Chương 01
Độ dài 3,927 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 12:46:57
Erik đang lau chùi vết bia bám trên hộp sọ quỷ gắn sau quầy rượu thì một kẻ lạ mặt bước vào.
Quán Rượu và Quán Trọ Bả Quỷ thường không mấy khi có nhiều khách đến vậy. Ngày hôm đó còn lạ thường hơn khi Erik không nhìn thấy khuôn mặt của một trong những khách hàng của anh. Thường thì anh không biết tên họ – anh chỉ nhớ được khuôn mặt của họ vì phải nhìn thấy liên tục. Erik không quan tâm lắm tới những ai tới quán rượu của anh, chỉ cần biết họ có tiền và đang khát.
Ngồi xuống một cái bàn, kẻ lạ mặt có vẻ đang chờ đợi hoặc đang ngắm nhìn một thứ gì đó. Gã không nhìn bức tường gỗ trong bóng tối – vì người ta khó có thể thấy được chúng, quán Bả Quỷ không hề có cửa sổ và ánh sáng chỉ tới từ một cặp đuốc – hay là những cái bàn gỗ tròn nhỏ cùng những đồ trang trí nằm trên sàn. Erik chẳng bao giờ để tâm tới việc sắp xếp đống bàn theo một thứ tự nào cả, bởi vì người ta cứ tới và dịch chuyển nó xung quanh cho phù hợp với họ.
Sau một phút, kẻ lạ mặt đứng dậy và tiến tới quầy rượu bằng gỗ. “Tôi đang chờ phục vụ bàn đây.”
“Không có ai đâu,” Erik nói. Anh chưa bao giờ cảm thấy cần phải trả lương để thuê đám bồi bàn. Nếu người ta muốn uống, họ có thể đi tới quầy. Nếu họ quá say để có thể tới đó, anh cũng chẳng muốn họ phải uống thêm nữa, bởi vì khi người ta say rượu thì rất dễ dẫn tới đánh nhau. Erik chỉ thích một quán rượu yên tĩnh.
Kẻ lạ mặt ném một đồng bạc lên quầy và hỏi, “Thứ rượu đắt nhất anh có ở đây là gì?”
“Là rượu grog của gấu từ phương bắc. Loài orc làm ra nó, loại men-”
Kẻ lạ mặt nhăn mũi. “Không-không phải rượu của orc.”
Erik nhún vai. Người ta thường cân nhắc một cách kỳ lạ khi nói tới rượu. Anh từng thấy người ta tranh cãi dữ dội về bia với rượu whiskey ngô hơn là những bất đồng chính trị hay tôn giáo. Nếu gã đàn anh này không thích rượu của orc, Erik cũng chẳng cần bận tâm. “Có whiskey ngô – mẻ mới làm tháng rồi.”
“Bán đi.” Kẻ lạ mặt đập tay lên quầy gỗ, khiến mớ vỏ hạnh, hạt quả, và những mảnh vụn khác tại đó nảy lên. Erik chỉ lau chùi quầy khoảng cỡ một năm một lần – không như cái sọ quỷ, chẳng có ai thực sự để ý đến cái quầy, và anh không thấy cần thiết phải lau chùi một mặt bàn mà không ai nhìn.
Một khách hàng quen, một binh sĩ luôn uống rượu grog, quay sang nhìn kẻ lạ mặt. “Đầu tôi đang bảo tôi rằng anh không thích rượu orc phải không?”
Kẻ lạ mặt nhún vai trong khi Erik kéo cái chai thủy tinh chứa rượu whiskey ngô khỏi giá và rót vào một cái ca khá sạch.
“Không phải là tôi không thích rượu của orc, thưa ngài – mà là tôi có vấn đề với chính lũ orc.” Kẻ lạ mặt giơ tay ra. “Tên tôi là Margoz. Tôi làm nghề đánh cá, và tôi phải nói rằng tôi không được hài lòng lắm về những thứ nằm trong lưới của tôi trong mùa này.”
Không thèm bắt tay hay tự giới thiệu về mình, người binh sĩ nói, “Tất cả những gì tôi nhận thấy là anh không phải là một ngư dân giỏi cho lắm.”
Margoz hạ tay xuống khi nhận ra binh sĩ nọ không cảm thấy thân thiện, hắn vớ lấy món rượu whiskey ngô của mình. “Tôi là một ngư dân giỏi thưa ngài – tôi lớn lên tại Kul Tiras, trước khi hoàn cảnh đưa đẩy tôi tới đây.”
Phía bên kia Margoz là một tay lái buôn đang thổi phì phì vào ca bia của gã. “Hoàn cảnh cả. Chắc rồi. Bị bắt đầu quân đi đánh Quân Đoàn Rực Lửa phải không?”
Margoz gật đầu. “Tôi chắc nhiều người cũng vậy. Tôi đang cố gây dựng một cuộc sống mới ở Theramore đây – nhưng bằng cách nào bây giờ, với cái đám da xanh khốn nạn đó đã lấy mất tất cả những vùng nước nhiều cá cho riêng chúng chứ?”
Erik gật đầu đồng ý với nửa đầu lời trần tình của Margoz, nhưng không thể đồng tình với nửa sau. Anh tới Theramore sau khi Quân Đoàn Rực Lửa đã bị đánh đuổi – không phải để chiến đấu, bởi vì cuộc chiến đã kết thúc trong lúc anh đang di chuyển, mà là để thừa kế tài sản. Người anh của Erik là Olaf đã chiến đấu với Quân Đoàn và hi sinh, để lại cho Erik đủ tiền để xây nên một quán rượu mà Olaf từng mơ ước được mở sau khi xong việc. Bên cạnh số tiền đó, Erik cũng được để lại một hộp sọ của con quỷ Olaf đã giết. Erik chưa bao giờ muốn mở một quán rượu, nhưng anh cũng chưa bao giờ muốn làm một việc nào đó khác, bởi vậy anh đã mở quán Bả Quỷ để vinh danh người anh của mình. Anh cho rằng con người ở Theramore sẽ bị thu hút tới một nơi có cái tên biểu tượng cho việc đánh đuổi lũ quỷ đã dẫn đến sự thành thấp của thành bang này.
“Tôi không hiểu điều này,” người binh sĩ nói. “Anh đã chiến đấu trong chiến tranh rồi đấy anh ngư dân – anh cũng biết loài orc đã làm gì cho chúng ta rồi.”
“Những gì chúng đã làm cho chúng ta không phải là những gì tôi quan tâm thưa ngài,” Margoz nói, “mà là những gì chúng đang làm với chúng ta.”
“Chúng lấy mất đi thứ tốt nhất.” Một thuyền trưởng ngồi tại một cái bàn sau lưng người binh sĩ nói. “Ở đường Mỏ Lết, lũ yêu tinh bọn chúng luôn ưu tiên sửa chữa hoặc chỗ đậu tàu cho lũ orc. Tháng vừa rồi, tôi đã phải chờ nửa ngày chúng mới cho thuyền tôi đậu, nhưng vài con thuyền orc đến chỉ hai tiếng sau tôi đã có được ngay chỗ đậu.”
Người binh sĩ quay lại nhìn người thuyền trưởng và nói, “Vậy thì cứ đi đâu đó khác Mỏ Lết đi.”
“Không phải lúc nào cũng có sự lựa chọn,” người thuyền trưởng chế nhạo.
“Với cả có phải lúc nào chúng cũng cần sửa chữa đâu,” người đàn ông đi với người thuyền trưởng nói – Erik nghĩ rằng đó hẳn là thuyền phó của ông ta, vì họ mặc đồ khá giống nhau. “Chúng có gỗ sồi trên núi phía trên Orgrimmar, và chúng làm tàu từ đó. Còn chúng ta có gì nào? Tất cả chỉ có gỗ vân sam yếu ớt. Chúng tích trữ tất cả những thứ gỗ tốt. Thuyền của chúng ta cứ rò nước mãi với cái thứ rác rưởi chúng ta phải hợp tác cùng ấy.”
Có vài giọng nói khác rì rầm đồng ý chuyện này.
“Vậy mấy người đều cho rằng sẽ tốt hơn nếu không có loài orc quanh đây sao?” Người binh sĩ đấm vào quầy rượu. “Nếu không có họ, chúng ta đều đã trở thành thức ăn cho quỷ rồi đấy, và đó mới chỉ là một trong nhiều lý do thôi đấy.”
“Tôi không nghĩ có ai đó phủ nhận điều đó.” Margoz nhấp cái ca rượu của mình. “Dù vậy, có vẻ như tài nguyên được phân bổ không đồng đều cho lắm.”
“Anh biết đấy, loài orc đã từng là nô lệ.” Giọng nói từ một người cũng ở cạnh quầy rượu mà Erik không thể nhìn thấy nơi anh ta đứng. “Của con người, và của Quân Đoàn Rực Lửa, nếu mà anh nghĩ cho kỹ. Chẳng trách giờ chúng lại muốn lấy tất cả mọi thứ có thể.”
“Phải trách chứ vì chúng đã lấy từ tay chúng ta chứ,” người thuyền trưởng nói.
Người lái buôn gật đầu. “Anh biết đấy, chúng đâu tới từ đây đâu. Chúng tới từ một thế giới khác, và Quân Đoàn Rực Lửa đã đem chúng tới đây.”
Người thuyền phó lẩm bẩm, “Có lẽ chúng nên quay trở về nơi chúng tới.”
“Vẫn thắc mắc Công Nương Proudmoore đang nghĩ gì vậy,” Margoz nói.
Erik cau mày. Với câu đó, cả quán rượu đột nhiên trở nên yên lặng. Có nhiều người đang lẩm bẩm đồng ý lẫn phản đối, cả ngụ ý lẫn công khai.
Nhưng ngay khi Margoz nhắc đến Jaina Proudmoore – tệ hơn nhắc đến cô ấy một cách coi thường – cả khu chợt trở nên im lặng.
Quá im lặng. Trong vòng ba năm Erik làm chủ quán rượu này, anh đã học được rằng có hai khoảng thời gian người ta biết được một cuộc đấu sắp nảy ra: lúc quá ồn ào, và lúc quá lặng. Và khả năng thứ hai thường dẫn đến những cuộc đấu thực sự khó chịu.
Một binh sĩ khác đứng lên bên cạnh người đầu tiên – người này có bờ vai khá là rộng, và anh ta không hề nói nhiều, nhưng khi anh nói, đó là một giọng nói sang sảng khiến hộp sọ quỷ sau quầy rượu rung lên trên giá. “Đừng có ai nói xấu về Công Nương Proudmoore nếu không muốn phải sống mà không còn răng.”
Margoz nuốt ực và nói nhanh, “Tôi chẳng bao giờ dám mơ tới chuyện nói tới lãnh tụ của chúng ta bằng giọng nói nào không tôn kính đâu thưa ngài, tôi xin hứa.” Hắn uống một ngụm hết chỗ rượu ngô đó cho dù có vẻ còn khá nhiều, điều đó khiến mắt hắn mở lớn. Hắn lắc lắc đầu vài lần.
“Công Nương Proudmoore rất tốt với chúng ta,” người lái buôn nói. “Sau khi chúng ta đánh đuổi Quân Đoàn Rực Lửa, người đã gây dựng được nên cả một cộng đồng. Lời trách của anh có lý đấy Margoz à, nhưng chẳng đáng cho công nương để ý. Tôi từng gặp vài phù thủy trước đây rồi, và hầu hết bọn họ đều chẳng đáng cho tôi để tâm. Nhưng công nương là một người tốt, và sẽ chẳng thể có bất cứ ai ủng hộ anh miệt thị người đâu.”
“Tôi chưa bao giờ có ý miệt thị đâu thưa ngài,” Margoz nói, vẫn có vẻ còn hơi run sau ngụm rượu ngô hơi nhiều đó. “Nhưng hẳn cũng phải thắc mắc tại sao lại không có bất kỳ hiệp định buôn bán nào để kiếm được thứ gỗ siêu phẩm mà mấy quý ông kia nhắc đến chứ.” Trông hắn trầm tư đôi chút. “Có lẽ người đã thử, nhưng lũ orc lại không cho phép.”
Người thuyền trưởng hớp một ngụm bia rồi nói, “Có lẽ loài orc bảo người hãy rời Trạm Bắc.”
“Chúng ta nên rời khỏi Trạm Bắc,” người lái buôn nói. “Xứ Đất Cằn là vùng đất trung lập, điều này đã được thỏa thuận ngay từ đầu.”
Người lính cứng đờ. “Anh điên mất rồi nếu nghĩ chúng ta sẽ rời bỏ nó.”
Margoz nói, “Đó là nơi lũ orc đánh nhau với Đô Đốc Proudmoore.”
“Ừ, thật bối rối. Một lãnh tụ tài giỏi như Công Nương Proudmoore lại có một người cha ngu ngốc đến thế.” Người lái buôn lắc đầu. “Chúng ta không nên nhớ về toàn bộ sự việc tồi tệ đó nữa. Nhưng sẽ không còn lâu-”
Người thuyền trưởng xen ngang. “Nếu anh hỏi tôi, chúng ta sẽ cần phải mở rộng ra ngoài Trạm Bắc.”
Người lái buôn nói có vẻ khá khó chịu – nhưng là vì bị xen ngang hay là vì nội dung thì Erik không biết mà cũng chẳng quan tâm, “Anh điên à?”
“Anh điên thì có. Lũ orc đang kìm chặt chúng ta! Chúng thì ở khắp lục địa thiêng liêng này, và chúng ta chỉ có Theramore. Đã ba năm kể từ khi Quân Đoàn Rực Lửa bị đánh đuổi. Chúng ta có xứng với một vị trí tốt hơn với cái vị trí hạ đẳng này ngay trên vùng đất của chúng ta không – bị giới hạn trong cái chuồng của một thành bang này không?”
“Theramore cũng là một thành phố tốt đẹp như bao thành phố ở xứ sở con người mà anh có thể thấy được.” Người lính nói đầy kiêu hãnh, để rồi lại tiếp tục bằng giọng nhún nhường. “Nhưng đúng là loài orc có lãnh thổ lớn hơn thật. Đó là lý do tại sao Trạm Bắc lại rất quan trọng – nó cho phép chúng ta duy trì hàng phòng thủ bên ngoài tường thành Theramore.”
“Bên cạnh đó,” người thuyền phó vừa nói vừa cười với cái ca bia, “lũ orc không thích chúng ta ở đấy đâu. Nhiêu đó là đủ lý do để giữ nó rồi, nếu mấy người có hỏi.”
“Chẳng ai hỏi anh đâu,” người lái buôn cạnh khóe.
Người cũng ở cạnh quầy nọ nói – Erik đã đi xuống phía đó một chút, và giờ nhận thấy rằng đó là người quản thư làm việc tại bến tàu, “Có lẽ có ai nên làm gì đó. Lũ orc làm như thể chúng sở hữu cả Kalimdor vậy, và cứ như chúng ta chỉ tới thăm viếng thôi ấy. Nhưng đây cũng là nhà của chúng ta, và đã đến lúc chúng ta phải chứng minh điều đó rồi. Lũ orc không phải con người, thậm chí còn không thuộc về thế giới này. Chúng làm gì có quyền bức chúng ta phải sống như thế nào chứ?”
“Chúng có quyền sống cuộc sống của chúng chứ?” người lái buôn nói.
Người binh sĩ gật đầu và nói, “Tôi có thể nói rằng chúng đã có được điều đó khi chúng chống lại Quân Đoàn Rực Lửa. Nếu không có chúng…” Anh ta uống hết chỗ rượu của mình, rồi trượt cái ca về phía Erik. “Thêm bia cho tôi.”
Erik lưỡng lự. Anh đã bắt đầu với tay lấy chai rượu grog. Người binh sĩ này đã lui tới Bả Quỷ ngay từ khi Erik mở cửa, và anh ta chưa từng uống thứ gì ngoài rượu grog.
Nhưng sau ba năm ròng hay lui tới anh đã biết rằng không nên thắc mắc. Bên cạnh đó, nếu anh ta trả tiền thì anh ta có thể uống cả nước xà phòng, Erik cũng chẳng bận tâm.
“Vấn đề là,” người thuyền trưởng nói, “đây là thế giới của chúng ta, ngay từ lúc sinh ra. Loài orc bọn chúng chỉ là khách ở nhà của chúng ta, và lâu rồi chúng mới cư xử như thế này!”
Cuộc nói chuyện kết thúc từ đấy. Erik phục vụ thêm chút rượu, ném vài cái ca vào chậu để sau này rửa, và chỉ sau khi anh đưa bia cho người lái buôn anh mới nhận ra rằng người khởi xướng cuộc nói chuyện là Margoz đã biến mất.
Hắn thậm chí còn chẳng để lại tiền boa. Erik lắc đầu chán ghét, hắn đã làm xấu đi cái tên của người ngư dân.
Nhưng anh nhớ mặt hắn. Và chắc hẳn sẽ nhổ vào rượu của tên khốn nạn đó vào lần tới hắn tới đây – kẻ chỉ uống mỗi một chầu và rồi lại gây rắc rối. Erik ghét những kẻ chuyên gây rắc rối như thế tại nơi đây. Chỉ đơn giản là ghét thôi.
Nhiều người bắt đầu than phiền về loài orc. Một người – người võ sĩ cạnh người binh sĩ – còn đập ca bia lên quầy mạnh tới nỗi bắn cả rượu lên hộp sọ quỷ. Erik thở dài, lấy cái giẻ lau nó đi.
Từng có khoảng thời gian Margoz rất sợ khi phải đi một mình trên những đường phố tối mịt tại Theramore.
Thật vậy, tội phạm không phải mối lo ngại lớn ở một cộng đồng nhỏ như Theramore – hầu như mọi người đều biết nhau, và nếu không, họ lại biết được một người khác biết được người đó – vậy nên việc phạm tội rất hiếm khi xảy ra. Những kẻ dám làm thế thường sẽ bị xét xử nhanh chóng và tàn nhẫn bởi binh sĩ của Công Nương Proudmoore.
Dù vậy, Margoz thì nhỏ con và yếu đuối, cá lớn thường nuốt cá bé, bởi vậy Margoz thường tránh đi lại một mình vào đêm khuya. Ta chẳng thề biết có gã nào to khỏe đang ẩn náu đâu đó để thể hiện mình to khỏe như thế nào bằng cách bắt nạt những mục tiêu yếu đuối hơn. Nhiều lần, Margoz đã trở thành một mục tiêu như vậy. Hắn sớm nhận ra rằng tốt nhất nên làm theo lời bọn chúng cho chúng vui để tránh bị hành hung.
Nhưng Margoz không còn phải sợ như vậy nữa. Hoặc sợ bất cứ thứ gì nữa. Giờ hắn đã có một người bảo trợ. Đúng vậy, Margoz cũng phải đền đáp lại, nhưng lần này phần thưởng là uy lực và của cải. Trước kia, phần thưởng là không bị đánh thừa sống thiếu chết. Có lẽ chỉ là thay đổi từ nỗi sợ què quặt thành cái khác, nhưng Margoz nghĩ rằng điều này là tốt hơn cho hắn.
Một làn gió mặn thoảng qua bầu không khí, tràn vào cảng. Margoz hít sâu, mùi nước tiếp thêm sinh lực cho hắn. Ít nhất hắn cũng nói đúng một phần ở quán Bả Quỷ: hắn là một ngư dân, tuy chưa bao giờ thực sự thành công. Tuy nhiên, hắn không hề chiến đấu với Quân Đoàn Rực Lửa như hắn nói, mà đã tới đây sau khi chúng đã bị đánh đuổi. Hắn mong sẽ có nhiều cơ hội ở đây hơn ở Kul Tiras. Việc lưới của hắn không đạt tiêu chuẩn không phải lỗi của hắn – chúng là tất cả những gì hắn có thể chi trả, nhưng cứ thử nói điều đó với người quản lý cảng để xem chuyện đó sẽ dẫn ta tới đâu.
Hầu như chuyện đó sẽ dẫn tới việc hắn bị đánh.
Bởi vậy hắn tới Kalimdor, đi theo dòng người mong được cung cấp dịch vụ cho những người sống tại đây dưới quyền Công Nương Proudmoore. Nhưng Margoz không phải là ngư dân duy nhất làm việc này, hắn cũng chẳng phải người xuất chúng nhất.
Trước khi người bảo trợ của hắn tới, Margoz rất nghèo túng. Hắn còn không bắt cá đủ để nuôi sống bản thân chứ chưa nói tới chuyện bán, và hắn từng cân nhắc một cách nghiêm túc về chuyện cầm lấy mỏ neo mà nhảy xuống đáy nước tự tử. Tự giải thoát bản thân khỏi cảnh nghèo túng.
Nhưng rồi khi người bảo trợ của hắn tới, mọi thứ trở nên khá hơn.
Margoz nhanh chóng được đưa tới nơi ở giản dị của mình. Người bảo hộ của hắn không cho phép hắn chuyển tới một nơi ở khá hơn, bất kể hắn đã cầu xin – người bảo hộ gọi đó là than vãn, và không chính đáng – vì nó thiếu thông thoáng, đồ đạc nghèo nàn, và lũ chuột. Nhưng người bảo hộ khăng khăng với hắn rằng sự thay đổi bất ngờ của hắn có thể thu hút sự chú ý, và bởi vậy giờ đây hắn ta phải bị làm ngơ.
Tới tận tối nay, hắn được chỉ dẫn tới quán Bả Quỷ và bắt đầu gieo rắc tư tưởng chống orc. Trước đây, hắn chưa bao giờ dám bước chân vào một nơi như vậy. Những loại người thích đánh đập hắn thường tập trung thành nhóm trong quán rượu, và hắn muốn tránh xa chúng vì lý đó.
Hoặc đúng hơn là từng muốn tránh xa chúng.
Hắn bước vào phòng mình. Một ổ rơm còn mỏng hơn cả một lát bánh mỳ; một mảnh bao bì ngứa tới nỗi hắn chỉ sử dụng khi mùa đông trở nên cực kỳ lạnh, và kể cả khi đó cũng là một lựa chọn khó khăn; một cây đèn lồng; và gần như chẳng còn gì khác nữa. Một con chuột chạy băng ngang và chui vào mấy cái kẽ nứt trên tường.
Hắn thở dài, biết rằng việc tiếp theo cần phải làm là gì. Bên cạnh việc không thể chuyển tới một nơi ở tốt hơn, thứ Margoz ghét nhất về thỏa thuận của mình với người bảo hộ là cái mùi mà hắn phải mang theo. Đó là một kiểu tác dụng phụ của thứ ma thuật của người bảo hộ, nhưng dù gì thì nó cũng làm Margoz khó chịu.
Nhưng dù vậy nó vẫn đáng giá để có uy lực này. Và khả năng đi lại trên đường phố và uống rượu tại quán Bả Quỷ mà không phải sợ bị trả đũa.
Lồng tay vào cổ tới chạm vào áo trong, Margoz kéo chiếc vòng cổ với mặt bạc có hình thanh kiếm bốc cháy ra. Nắm thanh kiếm chặt tới nỗi hắn cảm nhận thấy lưỡi sắc của nó chọc vào lòng bàn tay, hắn thốt lên những lời với ý nghĩa mà hắn chưa bao giờ hiểu được, nhưng khiến hắn sợ hãi không tả xiết mỗi lần thốt lên: “Galtak Ered’nash. Ered’nash ban galar. Ered’nash havik yrthog. Galtak Ered’nash.”
Mùi lưu huỳnh bắt đầu tỏa khắp căn phòng nhỏ. Đây là thứ Margoz rất ghét.
Galtak Ered’nash. Ngươi đã làm xong những việc ta giao chưa?
“Rồi thưa ngài.” Margoz bối rối khi nhận ra giọng mình trở nên lí nhí. Hắn đằng hắng và cố lấy giọng. “Tôi đã làm như những gì ngài yêu cầu. Ngay khi tôi nhắc đến trở ngại của lũ orc, gần như cả quán trọ đều đồng tình.”
Gần như à?
Margoz không thích sự đe dọa ngụ ý trong câu hỏi đơn giản đó. “Một người vẫn cố chấp, nhưng những người khác đã áp đảo anh ta được phần nào. Thực sự đã khiến họ tức giận.”
Chắc là vậy. Ngươi đã làm rất tốt.
Câu nói này giúp hắn khuây khỏa rất nhiều. “Cảm ơn ngài, cảm ơn. Tôi rất vui lòng được phục vụ.” Hắn lưỡng lự. “Liệu tôi có thể hỏi, thưa ngài, giờ đã phải lúc thích hợp để chuyển chủ đề về việc cải thiện tiện nghi chưa? Có thể ngài đã nhận thấy con chuột-”
Ngươi đã phụng sự chúng ta. Ngươi sẽ được ban thưởng.
“Đúng như ngài nói, thưa ngài, nhưng – chà, tôi vẫn mong phần thưởng sẽ tới sớm hơn.” Hắn quyết định nhắc tới nỗi sợ hãi từ trước. “Tôi phải đối mặt mối nguy hiểm chết người vào tối nay đấy ngài biết không. Đi lại một mình gần bến tàu có thể-”
Ngươi sẽ không bị hãm hại khi mà ngươi vẫn còn phụng sự. Ngươi không cần phải sợ hãi bao giờ nữa hết, Margoz à.
“Dĩ – dĩ nhiên rồi. Chỉ là tôi-”
Chỉ là ngươi muốn sống cuộc sống ngươi chưa bao giờ được phép sống thôi. Đúng là mối quan tâm có thể hiểu được. Kiên nhân đi Margoz. Phần thưởng của ngươi sẽ tới vào lúc thích hợp.
Mùi lưu huỳnh bắt đầu dịu đi. “Cảm ơn thưa ngài. Galtak Ered’nash!”
Giọng nói của người bảo hộ mập mờ nói, Galtak Ered’nash. Rồi nơi ở của Margoz lại trở nên im lặng.
Trên tường có tiếng đập mạnh, sau đó là giọng nghèn nghẹt của người hàng xóm. “Thôi la hét đi! Bọn tao đang muốn ngủ!”
Trước đây, những lời dọa nạt như vậy sẽ khiến Margoz co rúm lại sợ hãi. Giờ đây, hắn chỉ bỏ ngoài tai bọn chúng và nằm lên ổ rơm, mong rằng cái mùi đó sẽ không khiến hắn mất ngủ.