Chương 68 - Buổi sáng trước ngày hẹn hò với mèo
Độ dài 1,354 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-22 22:15:41
Hiện đang là buổi sáng của ngày nghỉ. Thường thì tôi sẽ không dậy trước buổi trưa sau một giấc ngủ quá ngon như vậy đâu. Nhưng hôm nay thì ngược lại, tôi dậy sớm và hoàn toàn tỉnh táo.
“Chào buổi sáng nhé Mashiro.”
“Chào buổi sáng ạ. Hôm nay anh dậy sớm thật nhỉ?”
“Anh đâu thể muộn được chứ.”
Phải, hôm nay tôi có ngày nghỉ, nhưng lại có một cuộc hẹn quan trọng vào buổi sáng. Chẳng cần phải nói gì hơn, đó là cuộc hẹn hò đôi Sakakibara rủ tôi đi mà chẳng thông báo trước gì. Nếu hình dung ra cụm từ ấy trong đầu thì nó thật vô lý mà, nhưng thật không may khi sự thực ấy là không thể chối bỏ được.
Tôi đã dậy hơi sớm một tí, hiện đang cảm thấy rất háo hức, rồi sau đó tôi kiểm tra đồng hồ đeo tay và rõ là sớm hơn khung giờ tôi thường dậy để đi làm. Vốn không ngủ được nhiều đêm qua vì cứ nôn nao, tôi cứ có cảm giác thiếu ngủ thế nào ấy, nhưng giờ đã tỉnh rồi thì đành chịu vậy.
…Tôi còn ngạc nhiên hơn khi thấy Mashiro, vẫn như mọi khi, dậy sớm hơn tôi dù tôi đã tỉnh dậy sớm hơn thường ngày. Chắc chắn em không đặt báo thức. Vì tiếng báo thức từ điện thoại tôi chính là âm thanh bắt đầu ngày mới. Thế mà em vẫn luôn chào đón tôi mỗi sáng với tất cả mọi sự chuẩn bị hoàn tất.
Là một người nếu so với kẻ khác thì không hề giỏi thức dậy vào ban sáng, tôi rất ngạc nhiên và tôn trọng em ấy. Tôi là người lớn cơ mà, cứ bị cô nàng đáng kính này gọi dậy suốt thì tôi cần phải làm gì đó mới được…
“Mashiro là kiểu người luôn tràn đầy năng lượng vào buổi sáng sao?”
Tôi hỏi Mashiro khi vẫn còn ngồi trên giường còn em thì đang đứng trong bếp. Trước câu hỏi đột ngột này, Mashiro nhìn tôi trong chốc lát rồi nghiêng đầu, nhưng sau một hồi suy nghĩ, em cất lên một tiếng “hmm” trước khi tiếp tục.
“Cúng khó nói lắm ạ tại người duy nhất em có thể so sánh mình được chỉ có anh Satou thôi, nhưng em nghĩ mình ở cỡ trung bình.”
“Em nói vòng vo vậy nhưng ý vẫn là mỉa mai anh đúng không, thưa Mashiro?”
“Đâu, em đâu nghĩ vậy chứ.”
“Anh hỏi cho chắc thôi, nhưng đó là gõ nhầm đúng không?”
“Fufu, em đùa thôi. Em đâu có ý mỉa mai như vậy đâu. Với lại đó không phải gõ nhầm, mà là nói nhầm ạ.”
Trông thấy phản ứng của tôi, Mashiro nói thế và bật cười đầy vui vẻ. Tôi rất vui khi em đã bắt đầu kể cho tôi những câu đùa, nhưng đồng thời cũng thấy xấu hổ vì đã bị một người nhỏ tuổi hơn trêu đùa. Để giấu đi cảm xúc của mình, tôi tiếp tục hỏi em.
“Anh thường nghe rằng mèo là động vật hoạt động về đêm, nhưng Mashiro có vậy không nhỉ?”
“Một chút thôi ạ, nhưng khi em quen rồi thì về cơ bản em cũng giống con người luôn.”
Có lẽ đó là lý do tại sao tôi chưa từng trông thấy cảnh Mashiro vẫn còn ngủ khi tôi thức dậy. Nếu em là động vật sống về đêm thì chắc là sẽ ngủ vào ban ngày lúc tôi đi làm và dậy lúc tôi khi chuẩn bị lên giường ngủ. Thế nhưng tôi chưa từng thấy em làm thế bao giờ cả.
Thấy được vẻ mặt hiếu kỳ của tôi, dường như Mashiro đã nắm được đôi chút những gì tôi đang nghĩ.
“Đúng là em đã từng có lúc làm cú đêm. Nhưng cũng có nhiều lúc mà nếu dậy sớm và hoạt động vào ban ngày sẽ tiện hơn mà.”
“Ừ thì cũng đúng…”
“Cũng giống như con người vậy, khi đã quen rồi thì sẽ không còn thấy quá phiền phức nữa đâu.”
Hình như nỗi sợ rằng tôi có thể sẽ ép em ấy quá là vô căn cứ rồi. Chắc là em đã đúng, chỉ là tôi quá uể oải vào buổi sáng như em nói mà thôi, và thật nhục nhã khi em cứ chiều chuộng tôi như thế.
Nhưng Mashiro lại không trách cứ tôi chút nào cả, đúng hơn thì tôi cảm thấy rằng em muốn tôi dựa dẫm và được chăm sóc bởi em nhiều hơn vậy. Khi tôi lần đầu gặp Mashiro, tôi cứ nghĩ là mình sẽ phải một lòng bảo vệ cho em cơ. Thế mà chúng tôi đã trở nên như thế này được một thời gian rồi.
“Ummm… cảm ơn vì những gì em làm cho anh mỗi ngày nhé.”
“Không đâu, đó là sở thích của em mà.”
Tôi nuốt xuống câu xin lỗi chưa kịp nói với Mashiro, thay vào đó lại nói cảm ơn. Em đáp lại tôi như cái cách em luôn đáp lại, và điều này khiến tôi cảm thấy có chút lạc để, nhưng vì em đã nói vậy rồi thì tôi đành chịu thôi.
“Bữa sáng sẽ được chuẩn bị xong nhanh thôi ạ.”
“Thế thì anh sẽ đi rửa mặt trước vậy.”
Chúng tôi trao nhau những câu nói như mọi khi rồi tiếp tục những hoạt động buổi sáng. Đang khi ăn sáng với Mashiro, tôi nghĩ về kế hoạch của cả hai cho hôm nay.
Trên danh nghĩa thì theo Sakakibara, đây là một buổi hẹn hò đôi. Đúng là cụm từ “hẹn hò đôi” có thể được hiểu dưới con mắt thiên hạ là một nhóm hai nam hai nữ đi chơi chung với nhau. Thế nhưng Sakakibara và Ayano rõ ràng là người yêu, còn điều đó lại không áp dụng lên Mashiro và tôi.
Mục đích thật sự của buổi hẹn hò đôi hôm nay là để giải quyết hiểu nhầm về chuyện đó. Và thay vì che giấu đi sự hiểu nhầm rằng chúng tôi là người yêu bằng thêm những lời nói dối, tôi đã quyết định là sẽ tiết lộ mọi chuyện liên quan đến mối quan hệ thật của tôi với Mashiro, hay nói cách khác, sự tồn tại của Mashiro.
“Anh Satou…?”
“Hửm? Sao thế?”
“Không, chỉ là… bữa sáng hôm nay không hợp với anh hay sao ạ?”
“Hử? Không, không có đâu. …Sao em hỏi thế?”
“Anh trông có vẻ… cau có, hay đúng hơn là phân vân lắm.”
Chỉ sau khi Mashiro nói thế tôi cuối cùng mới nhận ra là mình đã nhíu hết cả mày lại. Tôi vội vàng xin lỗi em và giãn cơ mặt ra. Đúng là em có thể biết được tôi đang cảm thấy thế nào mà. Em đã nói tôi là kiểu người dễ thể hiện cảm xúc lên khuôn mặt, thế mà tôi lại không để ý một tí nào.
“Anh đang suy nghĩ điều gì thế ạ?”
“...À thì, em biết mà. Anh chỉ đang nghĩ về ngày hôm nay thôi.”
“À, em hiểu rồi…”
Thế là đủ để cho em biết suy nghĩ của tôi. Biểu cảm của em trở nên mơ hồ trong chốc lát. Khi tôi lần đầu kể cho Mashiro về vụ hẹn hò đôi, em đã đồng ý luôn rồi.
Thế nhưng em sẽ phải đi gặp người khác. Cảm thấy lo lắng hoàn toàn là chuyện bình thường mà thôi. Ít nhất thì sẽ chỉ có một số ít người biết về sự tồn tại của em. Theo những gì tôi được biết thì hiện tại người đó chỉ có tôi. Tôi chưa từng có cơ hội hỏi em về quá khứ của mình, nên những gì tôi nắm được chỉ có thế.
“Liệu Mashiro sẽ ổn chứ?”
“...Vâng. Em đã chuẩn bị rồi ạ.”
Mashiro nhẹ đặt tay lên ngực và trả lời với vẻ nghiêm túc trong ánh mắt. So sánh với em thì sự lo lắng của tôi là không đáng kể mà. Tôi phải đưa ra quyết định thôi.
Chỉ còn vài tiếng nữa là tới giờ hẹn. Tôi xốc lại suy nghĩ của mình một lần nữa và làm cho đầu óc mình thanh thản.