lẽ đó, tôi không thể kể cho cô nghe dù cô có hỏi.
“...Vậy sao”
Makiri sensei khẽ gật đầu khi nghe tôi nói thế. Sau đó cô nói.
“Cô phần nào hiểu rồi... Em không cần phải trả lời cho cô biết giữa hai em và Kai kun đã xảy ra chuyện gì. Mặc dù hai em đã nói rằng “Mình không làm gì sai” nhưng đồng thời lại bảo “Không thể nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra”. Nhưng nhìn kiểu gì thì hai em cũng đã giải quyết được vấn đề với Kai kun, rồi trở nên thân thiết hơn với em ấy... Nếu vậy gì chắc cô không cần phải làm gì để giúp hai em nữa rồi.”
Nói rồi Makiri sensei khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trông có vẻ như cô đã nắm bắt được tình hình qua những lời tôi và Touka đã nói.
Cô không những không trách và còn nói thế với chúng tôi.
Tôi phần nào cảm thấy biết ơn cô... Nhưng Touka thì trông lại không như vậy, nhỏ tỏ ra bất ngờ và trả treo lại Makiri sensei.
“Hả? Khoan khoan đã sensei, cô đang nói gì thế hả? Sao cô có thể dễ dàng bị thuyết phục như thế chứ?”
“...Đúng là, không nghe hết đầu đuôi câu chuyện mà lại vội kết luận như thế này thì thật là vô trách nhiệm. Thế nhưng Ike san đã nói rằng mình không làm gì sai, nên cô muốn tin tưởng những lời em nói. Tomoki kun cũng không muốn kể nên cô cũng không ép. Sự việc lần này, cô muốn tin tưởng cả hai em... Bởi vì, chính bản thân của Kai kun cũng mỉm cười rất vui vẻ khi nói chuyện với hai em. Những người trong cuộc như các em đã không có vấn đề gì, thì người ngoài cuộc như cô cũng không muốn trách móc chi cả.”
Makiri sensei trả lời Touka một cách nghiêm túc.
Touka thì trông như bị đứng hình sau khi nghe những lời khẳng định mạnh mẽ đó từ cô.
“Thế nhưng, nếu như cô nhầm, rằng vấn đề này đã được giải quyết,... Việc đó không nghi ngờ gì là do sự thiếu cẩn thận của cô.”
Makiri sensei nói như đang tự giễu chính bản thân mình.
...Nhìn thấy sensei như thế, tôi khẳng định chắc nịch.
“Sẽ không có chuyện đó đâu... Em nhất định sẽ không phản bội lòng tin của cô. Em hứa với cô”
“Nếu được thế thì còn gì bằng”
Khẽ thở ra nhẹ nhàng, Makiri sensei tiếp lời tôi.
“À, mà cô cũng muốn nhắc luôn. Lần này thì có thể mọi chuyện đã được giải quyết một cách êm thấm. Nhưng từ nay về sau, nếu như các em nghĩ rằng chỉ một mình là không đủ sức giải quyết... Thì dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng hãy đến gặp và nói chuyện với cô.”
Một lần nữa tỏ ra nghiêm khắc, Makiri sensei nhìn thẳng vào mắt chúng tôi mà nói.
...Ban đầu tôi cứ nghĩ không hẳn là Makiri sensei giận.
Nhưng có lẽ nào cô đang giận vì chúng tôi có rắc rối nhưng lại không nói với cô?
Nghĩ thế tôi cảm thấy hơi chút tội lỗi.
Thế nhưng đồng thời, tôi cũng thấy vui.
“Vâng”
Một câu trả lời ngắn gọn như thế là quá đủ rồi.
Còn Touka ngồi kế bên tôi cũng khẽ “...dạ” đáp lại một cách lễ phép.
“Đã làm mất nhiều thời gian của cả hai em rồi. Giờ thì cả hai đã có thể về được rồi. Xin lỗi vì đã giữ hai em lại dù đã tan học.”
Nói rồi Makiri sensei đứng dậy.
Thái độ nghiêm túc, gắt gao lúc nãy của cô bỗng nhiên hóa thành một nụ cười mềm mỏng, cô nói.
“Tạm biệt hai em, đi về cẩn thận nhé”
☆
“Anh đã nghĩ nếu nói chuyện với sensei thì cô sẽ hiểu... Cơ mà chưa kịp nói thì cô cũng hiểu rồi nên anh khá ngạc nhiên”
Trên đường đến ga tàu, tôi quay sang nói với Touka đang đi cạnh bên mình.
Nhưng nhỏ chẳng nói gì cả mà chỉ cau có nhìn tôi.
“Sao thế?”
“Đúng là, Makiri sensei là một người tốt. Không phải lúc nào mặt cũng hầm hầm mà đôi khi lại tỏ ra rất hiền hậu. Cô cũng tin tưởng những gì em nói. Thế nhưng...”
“Nhưng sao...?”
Rồi Touka nói như không giấu được vẻ bực bội của mình.
“Yuuji senpai... Không phải anh có hơi để ý sensei quá mức cần thiết à?”
“Anh rất tôn trọng Makiri sensei. Anh không ghét cô ấy”
“...Ý em không phải thế. Cơ mà, cả Makiri sensei cũng tin tưởng anh quá mức cần thiết rồi”
Touka khẽ thì thầm bất mãn.
...N?
Không lẽ Touka nghĩ rằng tôi thích Makiri sensei như một người khác giới sao? [note26895]
Nhỏ sợ rằng việc đó sẽ ảnh hưởng đến cái quan hệ [Người Yêu Giả] này của tôi với nhỏ à? [note26896]
Không, sao chuyện đó có thể xảy ra được?
Một thằng tôi như thế này làm sao xứng với một mĩ nhân hơn tuổi như Makiri sensei được?
Chuyện như thế thì đáng lẽ ra Touka phải biết chứ?
Thế nên tôi đã thử suy nghĩ xem lí do vì sao Touka lại cáu...nhưng quả nhiên tôi vẫn không hiểu.
Có thể nhỏ chỉ đơn giản là đang bực mình vì khi không lại bị gọi lên ban giám hiệu chăng?
“Anh thấy có gì lạ đâu nhỉ?”
Tôi vô tình nói ra như thế.
Nghe thế, mặt Touka bỗng nhiên biến sắc, rồi rồi nhỏ khẽ nói.
“Không lẽ... Không lẽ Makiri sensei là kẻ thù của mình...”
“Khoan, sao lại thế được? Rõ ràng Makiri sensei là đồng minh của mình mà?”
Không thể để yên như thế, tôi phản đối lời Touka.
Một Makiri sensei quan tâm đến học sinh của mình như thế, có đùa tôi cũng không muốn nhỏ nói cô là kẻ thù.
Nghe tôi nói thế, bỗng nhiên Touka tỏ ra khó chịu, rồi đánh tôi thùm thụp. [note26897]
...Tại sao tôi lại phải bị đánh một cách vô lí như thế này?
Có lẽ Touka đang nương tay, hoặc do nhỏ là con gái nên dù có đánh mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thấy đau... Nhưng mà nhột quá đi, dừng lại giúp anh được không?
Rốt cục thì Touka vẫn cứ đánh tôi như thế cho đến khi cả hai đến ga, rồi ai về nhà nấy.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chap này bị những lời hoa mĩ của Sensei làm cho mindbreak, quả nhiên tôi không thể đọ lại với Sensei.
Mấy ông có thấy càng lúc Touka càng moe hơn không? ... Chắc chỉ có mình tôi thấy thế thôi.
Hint của Makiri sensei càng lúc càng nhiều rồi đấy, trong khi nhân vật chính của vol 2 thì... Càng nghĩ càng buồn.