Chương 3.2: Bỏ cái tư tưởng đấy về thời Heisei đi
Độ dài 1,389 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-13 19:45:20
Góc nhìn của Kujo
----Dù gì thì, vào hôm đó, tôi đã nói chuyện khi ở sát cậu ấy. Lúc tôi suýt ngã và được cậu ấy giúp đỡ… Tôi thậm chí còn được ôm bởi cậu!
Tôi vẫn còn nhớ cảm giác bàn tay của cậu ấy quanh hông mình.
Tôi có nên trả tiền cho cậu ấy vào lúc đó không nhỉ? Trải nghiệm tốt đến nhường này hẳn phải đáng giá ba mươi ngàn yên?
Tôi luôn tìm cách để mua hàng trong ứng dụng cho Miyashiro-kun.
“Hmm…”
Khi đang nghĩ về những thứ đó, tôi để ý nhịp tim hiển thị trên màn hình ứng dụng đang giảm dần. CHắc cậu ấy tập thể dục xong rồi.
Mà, cái “nhịp tim” này là thông tin từ chiếc đồng hồ thông minh của cậu ấy.
Và tất nhiên, cái đồng hồ đó trước khi được giao tới tay cậu ấy thì đã được tôi chỉnh sửa bằng cách cài vào một phần mềm gián điệp.
Từ những thông tin thu thâp được qua chiếc điện thoại, tôi biết cậu ấy đang tìm kiếm một cái đồng hồ thông minh trên một ứng dụng chợ trời nên đã giao bán một chiếc mà mình chuẩn bị từ trước.
Mọi thứ sẽ thất bại nếu cậu ấy đã khởi động lại nó, nhưng may mắn làm sao mà cậu sử dụng nó luôn mà không chỉnh sửa gì, tin tưởng vào phần mô tả mà tôi đã viết, “Thiết bị đã được khởi tạo sẵn và có thể sử dụng ngay lập tức.”
Tất nhiên thủ tục được xử lý tỉ mỉ này cũng là phạm pháp.
…Không, thì, để mà nói, lí do chính mà tôi đề xuất chiếc đồng hồ thông minh này là để cậu ấy có thể quản lý sức khỏe, nhưng điều này cũng thật khó tin mà…
Thở dài…
Tôi tự thở dài trước sự xảo trá của bản thân. Cứ như nó thành thói quen rồi vậy.
Mọi người thường nói bạn sẽ thở dài rất nhiều khi yêu, nhưng có thể họ chỉ đang nghĩ về tiền sử tiền án mà mình đã gây ra khi yêu thôi sao…?
…Chắc là không rồi.
Kể cả khi cạn lời với chính bản thân, bàn tay tôi vẫn chưa rời cái điện thoại.
VÌ, khi hiển thị “nhịp tim” của Miyashiro-kun,—chiếc điện thoại của tôi rung đúng nhịp với tim của cậu, tottotto…
Cứ như tôi đang cầm chính con tim của cậu trong tay mình vậy…
---------Tuyệt quá~~~~~~!!!!!
…Không, thật sự đấy, tôi không nghĩ bạn có thể hiểu trừ khi cảm nhận đó đâu! Nhưng mà!
VIệc có thể cảm nhận nhịp tim của người bạn yêu trong tay bất cứ lúc nào quả là một trải nghiệm tuyệt cú mèo! Đỉnh của chóp!
Nói chuyện với nhau, ở cùng một chỗ, những thứ đó hoàn toàn khác. Cảm giác như bạn đang chạm vào chính nguồn sống của người mình yêu vậy… Nói cách khác, đây là một mối nguy hại cực đặc biệt! Tôi có thể chết trong sự tôn sùng đấy. Ôi không, tôi bắt đầu hết từ vựng để dùng rồi.
Tôi rất buồn khi nghĩ rằng nhiều người sẽ tiếp tục sống mà không thể thử thứ kích thích như này. Nhân loại trước khi đi hẹn hò, phải cảm nhận nhịp tim của nhau đã.
Nơi đó chính là “câu trả lời”…
“Yukko, Ruu-chan, tập hợp nào!... Miyashiro-kun đang không ở đây, được, tốt rồi.”
“Ah, gì cơ?”
“Miyashiro làm sao cơ?”
…Gì chứ? Tôi đánh tai nghe lén cuộc trò chuyện mình vừa thấy.
Ngoài gia đình của mình thì những người khác Miyashiro Kuuya đều không quan trọng với tôi, nên tôi thường chả quan tâm các cuộc trò chuyện quanh mình cho lắm.
Nhưng nếu chúng là về Miyashiro-kun thì khác.
Cuộc nói chuyện là của ba cô gái trong lớp, những người mà có vẻ khá năng động (tôi nghĩ thế, tôi chẳng nhớ cho lắm).
“Vào một tuần trước ở tiết chủ nhiệm thì Miyashiro-kun trở thành thành viên ủy ban của giải cầu kĩ sắp tới, nhớ không?”
“…Vậy sao?”
“Tớ có nhớ, đó là lúc Hatsuse tự đề cử bản thân rồi rủ cả Miyashiro để tham gia cùng đúng chứ?”
Ừ, đúng rồi, tôi tự gật đầu khi nghe họ nói. Nếu là về Miyashiro-kun thì tôi tự tin mình nhớ khá chính xác đấy.
Với lại, cho giải cầu kĩ, hai nam và hai nữ từ mỗi lớp sẽ trở thành thành viên ủy ban.
Khi Miyashiro-kun được chỉ định làm thành viên thì vẫn còn vị trí dành cho các bạn nữ, nhưng việc nghĩ rằng “thế thì mình…” hoàn toàn bất khả thi với tôi.
“Đúng rồi. Và, …thật ra, tớ đã bảo Hatsuse-kun trước đó là cậu ta nên tự đề cử bản thân. Tớ nói rằng “Hình như crush của từ lớp khác cũng thuộc ủy ban đấy,””
“Tốt bụng quá nhỉ, buồn cười thật đấy. Có chuyện gì thế? Chả giống cậu tẹo nào.”
“Không, Aki khá tốt bụng mà.”
Cô gái vừa đưa ra bình luận đùa cợt bị phản bác bởi một cô gái khác. Nhân tiện, tôi chả nhớ tên họ. Họ là ai ý nhỉ…? Không, tôi chịu thôi.
Tạm thời, hãy gọi họi là Gái α, Gái β và Gái γ theo thứ tự lên tiếng.
Gái α nói rằng.
“Nfufu, như Ruu-chan nói đó, tớ tốt tính vô cùng luôn. …BIết không, một người bạn của tớ ở lớp khác—ah, hai cậu cũng biết đấy. Sacchan từ lớp 7. …Cô ấy thích Miyashiro-kun đó!”
“Ồ~!”
“Ồ~”
Tôi chết lặng trước quả bom bất ngờ này.
“Rồi~, cậu ấy đến hỏi ý kiến tớ! Cách để thân thiết hơn với Miyashiro-kun! Nên đầu tiên tớ đã bảo Sacchan trở thành thành viên ủy ban…”
“Ah, tớ hiểu rồi. Vậy cậu dùng Hatsuse, người gần gũi với Miyashiro để đảm báo cậu ấy cũng tham gia à? Thông minh đó~”
Tôi chớp mắt năm cái rồi hít thở sâu 3 lần để có thể lấy lại được khả năng suy nghĩ bình thường.
Và tôi đã nghĩ rằng.
----Lũ normie phải chết!!!!!!!
Cái gì chứ, cái thể loại kế hoạch gì vậy! Chẳng phải, chẳng phải là bất công sao, ah, hay là không nhỉ?
Cô ta học cái mấy cái đó từ đâu ra vậy…? Trong trường luyện thi à…? Không thể nào, trong Benes…? (?)
Ý tôi là, cậu ta đang thao túng người khác! Điều đó được phép sao!
Điều đó đi ngược với đạo đức và lối sống của con người!
“…”
Tôi chẳng có quyền nói mấy cái như vậy. Sau cùng thì tôi là một tội phạm hẳn hoi mà.
“Hehehe, tiết thứ 6 của ngày hôm nay là một tiết chủ nhiệm dài đúng chứ? Ta sẽ có thời gian tự học còn các thành viên ủy bản sẽ tập hợp trong phòng đa năng ở tầng ba để họp. Các cậu hiểu ý tớ chưa?”
“Ừ. Ruu-chan và tớ ở trong ủy ban mà.”
“Ừ thì, nếu trở thành thành viên ủy ban cho giải cầu kĩ thì sẽ không cần phải làm điều tương tự ở lễ hội văn hóa hay các thứ khác.”
Có vẻ β và γ là thành viên ủy ban cho giải cầu kĩ của lớp tôi, giống như Miyashiro-kun. Tôi hoàn toàn chả nhớ gì luôn.
“Hai cậu giúp Sacchan và Miyashiro-kun thân thiết được chứ? Kiểu, làm họ cùng phụ trách một môn thể thao ý!”
“Hmm, được thôi~. Tớ sẽ cố~”
“Không biết là sẽ thành công hay không, nhưng các thành viên ủy ban cho giải đấu có vẻ sẽ hoạt động theo nhóm phân bằng khối, nên sẽ có khá nhiều cơ hội nói chuyện nhỉ?”
Càng lắng nghe thì tôi càng nghe thấy thứ mà mình chả muốn nghe chút nào.
Tôi cảm thấy mặt mình cắt không còn một giọt máu.
“Cảm ơn~! Nhưng Miyashiro-kun à, cậu ấy không siêu nổi tiếng nhưng cũng khá nổi đó chứ?”
“Tớ biết mà~. Cậu ấy hơi hợp gu của tớ đó.”
Gái β thản nhiên nói vậy lúc đang liếm một viên kẹo. GÌ cơ…
“Hở, Yukko, thật à? Bất ngờ đó. Tưởng cậu thích mấy anh chàng hào nhoáng chứ…”
“Hmm… Miyashiro-kun có một bầu không khí đặc biệt cậu biết không. Kiểu như cậu ấy thấy mọi thứ theo cách khác biệt với người thường vậy. Chìm trong thế giới riêng của bản thân. Tớ thích mấy cái kiểu đó lắm~”
Gái β trả lời Gái γ. Cô ta tiếp tục giọng điệu ngiêm túc nhưng mơ màng của mình.