World of Warcraft
CHRIS METZEN, MATT BURNS, và ROBERT BROOKSPETER C. LEE
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 06

Độ dài 3,122 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 12:47:12

Một giờ sau khi tra hỏi Davin và Avinal, Đại Tá Lorena tập trung phân đội của mình tại một bãi đất trống ngay bên ngoài Trạm Bắc. Đá cùng những cái cây to nằm rải rác khắp nơi, và nhiều bụi cây nhú lên trên mặt đất gồ ghề. Mặt trời chiếu xuống mặt đất và những cây cỏ, khiến mọi thứ trở nên chói sáng – và giữ ấm cho mọi người trong bộ giáp của mình.

Đa số người trong phân đội mà Lorena đem đi chỉ là những cái tên nằm đầu bảng phân công công việc, nhưng cô cũng tự chọn ra hai người trong họ. Dù cho còn trẻ, Strov đã là binh sĩ đáng tin cậy nhất của cô – anh ta làm việc của mình mà không thắc mắc gì cả, anh thường hỏi han khi cần, nhưng thường thì sẽ làm chính xác theo lệnh. Anh ta cũng có thể theo dấu bất cứ ai mà không để lạc mất họ hoặc khiến mục tiêu biết được mình đang bị theo dõi.

Người còn lại thì đối lập với Strov: Jalod là một binh sĩ già từng chiến đấu với loài orc từ tận khi chưa ai biết loài orc là gì. Người ta đồn rằng ông đã từng huấn luyện cho Đô Đốc Proudmoore, dù cho Lorena không tin vào điều đó lắm. Dù sao thì ông ta cũng đã nhìn thấy mọi thứ, đã làm mọi thứ, và vẫn còn sống để kể lại những câu chuyện đã bị phóng đại về tất cả những chuyện đó.

Strov nói, “Như tôi đã nói trong phòng trực, thưa bà, các thủy thủ đoàn khác đã làm chững cho những gì Thuyền Trưởng Avinal nói. Họ không thể thấy gì ngoài ấy cả. Tôi e rằng họ không biết rằng cả tàu Orgath’ar lẫn tàu cướp biển đang ở đó.”

“Và nếu họ biết,” một binh sĩ khác, một binh sĩ kỳ cựu tên là Paolo, nói thêm, “họ cũng chẳng khá khẩm gì hơn để giúp người khác. Những thủy thủ tôi nói chuyện đã rất sợ hãi khi kể về nó.”

Mal, một người từng phục vụ trong hải quân Azeroth nhiều năm trước gật đầu. “Chẳng thể trách họ được. Sương mù là thứ tệ nhất. Không thể nào xác định được phương hướng. Thường thì tốt nhất nên thả neo đến khi nó tan đi. Thật sự mà nói là tôi rất ngạc nhiên khi họ không làm thế đấy.”

“Điều đó có nghĩa gì chứ?”

Đó là Jalod. Lorena nhíu mày. “Anh đang-?”

“Lũ orc bọn chúng đã tàn sát đội tàu của Đô Đốc Proudmoore! Giết chết một trong những người đàn ông tốt nhất từng sống trên cõi đời này! Nếu tôi điều hành con tàu của Avinal, tôi thà giúp bọn cướp biển ấy chứ. Điều này thật đáng xấu hổ, Công Nương Proudmoore đã phản bội chính dân tộc mình để đi theo lũ man rợ đó – phản bội chính cha đẻ của mình để theo một lũ như chúng. Thật xấu hổ với những việc cô ta khiến chúng ta phải làm khi đáng nhẽ chúng ta phải truy đuổi đám quái vật đó!”

Mọi người đều cúi gằm xuống chân một cách không mấy thoải mái với những lời đó.

Và rồi, chỉ duy có Lorena là người rút gươm ra chĩa vào họng Jalod. Người đàn ông già có vẻ ngạc nhiên với điều này, đôi mắt xanh của ông ta mở lớn đầy sợ hãi, thấy rõ kể cả dưới những nếp nhăn phủ khắp khuôn mặt.

Lorena nói bằng giọng trầm và nguy hiểm, “Đừng bao giờ nói xấu về Công Nương Proudmoore khi có mặt ta, Trung Sĩ à. Ta không quan tâm ông phục vụ cho ai hay là ông đã giết bao nhiêu troll và quỷ, nếu ông còn nghĩ như vậy về Công Nương Proudmoore, ta sẽ xẻ xác ông ra từ đầu đến chân và cho chó ăn đấy. Ông đã hiểu chưa?”

Strov tiến lên phía trước. “Tôi tin rằng trung sĩ không có ý bất kính với Công Nương Proudmoore, thưa bà.”

“Dĩ nhiên không rồi.” Giọng Jalod run run. “Tôi chẳng có suy nghĩ nào khác ngoài tôn kính người, thưa bà, bà biết điều đó mà. Chỉ là-”

“Chỉ là gì?”

Jalod nuốt nước bọt, mũi kiếm của Lorena chạm vào yết hầu của ông ta. “Tôi muốn nói là lũ orc bọn chúng không thể tin tưởng được.”

Đó không phải là tất cả những gì Jalod muốn nói, nhưng Lorena vẫn hạ kiếm xuống. Hàng thập kỷ phụng sự của Jalod cho phép ông ta được quyền nghi ngờ, và những lời này quá trái ngược với một người đàn ông đang hăm hở muốn được phục vụ dưới quyền Công Nương Proudmoore bấy lâu nay, trở về cái thời trước khi Arthas trở mặt. Thực vậy, nếu đó là bất cứ ai khác, cô đã không thèm bận tâm tới chuyện cảnh cáo mà đã moi tim người đó ngay ra rồi.

Cho kiếm vào bao, Lorena nói, “Quay trở về bến tàu nào. Chúng ta phải đi một hành trình rất dài mới về đến nhà đấy.”

Khi họ tiến về phía bến tàu nơi tàu vận tải đang đậu, Lorena cứ thắc mắc chuyện gì đang xảy ra. Cô đã là quân nhân suốt cả quãng đời trưởng thành. Là con út trong mười người con, và là con gái duy nhất, cô cũng muốn trở thành một quân nhân như các anh trai và cha mình. Cô đã luôn tự thuyết phục mình rằng cô là một đứa con trai, mãi tới tận khi tới mùa hè năm mười ba tuổi và cơ thể cô buộc chính mình phải đối diện với sự thật rằng mình là phụ nữ. Cô rất giỏi dùng kiếm và khiên và đã khiến cha mình vượt qua sự miễn cưỡng và chịu đảm bảo cho đơn xin vào Vệ Quân Thành Phố Kul Tiras. Suốt nhiều năm, cô đã rất cố gắng để được thăng tiến, cuối cùng đã được phong làm đại tá bởi chính Công Nương Proudmoore trong cuộc chiến với Quân Đoàn Rực Lửa.

Suốt những năm tháng ấy cô đã mài dũa bản năng của mình – bản năng của một quân nhân trong một gia đình quân nhân – và bản năng đó đã bảo cô rằng có nhiều uẩn khúc đằng sau việc một tàu hộ tống quân đội không nhận ra một tàu buôn hay tàu cướp biển đang tấn công họ trong màn sương. Sự hồ nghi cứ lởn vởn trong đầu cô từ lúc cô tới Trạm Bắc, nhưng những lời Jalod đã khiến điều đó càng lộ rõ.

Thật sự thì cô không chắc có điều gì là không ổn, nhưng cô quyết phải tìm ra.

Khi họ đi về rìa khoảng đất trống, Binh Nhì Strov phải đảm bảo luôn giữ Trung Sĩ Jalod trong tầm mắt. Anh không chắc chuyện gì đã xảy ra với gã già này, nhưng Strov không thích điều đó, không một chút nào.

Đó là một trong những chuyện thường than phiền về loài orc. Điều này cũng dễ hiểu, vì lịch sử đã chứng minh, dù cho chính Strov cũng thường nghĩ loài orc chỉ là nạn nhân của quỷ dữ. Một trong những người cũng bị ghét nhiều như vậy là Medivh, ông ta được tán dương làm người hùng bất kể những gì loài quỷ đã làm với ông ta. Dù sao thì, anh có thể hiểu tại sao có một số người lại thù hận loài orc như vậy.

Nhưng mà về Công Nương Proudmoore ư? Những kẻ duy nhất có lý do nghĩ xấu về cô ấy là Quân Đoàn Rực Lửa và những kẻ đồng tình với mục đích của chúng.

Jalod chưa bao giờ bày tỏ cảm xúc như vậy trước đây. Điều đó khiến Strov nghĩ rằng có lẽ người trung sĩ đã mất đi lý lẽ rồi. Điều đó không có gì sai – nó có thể xảy ra với cả những người tốt nhất – nhưng nó có thể gây nguy hiểm cho họ. Một trong những điều họ khắc vào đầu óc người ta trong huấn luyện là phải tin tưởng vào những người cùng đội. Strov không chắc anh còn có thể tin tưởng vào Jalod nữa không.

Như vậy mục đích của anh là luôn phải giữ người trung sĩ trong tầm mắt, rồi Strov dần nhận ra vài thứ anh đã để ý từ trước. Những cái cây và đá tảng, cùng vài lều hàng dùng cho Trạm Bắc, trở thành một biên giới gần như tròn lẳn. Khi họ tới gần mép hình tròn, Strov nhìn thấy bốn hình thù khoác áo choàng nấp sau những lều hàng, những cái cây, và cả những tảng đá. Chúng nấp rất kỹ, nhưng Strov có đôi mắt sắc bén hơn hầu hết mọi người.

“Có phục kích!”

Khi Strov hét lên, cả bảy người bọn chúng cúi mình lấy đà và rút kiếm ra. Gần như cùng lúc, cả bảy tên – Strov không nhìn ra nổi ba tên trong đó – nhảy ra khỏi chỗ nấp.

Những hình thù đó thật to lớn, lớp áo choàng không đủ để cho dấu đi sự thật rằng đó là loài orc, dù cho chúng đã làm được một việc rất tốt là che dấu những đặc điểm cá nhân.

Strov cũng nhận ra vài thứ khác khi anh đỡ cây dùi cui đang vung vào đầu anh: tấm áo choàng có biểu tượng hình một thanh kiếm bốc lửa trước ngực. Strov trông nó rất quen thuộc, nhưng anh chẳng có thời gian nghĩ về nó vào lúc này, vì tên orc trùm áo choàng đang làm mọi thứ có thể để kết liễu Strov.

Tên orc vung cây dùi cui thêm ba lần, và cả ba lần Strov đều đỡ được, nhưng lần thứ ba anh cũng đã tiến lên và đạp vào bụng tên orc. Không ngờ được đòn này, tên orc sẩy chân, và Strov đâm kiếm thẳng vào người hắn. Tuy nhiên, tên orc đã kịp đỡ cú đâm ấy bằng cây dùi cui.

Không may cho tên orc, điều này đã đưa Strov vào thế tấn công. Anh vẫn tiếp tục tấn công bằng những cú đánh khác, hòng khiến hắn sơ suất, nhưng đối thủ của anh quá thiện chiến và phản xạ nhanh một cách đáng ngạc nhiên – và giờ đã cảnh giác với mọi cú đấm và đá Strov có thể dùng. Strove biết rất nhiều người phụ thuộc toàn bộ vào vũ khí trong chiến đấu, nhưng Strov luôn sử dụng cả cơ thể mình.

Strov đâm xuống thấp, mong rằng tên orc sẽ đỡ đòn đủ thấp để khiến phía trên đầu sơ hở. Tuy nhiên đã đoán trước được, chỉ dùng một tay để cầm dùi cui, tay còn lại giơ lên bảo vệ đầu.

Vậy nên Strov đá vào chân tên orc.

Cú đá không đủ để khiến xương gãy, nhưng tên orc bị sẩy chân và phải vẫy cả hai tây để giữ thăng bằng. Điều này cho Strov cơ hội cần thiết để đâm vào ngực tên orc.

Hoặc là anh nghĩ như vậy. Thanh kiếm dễ dàng lọt qua lớp áo choàng, ngập khoảng nửa thanh, nhưng Strov không cảm nhận thấy nó đâm qua thịt, và khi anh rút kiếm ra – mất nhiều sức hơn anh nghĩ – chẳng hề có máu trên kiếm.

Strov nghiến răng, không để sự ngạc nhiên vì không dành được chiến thắng vừa rồi khiến anh xao nhãng trước đối thủ giờ đã lại đứng vững vàng.

Hít một hơi, Strov tiến tới đầy quyết tâm. Anh vung kiếm vào cổ tên orc, đòn đó bị đỡ, rồi ngay lập tức tấn công vào bụng, rồi vào cổ, rồi vào chân. Tay anh nhòe đi khi anh đẩy tên orc phải lùi lại mãi, không ngừng nghỉ, chẳng cho đối thủ mấy thời gian để đỡ đòn – và mong rằng sớm hay muộn, hắn sẽ không thể đỡ được nữa.

Đột nhiên, một thanh kiếm không hiểu đến từ đâu chém vào đầu tên orc. Tấm áo choàng bị xẻ rách, và một nửa rơi xuống để lộ ra khuôn mặt màu xanh giận dữ của một tên orc nam. Cái nanh trái của hắn có khắc hình thanh kiếm bốc cháy.

Thanh kiếm nói trên là của Đại Tá Lorena. Strov cho rằng cô đã triệt hạ đối thủ của mình.

Về phần tên orc, hắn ra lệnh rút lui bằng tiếng orc, rồi tất cả chúng đều hét lên một câu, “Galtak Ered’nash!” Strov biết nhiều thứ ngôn ngữ, bao gồm cả tiếng orc, troll, yêu tinh, và người lùn, kể cả bốn thứ tiếng tiên. Anh chưa bao giờ nghe thấy câu nói đó.

Đối thủ của anh đang chạy trốn, Strov quay sang nhìn về phía Ian và Mal đang nằm – một người đã chết với cổ họng rách toạc, người còn lại còn sống nhưng bị thương ở một chân – nhưng cả anh, Lorena, Jalod, Paolo, và Clai đều không bị thương. Một tên orc cũng đang nằm trên mặt đất. Sáu tên còn lại đang rút lui, hai tên trong số đó bị chảy máu.

“Strov, Clai, đuổi theo,” Lorena nói khi cô chạy về phía Mal.

Clai là chiến binh tàn bạo nhất trong phân đội. Strov nhận ra rằng thanh kiếm của người binh nhì đồng đội dính một vệt máu orc. “Cậu đâm được vào thịt à?” Strov hỏi khi họ chạy về phía sau tên orc kia.

Clai gật đầu và nói, “Chỉ khi tôi đánh vào đầu hay là cổ thôi. Cứ như là cơ thể chúng làm từ khói hay cái gì tương tự ấy.”

Mấy hình thù ấy đều biến mất vào một cành liễu nhô ra trông như một bức tường. Chỉ chạy sau vài bước, Clai và Strov nhảy qua để tìm-

-và chẳng thấy gì cả. Chẳng còn chút dấu vết nào của lũ orc nữa. Kể cả vết máu của hai tên bị thương cũng biến mất. Mặt đất có thể được nhìn thấy cả nửa lý đường trước mặt – lũ orc không thể nào biến mất nhanh như thế được.

Strov đứng lại và hít một hơi. “Cậu ngửi thấy mùi gì chứ?”

Clai lắc đầu.

“Mùi lưu huỳnh. Cả gia vị nữa – tôi nghĩ là mùi xạ hương.”

Clai hỏi có vẻ hơi bối rối, “Thì sao?”

“Là ma thuật. Điều đó cũng giải thích được tại sao chúng không thể bị đâm.”

Trong mắt Clai lóe lên ánh vừa buồn vừa vui, anh ta hỏi, “Lũ quỷ à?”

“Cầu mong là không.” Strov rùng mình. Clai chỉ là một anh chàng lính mới trẻ tuổi quá trẻ để chiến đấu với Quân Đoàn Rực Lửa. Tính hăm hở muốn chiến đấu với quỷ dữ đó là của một người chưa bao giờ phải chiến đấu với chúng.

Strov quay lại chạy qua tán lá về phía Lorena, Clai bám ngay sau.

Người đại tá đang quỳ gối bên Mal, cùng với Paolo, anh ta đang băng vết thương cho Mal. Khi thấy Strov và Clai, cô đứng dậy và tức giận hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Chúng biến mất rồi thưa bà. Biến mất hoàn toàn – kể cả vết máu. Và ở đó có mùi ma thuật.”

Lorena nhổ nước bọt. “Khốn thật!” Cô thở qua kẽ răng, rồi chỉ vào tấm áo choàng trên mặt đất. “Nhưng cơ thể đó. Có vẻ như quá rõ ràng rồi.”

Nhìn gần hơn, Strov nhìn thấy tấm áo choàng đang nằm bẹp trên nền đất. Anh dùng kiếm chọc vào lớp vải, khiến ít tro bay lên. Rồi anh nhìn người đại tá.

“Chắc chắn là ma thuật,” cô gật đầu và nói.

“Thưa bà, có gì đó quen thuộc về-” Cuối cùng Strov nhắc đến nó, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa đây với người anh của mình. “Chính là nó!”

“Đó là gì thế Binh Nhì?”

“Khi tôi về nhà dạo gần đây, anh tôi là Manuel kể cho tôi về một nhóm tự gọi mình là Đao Lửa. Có kẻ đã cố tuyển mộ anh ấy vào lần cuối anh ta ở quán Bả Quỷ. Nghe nói chúng đang mời những người không được hài lòng với cuộc sống tới cuộc họp của chúng, nhưng không chịu nói gì thêm.”

Jalod khịt mũi. “Luôn có người không vui vẻ với cuộc sống hiện tại cả. Luôn có lý do để dự họp về chuyện đó.”

Strov nghĩ điều này thật lạ, dựa vào những gì Jalod vừa nói, nhưng không trả lời trực tiếp, thay vì đó ông tiếp tục báo cáo với đại tá. “Thưa bà, tên orc mà tôi đánh lại có hình một thanh kiếm bốc cháy khắc trên nanh.”

“Một thanh đao bốc cháy.” Lorena lắc đầu. “Tên tôi đấu – tên đã biến thành tro đầu kia – cũng có hình một thanh đao bốc cháy lủng lẳng dưới khoen mũi.”

Clai giơ một tay. “Tôi xin được nói, thưa bà.” Lorena gật đầu. “Một trong những đối thủ của tôi có một cái – nó giống như tên mà Binh Nhì Strov đã đấu, thưa bà, ở trên nanh.”

“Khốn thật.” Cô nhìn về phía Paolo, người đang đứng phía trên Mal. “Anh ta sao rồi?”

“Vẫn cần một y sĩ thật, nhưng nó sẽ không chảy máu nữa tới khi ta về Theramore.” Anh nhìn qua Lorena về phía trung tâm Trạm Bắc. “Tôi không thể tin vào bệnh xá nơi này được, thưa bà.”

Qua kẽ răng nghiến chặt, Mal nói, “Tôi đồng ý, thưa bà.”

“Tốt thôi.” Lorena cho kiếm vào vỏ mà không thèm lau – Strov cho rằng cô sẽ làm thế khi họ đã lên tàu – cô bắt đầu đi về phía bến tàu. “Tới chỗ tàu và lấy cho anh ta ít rượu để giảm đau khi chúng ta đã lên tàu nào.”

Mal cười mệt mỏi và nói, “Đại Tá quả là một phụ nữ rộng lượng.”

Lorena hơi cười với người hạ sĩ, cô nói, “Không rộng lượng thế đâu – chỉ một cốc nhỏ thôi, không hơn không kém. Nó đắt lắm đấy.”

Paolo ra dấu cho Clai, và hai người họ nhấc Mal lên, giữ cho cái chân bị thương không cử động trong khi họ mang anh ta đi, mỗi bên một người, hướng về phía bến tàu. Trong khi đó Strov vác theo cái xác đẫm máu của Ian.

Lorena nói với anh khi họ bước đi, “Binh Nhì à, khi ta trở lại Theramore, tôi muốn anh nói chuyện với anh trai của anh. Tôi muốn biết mọi thứ có thể về cái hội Đao Lửa này.”

“Vâng thưa bà.”

Bình luận (0)Facebook