Chương 52: Cung điện hoàng gia (3)
Độ dài 4,198 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-02 08:16:05
Trans: Bui!!!
—————————————————————————————————
…Deculein rời đi.
Như đã hứa, không có trận tái đấu hay màn lội ngược dòng nào. Trong khi đó, Louina vẫn ở nguyên vị trí của mình.
Sophien nhìn cô ấy.
"Ngươi nghĩ gì về tình huống này?"
"... Hắn ta có vẻ giỏi hơn tôi." Mặc dù lòng kiêu hãnh của cô ấy bị tổn thương, cô ấy vẫn thành thật trả lời.
"Hắn ta tốt hơn rất nhiều. Hắn không chỉ tốt hơn mà trận chiến của bọn ta cũng vui hơn rất nhiều. Còn ngươi thì quá hèn nhát."
"... Thần hiểu. Xin thứ lỗi cho thần."
"Lúc nhỏ ngươi lớn lên trong khi bị người ta đánh đập sao?"
"Không. Là vì thần chỉ đọc sách ở nhà."
Louina bình tĩnh tiếp thu những lời của Sophien. Cô ấy không biểu lộ bất cứ điều gì trên khuôn mặt của mình.
"Ta nghe nói mối quan hệ giữa Yuklines và McQueens là không tốt cho lắm."
"... Đúng vậy ạ."
Tuy nhiên, cô cảm thấy không đủ tự tin để có thể duy trì sự bình tĩnh trước câu hỏi đó. Cô cúi đầu che mặt.
Mười lăm năm trước, tại Hội nghị Bercht, nguyên Trưởng gia tộc Yukline đã tấn công Trưởng gia tộc McQueen và loại bỏ ông ta bằng cách đánh cắp nguồn mana của cha cô, cuối cùng làm ông ta bị tàn tật dưới tư cách một pháp sư. Sau đó, hắn khẳng định đó không phải là ý định của mình và những sự cố như vậy đã thường xuyên xảy ra ở Bercht ngay từ đầu rồi.
Yukline sau đó yêu cầu 'tầm nhìn ma thuật' của McQueen, đưa ra một loạt lời hứa rằng hắn sẽ trả lại sau khi ông ta đã lấy phong độ trở lại.
McQueen, vào thời điểm đó, đã từ chối. Đó là một vấn đề của việc lựa chọn thứ ít tệ hơn giữa hai điều xấu.
Gia tộc của họ không phải là những người đầu tiên trở thành con mồi cho những hành động tàn bạo của gia tộc Yukline.
Ngay cả sau khi Deculein trở thành Chủ gia tộc của họ, những hành động như vậy vẫn thường xuyên được thực hiện, và kết quả là, nhiều ‘tầm nhìn ma thuật' đã ngủ yên dưới thư viện của Yukline.
Mục tiêu chính của Louina là lấy lại 'tầm nhìn ma thuật' của gia tộc cô
“…”
Sau một hồi im lặng, Sophien cúi đầu và nhìn vào mắt cô.
"Này, ngươi đang khóc đấy à?"
"... l" Louina ngạc nhiên lắc đầu.
Hoàng đế nhận thấy cảm giác tức giận và thù hận của cô, điều này không khó để phát hiện ra.
Chúng không hướng tới Deculein. Cảm xúc của cô mờ đục và mù mịt, như thể chúng bị phủ dưới một lớp bụi vậy.
Tuy nhiên, cô ấy đã không cho thấy bất kỳ mảnh nào của nó.
"Louina."
"Vâng."
"Đây là quà của ngươi à?" Sophien đặt tay lên cuốn sách phép mà cô ấy đã mang theo.
"Vâng," Louina trả lời một cách tự hào. Đó là thứ mà tiền không thể mua được. "Nó là về sự khai sáng ma thuật mà Đại trưởng lão Dzekdan của Bercht đã viết trong thời thơ ấu của mình— "
"Ta sẽ đọc nó. Bây giờ ngươi cũng có thể đi rồi đấy. Một lời hứa là một lời hứa."
"... Vâng."
Cô ta im lặng đứng dậy và rời đi.
Sophien chống cằm nhìn bàn cờ. Căn phòng bây giờ trở nên im lặng sau khi hai vị pháp sư rời đi.
Tuy nhiên, vẫn có một người cùng cô ở trong đó.
"Keiron. Ngươi nghĩ gì về tình huống này?"
“…”
"Dù ta có mải mê suy nghĩ nó thì cũng không có lối thoát nào cả."
Tại thời điểm này, cô không có cách nào để xoay chuyển tình thế. Cho dù cô ấy có nghĩ về nó như thế nào đi chăng nữa, nó sẽ luôn dẫn đến thất bại của cô.
Cách duy nhất để thoát khỏi nó là không rơi vào tình huống này ngay từ đầu.
Nhìn vào khuôn mặt đó, Keiron nói: "Thế giới rộng thế này đấy, thưa bệ hạ."
“…”
Vì lý do nào đó, có vẻ như hắn ta đang có một tâm trạng tốt. Sophien nhếch môi và trừng mắt nhìn hắn.
"Ta đã không thua."
Cô đã nắm lấy quân vua của mình. Trong tay cô ấy, nó đã biến thành bột.
Keiron nhướng mày trước biểu hiện của ma lực của cô.
"Nếu ta đã từ tốn lại, ta đã thắng rồi. Ta chỉ bị dính vào mánh khóe của hắn thôi."
Sophien tự tin rằng cô ấy sẽ thắng nếu họ chơi lại. Cô ấy chỉ đơn giản là mất đi tốc độ ban đầu của mình.
“Lớp học tiếp theo của ta sẽ bắt đầu vào tuần tới hả?"
"Các kỵ sĩ sẽ đến ba ngày sau."
Sophien nhắm mắt không trả lời và nhanh chóng chìm vào suy nghĩ của mình. Keiron cũng không làm phiền cô.
*****
"Có phải nó vẫn hơi quá không?"
Tôi đã thua trong cờ vua.
Tất nhiên, tôi có thể đổ mana vào [Thông hiểu] để đọc hành động tiếp theo của cô ấy và dồn cô ấy vào một góc ở một mức độ nhất định.
Tuy nhiên, toàn bộ bình mana của tôi đã cạn kiệt sau 20 phút. Tôi đã sử dụng từng giọt mà tôi có thể vắt ra, nhưng tôi thậm chí không thể hoàn thành trò chơi.
Nhờ đó, tôi nhận ra một điều mới.
Sự khuếch đại tạm thời của [Hiểu biết]
Trong suốt trận đấu, khả năng đó của tôi đã nâng lên một tầm cao mới, giúp tôi chiến đấu trong một trận chiến mà tôi không có kiến thức nào về nó. Tuy nhiên, đó là một hành động vô cùng lãng phí. Bây giờ khi tôi không còn sử dụng [Thông hiểu] nữa, tôi thậm chí không thể nhớ mình đã chơi như thế nào.
Đó là một mức độ biểu hiện khác với "học" hoặc "đang học".//’learnin’ và ‘studying’, ko biết dịch phân biệt 2 từ này thế nào.//
Tôi đến bãi đậu xe bên ngoài các bức tường ngoài của cung điện, cảm thấy hậu quả của cạn kiệt ma thuật của mình. Xe của tôi và xe của Louina đậu cạnh nhau.
"Những người đi xe ngựa thường nhận bằng quá muộn."
"Thật không? Chà, những ngày này, quý tộc không đi xe ngựa nữa."
Những tay tài xế đang nói chuyện với nhau.
“Phải vậy. May là tôi đã biết được việc đấy sớm.”
“Anh có biết ai là người đã bắt đầu xu hướng sử dụng xe không?”
“Ai vậy?”
“Giáo sư Deculein. Mọi xu hướng đều bắt đầu từ ngài ấy."
Mặc dù cả hai đều là tài xế, nhưng sự khác biệt là rõ ràng. Người lái xe của tôi thẳng lưng, còn người lái xe của Louina thì chùng xuống.
"Ồ, ngài đã đến rồi!"
"Thật là vinh dự khi được gặp ngài!"
Khi tôi đến gần, hai tài xế cúi chào. Tôi gật đầu và lên xe.
“Hãy trở về biệt thự."
"Hiểu rồi ạ!"
Động cơ xe của tôi nổ máy và nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ngay sau khi chúng tôi khởi hành, tôi liếc nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy xe của Louina đang theo sau tôi.
Tôi tình cờ nhìn lại.
“…?”
Một nguồn năng lượng nào đó lờ mờ le lói trên bọc da của ghế trước.
Đó là một dấu vết mana.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt của tôi nheo lại khi nó tạo thành hình dạng của một câu.
"Ngài đã bỏ rơi chúng tôi rồi sao?"
"Jeff."
“Vâng?"
Nó rất đáng ngạc nhiên, nhưng tôi không biểu hiện bất kỳ dấu hiệu nào về nó. Tôi chỉ tình cờ nhìn xung quanh nội thất chiếc xe của tôi.
Không có biến số chết chóc nào cả.
"Ngươi đã rời khỏi trạm sau khi đỗ xe à?"
"Không. Tôi đã ở gần nó mọi lúc. Vì chúng ta đang ở quanh cung điện hoàng gia ..."
Mặc dù bây giờ Jeff là tài xế của tôi, anh ấy từng là lính đánh thuê.
Nếu câu đó được khắc theo cách mà các giác quan của anh ta không thể phát hiện ra nó, thì sẽ không thể cứ bất kỳ ai cũng làm được điều đó.
— Ngài đã bỏ rơi chúng tôi rồi sao?
Bên cạnh đó, chỉ dựa trên những từ ngữ, rất có thể đó là một người nào đó từ các mối quan hệ ban đầu của Deculein.
Nếu vậy thì hơi khó chịu đây. Người đó có lẽ được gọi từ ‘gia tộc bóng tối'.
"Đã không có ai đến gần nó à? Hay ngươi có nghe thấy bất cứ điều gì hữu ích không?"
"...Ah." Jeff gật đầu như thể nhận ra. "Tôi nghe nói Louina đã mua một căn biệt thự. Có vẻ như cô ấy muốn ở lại đây ngay bây giờ."
“…”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong khung cảnh lướt qua, bóng tối thoáng chốc phủ xuống. Tôi nghĩ đó là do ma thuật, nhưng nó chỉ là bóng mát của cây cối.
"Là cô ấy à?"
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu. Xe của Louina đã biến mất.
Tôi mở một cuốn sách ra như thông thường. Trong khi bình thản đọc sách, tôi nghĩ về sức mạnh của Deculein.
“…”
Từ góc độ của một người chơi, những thuộc hạ của Deculein rõ ràng là rất khó chịu. Có rất nhiều nhân vật phản diện được đặt tên có sức chiến đấu mạnh hơn Deculein.
Nhưng những mối liên hệ đó rất nông. Ngay cả sau khi Deculein chết, không có sự kiện nào xoay quanh việc báo thù cho ông chủ của họ.
Họ chỉ đơn giản là phân tán đi.
Trên thực tế, kể từ khi tôi trở thành Deculein, mạng lưới những kẻ trong bóng tối của hắn ta đã biến mất ngay khi tôi cắt bỏ 'khoản tài trợ' đó.
Tuy nhiên...
"Mình nên nghĩ về nó."
Những kẻ này thì khác.
Tôi nghĩ đến một vài cái tên, nhưng có vẻ như cần phải kiềm chế những hành động vội vàng cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy họ.
*****
Đêm tối hơn bình thường.
Terhal, thủ phủ của Iliade, đã rất bận rộn trong những ngày này với việc mở cửa Marik và hỗ trợ cho công cuộc Trừ Quỷ. Kết quả là, Glitheon ở Lâu đài của Lãnh chúa vẫn đang ký giấy tờ.
—Năng lực mà Deculein đang thể hiện trong những ngày này thật bất ngờ.
Giữa những vết xước do bút máy của anh viết nguệch ngoạc, một giọng nói cất lên.
Glitheon gật đầu. "Tôi biết."
Kỹ năng thực tế của Deculein đã được "chi tiết hóa" bởi một sự cố nào đó.
Nhưng ông ta nghĩ rằng các kỹ năng lý thuyết hoàn toàn là của hắn.
Trên thực tế, kể từ khi gã đó 'chết', các kỹ năng lý thuyết của hắn cũng đã bị cắt đứt.
"Hội nghị chuyên đề, huh."
Đó là một sự thay đổi trong thân tâm, động thái cuối cùng của hắn, hay một suy nghĩ mới?
Dù nguyên nhân là gì, Deculein đã tuyên bố ý định thách thức Hội nghị chuyên đề.
Giải quyết Hội nghị chuyên đề trong thế giới phép thuật này có thể được gọi là một thành tựu ở một mức độ nào đó.
Tất nhiên, nó phụ thuộc vào vấn đề, nhưng ít nhất các vấn đề thứ 6, 9 và 11 vẫn chưa có lời giải trong suốt 15 năm là đặc biệt.
"Vấn đề nào là vấn đề mà hắn đang cố gắng giải quyết?"
— Có vẻ như điều đó vẫn chưa được tiết lộ.
"... Ta tự hỏi có thứ gì trong đầu khiến hắn ta đột nhiên muốn làm điều đó và phản đối việc đàn áp Lũ Huyết Tráp."
Glitheon đặt những tờ giấy đã ký lên bàn, sau đó dựa vào tựa lưng vào ghế.
Ông nhìn vào bóng tối bên ngoài lâu đài và mỉm cười.
"Hắn ta rất khó đoán đây. Không biết có phải do dòng máu Yukline trong huyết quản của hắn không ..."
Theo một cách nào đó, Yuklines và Iliades đang ở trong một mối quan hệ như mèo và chó.
Ngay cả khi không phải sự cố từ 15 năm trước, họ vẫn sẽ đụng độ, giết chóc và bị giết bởi nhau.
Tuy thế, giữa họ lại nảy nở một mối quan hệ kỳ lạ dù họ nhận nhau là kẻ thù.
“… Điều gì đã xảy ra với tên kỵ sĩ chết ở Bercht? "
— Vụ của hắn đang được chờ, nhưng nó có thể sẽ bị chờ mãi mãi.
"Haha. Ai mà biết được hắn ta có cảm tình xấu với Deculein được chứ."
- Phải.
Tất nhiên, chính Vương quốc Reok đã kích động cuộc tấn công vào chính Bercht.
Tuy nhiên, em trai của Glitheon là Galak đã thêm một mảnh ghép vào câu đố để cuộc đột kích trở nên hoàn hảo.
Veron.
Thật dễ dàng để thao túng sự bốc đồng của đàn ông một khi hắn ta đã bị cảm xúc cuốn đi.
Tuy nhiên, chiến thắng của Deculein thật bất ngờ.
Nếu đó là trận chiến một chọi một trong một không gian hạn chế, hắn ta sẽ gặp khó khăn ngay cả khi chống lại một kỵ sĩ thấp hơn anh ta hai cấp.
"Em có một tính cách rất dữ giằn đấy, Galak ạ."
— Câm miệng.
Tất cả những điều này là do em trai ông ấy làm.
Tất nhiên, Glitheon không can thiệp vào.
Cả bề ngoài lẫn bên trong ...
— Những ngày này, có tin đồn rằng mối quan hệ của Julie và Deculein không còn tệ như xưa nữa.
"Ta biết. Quân cờ nhỏ tuổi nhất của gia tộc bọn họ thực may mắn."
Julie lẽ ra phải chết trong bụng mẹ ngay từ đầu, nhưng bằng cách nào đó cô ấy đã sống vượt qua nó và thậm chí còn phát triển mạnh mẽ mặc dù bị trúng "lời nguyền" đó.
Nó được cho là không thể chữa được, khiến Glitheon tự hỏi làm thế nào cô ấy vượt qua nó.
— Cô ấy dường như là bông hoa càng chịu thương tổn càng nở rực rỡ .
"Cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều ... vì Deculein và gia tộc ta."
— Đúng hơn là có thể nhờ hai người rằng cô ấy đã sống sót. Mỗi cá nhân có nguồn gốc khác nhau.
Glitheon bật cười.
"Em quá xúc động rồi đấy. Đó là một giả thuyết vô ích. Dù sao, em có thể đi rồi đấy."
- Hiểu rồi.
Cái bóng đã cùng ông nói chuyện lặng lẽ biến mất.
*****
Sáng thứ tư.
Sau khi tỉnh dậy, Epherene đi tắm và đi ra ngoài.Trong khi đang ngáp, cô ấy quay lại mà không suy nghĩ và nhanh chóng bị giật mình bởi những gì cô ấy nhìn thấy.
"Trời ạ ... các người không thấy mệt sao?"
Có rất nhiều chữ viết trên cửa.Cút đi, đồ rẻ rách, con chó cái bẩn thỉu, đồ ngu, vv.
Những ngày này, những trò bắt nạt trẻ con này ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Cô nghĩ rằng nó sẽ dừng lại nếu cô không chú ý đến nó, nhưng nó chỉ bùng phát dữ dội hơn.
"Bọn chúng thực sự là quý tộc à?"
Cô đã có thể suy ra ai đã làm điều đó. Beck, Lucia, và Jupern, một nhóm con cái của một số Tử tước với rất nhiều ảnh hưởng.
Ban đầu, mọi việc chỉ thật đáng thương hại. Tuy nhiên, việc này dần trở lên khó chịu đựng hơn khi bọn chúng bắt đầu làm cả những việc này với thành viên câu lạc bộ của cô.
Epherene đã xóa sạch các dòng chữ bằng 'Thanh tẩy.'
Nghĩ về điều đó, cô tự hỏi liệu những pháp sư thực thụ chỉ tồn tại trên Đảo Thiên Không thật không.
Câu nói rằng danh tính của một người không quan trọng trong Tháp Viện chỉ là một ảo tưởng. Đối với họ ngay từ đầu, khả năng thực tế và lý thuyết về ma thuật không phải là điều kiện tiên quyết duy nhất. Quyền lực chính trị gần như cũng cần thiết.
Xem xét số lượng giáo sư tham gia vào cuộc duyệt xét của giảng viên, điều đó thật dễ dàng suy ra.
"Thở dài…*”
Epherene rời ký túc xá và đi bộ qua khuôn viên trường.
Những ngày này trên sân trường có khá nhiều người bởi vì lễ hội trường bị hoãn lại kéo dài đến tận đêm khuya.
Tất cả các con đường đều được trải nhựa, và có rất nhiều trò giải trí xung quanh, chẳng hạn như quán rượu, tiệc tùng, kịch và các trận đấu cưỡi ngựa trong Bộ Kỵ sĩ.
Thịch —!
Khi cô ấy đi đến nhà hát, mắt cá chân của cô ấy bị mắc vào một thứ gì đó.
"Ự!"
Epherene ngã xuống, đồ uống tràn ra khắp người cô. Chất lỏng nhớp nháp chảy ra từ tóc và áo choàng của cô ấy.
"Đau quá..."
"… Chúa ơi, ai đã làm điều này ?!"
Epherene mong đợi một lời xin lỗi, nhưng cô chỉ nghe thấy những lời nguyền rủa. Khi nhìn vào người đó, cô đã sớm hiểu tại sao.
Trước mặt cô là một đám quý tộc đứng đầu là Lucia của gia đình nữ bá tước Leviron. Ả trừng mắt nhìn Epherene, người đã ngã xuống.
"Haiz." Epherene đứng dậy thở dài, chải chuốt toàn bộ cơ thể của mình bằng [Thanh tẩy], và cười toe toét. "Lại là bon mày."
"Một lần nữa, cái mông của tao ấy. Này! Mở to mắt ra trong khi đi đi. Tao đã làm đổ đồ uống của mình vì mày đấy!"
Lucia ấn ngón tay vào ngực Epherene. Cô rất tức giận nhưng nghĩ rằng không đáng để đáp lại con chó cái này.
Ngay cả khi cô ấy chiến đấu ở đây, cô ấy sẽ là người duy nhất nhận được điểm phạt, và nếu Deculein vô tư can thiệp, tin đồn về họ sẽ lại lan tràn.
Trẻ em ngày nay không sợ ngài ấy. Họ không biết về tai tiếng của ngài.
Có thể là do ngài ấy không trực tiếp đưa ra các hình thức kỷ luật hay điểm phạt.
"Được rồi. Tôi xin lỗi. Đã xong chưa?"
Epherene chế nhạo ả ta và quay lại. Sau lưng cô, khi cô bước đi, cô nghe thấy giọng nói của chúng.
"Con chó cái đó không biết chỗ của bản thân."
"Không hổ danh là con mụ kiêu ngạo đã gây lộn với Sylvia vào đầu học kỳ. Con ả ấy nghĩ mình là ai chứ?"
"Đúng vậy. MÀy có biết cha ả đã theo vị giáo sư 'đó' cho đến khi ông ấy tự sát không?"
Vào lúc đó, chân của Epherene dừng lại.
"Hả? Ả đó dừng lại rồi kìa. Này, tao nghĩ ả nổi điên rồi."
"Con ả đó sẽ làm gì chứ? Tao đoán rằng đúng là ả không có chút tự trọng nào."
"Này. Dừng lại đi. Ả sẽ lại chạy đến chỗ giáo sư đó đó. Chúng ta sẽ gặp rắc rối thực sự."
“Hình như mấy ngày nay các giáo sư đang hợp tác với nhau thì phải. Nếu Giáo sư Deculein trở thành Trưởng Văn phòng Điều phối và Lập kế hoạch, cuộc sống của chúng ta ở trong Tháp sẽ trở thành địa ngục mất. Ông ta đang muốn kiểm soát tất cả chúng ta.”
“Ồ, đúng vậy. Đúng rồi. Bố tao đã định bỏ qua việc này, nhưng khi nghe tin hắn bảo vệ cho kẻ thù trong Hội nghị Bercht, ông ta quyết định chống lại hắn.”
Đối với bọn chúng, Deculein là một kẻ ác.
Đương nhiên, Deculein cũng là một kẻ ác đối với cô, nhưng bọn chúng cũng chả khác gì hắn.
"… Lũ ngu." Epherene, người gần như không kìm được mình, lại bắt đầu bỏ đi. Khi đến nơi, cô mua vé và nhìn vào nó.
Chín giờ tối mai. ‘Chân Dung Của Một Ngày Sầu Muộn’.
Sau đó, cô ấy ăn một mình và yêu cầu các thành viên, những người mà cô ấy tình cờ gặp ở bên đường, giả vờ như không biết cô ấy ở tòa tháp.
Ba giờ chiều, cô ấy trở về.
[Lớp A]
Ngày hôm nay, lớp học của họ là một khu đất rộng và thoáng.
Giờ đây Epherene đã quen với những thay đổi tinh vi như vậy.
Cô ấy đứng một mình mà không thèm để ý đến các thành viên trong câu lạc bộ đang liếc nhìn mình.
"Rất vui được gặp mọi người."
Lúc ba giờ, Deculein bước vào, dửng dưng đứng trước mặt những debutant.
"Các dự án tôi đã giao cho các cô cậu có thể được gửi ngay cả sau khi kỳ thi cuối cùng kết thúc, vì vậy đừng vội vàng và thúc ép bản thân quá mức."
Những lời đó thật vui tai.
Deculein tiếp tục.
"Chủ đề của bài giảng hôm nay là ứng dụng thực tiễn của các nguyên tố thuần túy, còn được gọi là chuỗi ứng dụng."
Chuỗi ứng dụng. Đó là 'trùm cuối', tâm điểm của các bài giảng của ông.
Các pháp sư tỏ ra khá căng thẳng.
"Chuỗi ứng dụng có vẻ hơi phức tạp, nhưng không cần phải nghĩ về nó một cách phức tạp làm gì. Hãy để tôi đưa ra một ví dụ."
Deculein đập vào mặt đường bằng đầu gậy của mình.
Thịch-!
Với âm thanh đó, [Lửa Hoang] xuất hiện khắp vùng lân cận của họ.
Vẻ ngoài và cách lắc lư của nó toát lên sự thanh lịch.
Vì vẻ đẹp của nó giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn là phép thuật, nên những debutant đã vô tình nhìn chằm chằm vào nó trong giây lát.
"[Lửa Hoang] này là sự kết hợp giữa lửa và gió thông thường, nhưng ..."
Một trong số chúng lao vào Rondo.
Nó làm cậu ta giật mình, nhưng nó không nóng chút nào.
"Di chuyển đi."
Rondo làm theo chỉ dẫn, và mắt cậu ta sớm mở to.
Cơ thể cậu cảm thấy nhẹ nhàng.
Sau đó, [Lửa Hoang] đã bám vào những debutant khác, bao gồm cả Epherene. Họ phản ứng giống như Rondo.
"Đó là những gì sẽ xảy ra khi phép thuật này được áp dụng cho chuỗi phụ trợ hoặc hỗ trợ. Nếu các yếu tố gió và lửa của nó được 'hòa hợp' hoàn hảo trong công thức của nó, một 'hiệu ứng đặc biệt' vượt ra ngoài sự kết hợp đơn giản sẽ xảy ra."
Về cơ bản nó là một hiệu ứng thêm.
Ban đầu, trong trò chơi, nếu người chơi sử dụng [Lửa Hoang] kết hợp với chuỗi hỗ trợ, nó sẽ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển và tốc độ tấn công. Hệ thống đó cũng tồn tại trên thế giới này.
"[ Lửa Hoang] có thể được sử dụng để hủy diệt, tất nhiên rồi, nhưng nó hoạt động tốt nhất khi được sử dụng như một kỹ năng bổ trợ vì mỗi nguyên tố thuần túy của nó đều có những ưu điểm riêng biệt."
Đó là một sự thật mà Epherene không biết. Không, nhìn vào phản ứng của họ, có vẻ như tất cả các debutant đều không biết về điều đó.
Đó là một hệ thống trò chơi phổ thông thường đối với Kim Woojin, vì vậy theo một cách nào đó, nó là lẽ tự nhiên đối với anh ấy.
"Cần phải sử dụng các yếu tố thuần túy, hài hòa trong các chuỗi phù hợp theo đặc điểm của chúng. Làm như vậy không khó chút nào. Các cô chỉ cần nhớ mạch của phép thuật đã học."
Ngài ấy giải phóng mana và tạo ra [Cầu lửa], một ma thuật hủy diệt cơ bản.
"Chìa khóa của công thức này là mạch của [Cầu lửa]. Nếu tôi loại bỏ nó ..."
Ngọn lửa đóng vai trò lõi của nó biến mất, và nguyên tố thuần [Lôi Vân] thay thế vào.
"Các cô cậu chỉ phải kết nối mạch lõi của nó sau khi cấy nó vào một công thức nguyên tố thuần."
… Một khoảnh khắc im lặng bao trùm toàn bộ lớp học.
Sự kết hợp đột ngột giữa mạch và ma thuật khiến họ cảm thấy đầu óc như bị tê liệt tạm thời.
"Cô cậu thấy nó khó là điều tự nhiên. Sẽ chỉ có thể đạt được nó tự mình làm. Epherene."
Deculein gọi Epherene. Khi nhớ lại những gì cô vừa nghe thấy, cơ thể cô run lên.
“Và Sylvia. Hãy đến phía trước, cả hai người."
Vị trí thứ nhất và thứ hai trong bài kiểm tra giữa kỳ sẽ là ví dụ điển hình.
"Hãy thử áp dụng chuỗi vào bất kỳ ma thuật nguyên tố thuần túy nào."
Cả hai cùng gật đầu. Epherene đã cố gắng áp dụng [Lôi Vân] vào ma thuật hủy diệt.
Phép thuật của cô ấy đã tạo ra [Lôi Vân] trong không trung, nhưng ...
Tách—!
Deculein búng ngón tay, phá vỡ nó. Không, nó đã bị xóa ngay lập tức.
Can thiệp ma thuật.
"Huh?"
“Sai rồi. Một lần nữa."
Cô không cảm thấy tức giận khi ngài bảo cô làm điều đó một lần nữa. Tuy nhiên, cho dù cô có thiếu kinh nghiệm trong chuỗi phép thuật đến đâu, việc nó bị xóa chỉ bằng cách búng nhẹ ngón tay của ngài ấy đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
"Được rồi." Epherene gật đầu và cô đọng mana một lần nữa.
"Lần nữa."
Tách—!
Deculein một lần nữa xóa phép thuật của cô ấy và bảo cô ấy làm lại lần nữa, vì vậy cô ấy đã làm lại.
Sylvia cũng bắt đầu sử dụng ma thuật, nhưng ...
"Lần nữa "
Tách—!
"Lần nữa."
Tách—!
"Tốt hơn một chút rồi đấy. Một lần nữa."
Tách—!
Những câu ‘Một lần nữa’ của ngài ấy như kéo dài vô tận