Leviathan of the Covenant
Takedzuki JouNimura Yuuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4 - Soth phản công Phần 3

Độ dài 3,160 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-16 03:00:24

Phần 3

“Chuẩn bị tới giờ hẳn đã đủ rồi nhỉ? Haruga-kun, xin cậu hãy đọc lời hối lỗi của mình cho bọn tớ đi.”

“Ừ, ‘Mình thật lòng xin lỗi vì đã làm mọi người phải lo lắng. Từ nay mình sẽ không bỏ mặc mọi người nữa, mình sẽ luôn nhớ báo cáo lại, liên lạc và bàn bạc với các cậu mọi lúc, và sẽ tự nhận thức hành động của mình với tư cách là một người đồng đội’…”

“Hoàn toàn không chấp nhận được. Thiếu cả sự chân thành lẫn nhiệt tình.”

“Điều này chứng tỏ cậu vẫn chưa hiểu rõ vị thế của mình hiện giờ. Này, Haruomi, đừng có mà tự thả lỏng tư thế ngồi của mình khi chưa được phép. Cậu chỉ mới ngồi đàng hoàng trong tư thế seiza có gần nửa giờ thôi. Thật vô kỷ luật mà.”

Cho dù cuối cùng cũng quay về nhà được, Hal vẫn không được phép vào trong nhà.

Cậu bị buộc phải quỳ gối ngoài chính căn nhà của mình – trong tư thế seiza ở trước cửa – và phải chịu ăn mắng từ Orihime và Asya, và buộc phải viết một bản kiểm điểm và đọc nó.

Nghe từ tụi con gái:

‘Nếu cậu đã an toàn rồi, sao cậu không chịu thông báo nhanh chi tiết cho chúng tớ cơ chứ!?’

Sau khi nhắn một đoạn tin ngắn để báo cáo bản thân mình đã an toàn, Hal đã tắt điện thoại và đi ngủ. Cậu không hề có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ ai vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra.

Hành động bất cẩn này có vẻ đã xúc phạm đến hai người con gái ấy rất nhiều.

Cậu im lặng trong khi tôn trọng lắng nghe hai bài thuyết giáo. Cậu không còn cách nào thoát để thoát thân. Dù sao thì, cậu liên tục được thúc phải tự kiểm điểm hành vi của bản thân.

Không lâu sau, nhìn thấy Hal hành động ngoan ngoãn, Orihime thở dài.

“Cho dù thế nào, mình vẫn rất mừng vì cậu an toàn, Haruga-kun. Đồng thời, mình thật sự phải cảm ơn cậu.”

“Hử?”

“Cảm ơn vì ngày hôm qua. Sự thật rằng hiện giờ mình còn sống và đứng ở đây một nửa lý do là nhờ có Asya và nửa còn lại là nhờ cậu đấy, Haruga-kun.”

Orihime đột ngột ngừng thuyết giáo và chuyển sang bày tỏ sự cảm kích của cô ấy. Đòn tấn công bất ngờ này khiến Hal phải câm lặng. Được cảm ơn trực tiếp từ một ai đó—Cảm giác thật kì lạ.

Không thể nghĩ ra cách đáp lại, Hal chỉ có thể vờ xoa đầu trong khi giả vờ rằng mình không nghe thấy gì cả.

“Mình chỉ nói ở đây thôi, nhưng thật ra, mình đã khóc một chút khi biết rằng cậu đã an toàn, Haruga-kun. Mình thật sự lo lắng lắm đấy, vậy nên đừng làm những chuyện như thế nữa nhé, được không?”

Thái độ thành thật của Orihime khiến Hal bất ngờ.

Cậu có cảm giác như cô ấy đang hết mình vừa đấm vừa xoa mình vậy. Cùng lúc này, cả Asya cũng nói một cách điên cuồng:

“M-Mình cũng chỉ nói điều này ở đây thôi nhé, được không? Thực ra, khi mình biết được rằng cậu đã an toàn, Haruomi, mình cũng đã khóc trên giường đến khi gối mình ướt sũng luôn!”

“Cậu đang đùa ai thế, Asya? Điều đó là không thể đối với cậu.”

“Tại sao cậu có thể bình thản trả lời mình như thế chứ!?”

“Hai chúng ta còn lạ gì nhau nữa. Cho tới bây giờ, cậu sẽ không có khóc vì những việc như thế đâu, phải không…”

Sỡ dĩ Hal trả lời như thế chính bởi vì cậu biết rằng cô bạn thuở nhỏ của mình sỡ hữu một tấm lòng gan dạ mà ít ai sánh được. Tuy nhiên, trông Asya có vẻ giận dữ một cách khó hiểu trong khi Orihime cười khúc khích.

Vì thế, bầu không khí trở nên dẽ chịu hơn và cuối cùng Hal cũng được phép vào nhà.

Sau khi mở cửa trước để vào căn hộ phong cách Tây trông giống như một ngôi nhà bị ma ám, Orihime là người đâu tiên phát cáu và nhắc nhở, “Nhà cậu bừa bộn quá đấy, haruga-kun.”

“Thật à? Mình thì thấy khá dễ chịu khi sống ở đây.”

“Dù sau thì, Haruomi là kiểu người không giỏi dọn dẹp và sống ngăn nắp.”

“Nhắc một chút nhé, nếu đó chính là mình, thì Asya cũng chả khá hơn mấy đâu.”

Sau khi bước qua cửa là đã có thể thấy được những chồng thùng các-tông.

Chúng bao gồm những món đồ cá nhân mà Hal đã gửi về sau khi quay về nhà lần đầu tiên trong ba năm, những món đồ của người cha quá cố và những bộ sưu tập mà cậu vẫn chưa sắp xếp lại, đồng thời còn có cả những vật và những ghi chép của tư gia Haruga của những đời trước cha cậu.

Những ghi chép ấy chất thành đống ở khắp mọi nơi trong nhà mà không được sắp xếp.

Hal đi tới phòng khách, theo sau là Orihime và Asya.

“Nhân tiện, Haruomi, làm sao mà cậu có thể thoát khỏi con rồng tinh anh tên Soth vậy?”

“Mình cũng muốn biết. Ai cũng nói rằng cơ hội sống sót bình thường là bằng không.”

Hal đột nhiên phải đối mặt với hai câu hỏi hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

Hal bước qua đống hộp các-tông bừa bộn khiến phòng khách trông khác gì nhà kho trong khi trả lời một cách trơn tru. Cậu đã chuẩn bị trước một lời giải thích.

“Sau đó có thêm một con rồng khác xuất hiện. Hai con rồng ấy đã xảy ra mâu thuẫn rồi tự đánh lẫn nhau. Đến cuối cùng, Soth bị thương và bay đi mất trong khi con rồng kia… chết. Cột lửa khổng lồ xảy ra giữa cuộc chiến.”

Hal chỉ đơn giản là lược đi những chi tiết mà không để lộ toàn bộ sự thật.

Cậu muốn tiến hành một cuộc điều tra và tìm thêm nhiều thông tin về Hinokagutsuchi trước khi kể cho những người khác. Đồng thời, cậu không biết rằng liệu sẽ có ai chịu tin cậu dù cậu có kể hết mọi chuyện hay không.

Asya sốc sau khi nghe thấy lời giải thích thuận tiện của Hal.

“Mình không thể tin được là một chuyện như thể đã xảy ra!?”

“Tớ chắc chắn đã tạch nếu mọi chuyện không may mắn như thế.”

Hal cố ý bất lực trả lời thay vì giải thích thêm.

“Đúng là như thế…”

Cố bạn thuở nhỏ lẩm bẩm, có vẻ đã bị thuyết phục.

“Nhưng mình hạnh phúc khi nghe rằng Soth đã bị thương. Điều đó có nghĩa là hắn ta đã chạy tới vùng đất khác để đợi cho vết thương của mình hồi phục.”

Hal âm thầm nhớ lại trong sợ hãi: “Ta thề là ta sẽ trở lại, để truy cùng giết tận nhà ngươi!”

Cậu nhớ lại lời tuyên bố của Soth.

“Thực ra, Hiiragi-san vừa gọi mình để yêu cầu một chuyện. Nhằm đề phòng chống lại con rồng tinh anh đã xuất hiện ngày hôm qua, chị ấy hi vọng rằng mình có thể ở lại Dinh Thự để chờ lệnh.”

“Mình nghe là Hazumi cũng đang ở đó nữa.”

Orihime gật đầu. Bộ ba tạm thời ngồi vào ghế sofa.

Căn phòng bị phủ bởi bụi về các thứ thì trong tình trạng lộn xộn hoàn toàn. Những tấm màn bị bịt kín lại nên nguồn sáng tự nhiên chiếu vào không đủ. Mặc dù nó còn lâu mới đến gần đến mức thoải mái. Nhưng ít nhất trong phòng khách còn được cái ghế sofa để ngồi.

“Hazumi?”

Nghe thấy cái tên lần đầu tiên được đề cập bởi Orihime, Hal không kìm được mà nghiêng đầu vì bối rối.

“Em ấy là em họ mình và là phù thuỷ duy nhất của New Town – hay đúng hơn là, của cả vùng Kantou. Minadzuki, ‘thiên xà’ đã cứu chúng ta lần trước, là cộng sự của em ấy.

“Để có thể sản sinh ra hai phù thuỷ thuộc cùng một gia tộc, gia đình cậu chắc hẳn cũng phải được ban cho năng khiếu tự nhiên này.”

“Mình không thực sự biết về điều đó, nhưng Hazumi đã làm việc trong hai năm vừa qua, kể từ khi em ấy mới mười hai. Nhưng em ấy là một người rất dịu dàng và sức khoẻ cũng yếu nữa, vậy nên em ấy không hẳn là hợp với ‘chiến đấu’…”

“Chẳng phải em ấy cũng phần nào giống với cậu sao? Về mặt nhân cách ấy.”

Từ quan điểm của Hal, tính cách của Juujouji Orihime không phù hợp đối với một phù thuỷ.

Chẳng phải em họ của cô ấy cũng giống thế hay sao? Tuy nhiên, Orihime lại lắc đầu bác bỏ suy đoán của Hal.

“Hoàn toàn khác biệt. Vì em ấy là một thiên thần.”

“…Hử?”

Hal không kìm được mà thắc mắc lời mô tả kì lạ của Orihime.

“Mình nói là thiên thần. Em ấy là một thiếu nữ với nhân cách tuyệt vời như của một thiên thần. Tốt bụng, dịu dàng và không toan tính. Mặc dù em ấy có hơi hướng nội một chút, nhưng em ấy có một nụ cười tươi sáng. Một cô bé rất dễ mến.”

“Ồ.”

“Bất kì người già nào, dù có quái gở hay bướng bỉnh cỡ nào, đều sẽ đối xử với em ấy dịu dàng như thế đó là chính cháu gái của họ vậy.”

“Juujouji, những gì cậu vừa nói không thể nào là thật được. trong thế giới dơ bẩn của con người, một sinh vật thân thoại như ‘thiên thần’ không hề tồn tại.”

Hal kiên quyết phản đối lời càu nhàu của Orihime.

“Sâu cùng trong trái tim của cô bé ấy chắc hẳn phải sục sôi bởi những cảm xúc đen tối và tiêu cực, chờ đợi thời cơ để bùng nổ. Hãy lưu ý lời khuyên của mình. Không hề tốt cho một cô gái phải chịu đựng trong cái tuổi đẹp nhất của năm tháng niên thiếu của cô ấy bằng việc đặt cái định kiến của bản thân lên người khác qua cái lăng kính hồng đâu.”

“Để xem cậu còn khư khư lấy cái lí lẽ méo mó của mình sau khi gặp em ấy không.”

Tự tin bãi bỏ ý kiến cảu Hal, Orihime lấy điện thoại ra.

“Nhìn đây, đây là ảnh chụp Hazumi đấy. Em ấy dễ thương không nào?”

“M-Một cô bé dễ thương nhỉ….”

Cầm lấy chiếc điện thoại để xem qua, Asya lẩm bẩm.

Màn hình LCD hiện ảnh của một cô bé đang cười một cách đoan trang với vẻ mặt tinh tế và ưu nhìn. Em ấy có một mai tóc bạc dài ngang lưng.

Cô bé mặc bộ đồng phục của Học viện Kogetsu. Đúng vậy, cô bé rất dễ thương.

Và chưa phải là hết. Biểu cảm của em ấy còn tạo một cảm giác minh bạch. Đáng nhớ nhất là cái nhìn hăng hái ấy.

Hal cảm thấy bị thu hút bởi ánh nhìn đó. Vì thế cậu nhiệt tình gật đầu và nói, “Chốc nữa, cậu có thể cho tớ biết cậu đã sử dụng phần mềm chỉnh sửa ảnh nào và ai là người chỉnh sửa đươc không?”

“Tấm ảnh này được chụp từ chính điện thoại của mình và không hề qua bất kì sự chỉnh sửa nào nhé. Thật là, cậu đúng là cẩn thận quá đáng đấy, Haruga-kun… Dù sao thì, em ấy là một cô bé dịu dàng và mình không muốn em ấy phải làm nhiều chuyện nguy hiểm.”

Orihime phô ra một cái nhìn u sầu tự như lo lắng.

“Sau khi biết được rằng mình có tài năng để trở thành phù thuỷ, mình đã nghĩ rằng cuối cùng mình đã có thể san sẻ gánh nặng với em ấy—Nhưng nghi thức lại thất bại.”

"Ugh..."

Hal và Asya đồng loạt rên. Nhận thấy đây là một trường hợp đặc biệt khi mà có một con rồng tinh anh xuất hiện, nên việc nghi thức thật bại là lẽ thường mà thôi.

Nhưng dù vậy, nó vẫn là một trải nghiệm gây tổn thương nhẹ đến lòng kêu hãnh của hai người.

“Nhân tiện, Juujouji, để tôi gửi trả thứ này cho cậu.”

Hal trả lại chiếc gương bạc còn nguyên vẹn được Orihime dùng khăn tay nhận lại trước khi gói nó lại và cất vào trong cặp.

“Cảm ơn, Haruga-kun. Nhân tiện, thứ này có thể được dùng lại để thực hiện một nghi lễ lập giao ước không – để tạo ra ‘thiên xà’ của mình lần nữa?”

“Cơ bản là có thể được… Nhưng mình nghĩ là cần chút thời gian.”

Orihime hỏi với vẻ trang nghiêm và Asya trả lời với sự nghiêm túc không kém.

“Bởi vì nghi lễ bị gian đoạn, ‘bóng’ của thiên xà được sinh ra cho cậu, Orihime-san, đã không thể vật chất hoá. Để tìm cái bóng đã chu du ở thế gới thực trong hình thái tâm linh và triệu hồi nó cần một nghĩ lễ khá rắc rối. Nó cần nhiều thời gian và lòng nhẫn nại…”

“Và sau đó, cậu cần phải đợi trong vài tháng không xác định trước khi ‘thiên xà’ được sinh ra…”

Như cô bạn thưở nhỏ của mình, giọng điệu của Hal cũng trở nên ảm đạm.

Nghi lễ tổng hợp để tạo ra thiên xà đòi hỏi Người Bà Bất Tử – cụ thể là, thiết bị ma thuật bí ẩn đang nằm yên dưới lòng Istanbul.

Nhưng nó có thể được dùng mỗi một hay hai tháng, vậy nên cần thiết phải xếp hàng đợi.

“…Mình hiểu rồi. Mình sẽ kiên nhẫn đợi.”

Orihime thở dài, có vẻ cô cảm thấy chán nản. Tuy nhiên, cô lập tức nhìn lên.

“Vậy thì lúc này dẹp vấn đề đó qua một bên và hãy quyết định hôm nay chúng ta cần làm gì đi. Tiếp theo, mình muốn lau dọn và dọn dẹp ngôi nhà này. Được không? Haruga-kun.”

“Tại sao cậu lại muốn lau dọn nhà tôi Juujouji?”

“Mặc dù mình nói thì có hơi quá, nhưng mình là một người yêu thích sự sạch sẽ và rất thích lau dọn… Nếu mà bỏ qua một ngôi nhà cần được lau dọn nhiều như thế này thì quả là xấu hổ quá.”

Orihime đưa ánh nhìn xung quanh phòng khách hỗn loạn và bừa bộn của tư gia Haruga với cảm xúc chân thành.

“Vì bây giờ có chút thời gian, mình hy vọng cậu sẽ thưởng thức ám ảnh dọn dẹp của mình. Vậy mình làm luôn nhé?”

“Chúng ta vừa mới bàn về chuyện tại sao không thể tiến hành nghi lễ liền được. Sao mà mọi chuyện đột nhiên lái sang vấn đề dọn dẹp cơ chứ?”

Đồng thời, dưới góc nhìn của Hal, cậu không cảm thấy nhà mình không thoải mái chỗ nào cả.

Là một nam thiếu niên không hề có ham muốn sống trong một ngôi nhà kiểu mẫu, Hal cảm thấy rằng cứ để mọi thứ nhu cũ là ổn—Nhưng Orihime nói một cách đơn giản, “Ồ, không liên quan gì đến nghi lễ đâu. Tại tình cờ là hôm nay mình rảnh thôi. Haruga-kun, cậu có thể cho mình biết mấy giờ rồi không?”

“Bây giờ là 10:28 sáng.”

Hal xác nhận thời gian trên điện thoại mình, Orihime thong thả cười và gật đầu.

Chỉ khi đó Hal mới nhận ra rằng Asya đang bận một chiếc váy một mảnh ngắn với tất chân màu đen. Và vì lý do nào đó, cô ấy còn bận thêm một chiéc áo gió quân phục kaki lên trên, trông chẳng giống ai.

Tuy nhiên, Orihime lại đang mặc đồng phục trường. Rõ ràng là đã qua thời điểm bắt đầu giờ học…

“Umm…”

“Mình muốn kiểm tra tình trạng của cậu trước khi đến trường sáng nay, Haruga-kun, vậy nên mình chọn thời điểm gặp mặt với Asya-san. Nhưng lúc đó cậu vẫn chưa về, Haruga-kun, và di động cũng tắt luôn. Không còn lựa chọn, mình đành bỏ buổi học để xác nhận rằng cậu an toàn.”

“…”

“Hậu quả là, mình được rảnh cả ngày luôn. Mà đến trường vào giờ này thì hơi kì, vậy nên cho mình ở lại đây nhé. Cảm ơn vì đã giữ mình lại.”

Nếu Hal nhớ không lầm, hình như Orihime đã duy trì được việc không bao giờ nghỉ học hay đi trễ.

Trừ trường hợp nghỉ học vì lý do không rõ ràng, thì việc đi học đầy đủ này sẽ được duy trì cho đến cuối năm học. Tuy nhiên, cô công chúa với địa vị cao cùng với cách hành xử gương mẫu của cô ấy đã quyết định nghỉ học vì lo cho Haruga Haruomi…

Và cho tới giờ thì Orihime vẫn chưa phàn nàn câu nào cả.

Tuy nhiên, Hal lại cảm thấy ứ đọng nơi cổ họng—

“…Ừ, cảm ơn nhé.”

“Thật sao? Tuyệt quá rồi. Một nơi như thế này, có thể được dùng như một đại điểm tụ họp, khiến mình rất muốn lau dọn nó sạch sẽ. Sau này mình có thể mang thêm đồ tới đây không? Chẳng hạn như trà này, hay thức ăn nhẹ này.”

“Ư, cậu vừa nói là chỗ tụ họp.”

“Ừ, Haruga-kun, Asya-san và mình. Chẳng phải chúng ta nên tận dụng một cách hiệu quả nơi này cho những dịp tụ họp mà mình đã nêu trên sau? Với lại, chúng ta không cần phải lo đến mấy người khác nếu chúng ta gặp mặt ở đây. Mình sẽ dẫn Hazumi, cô bé mà mình đã nhắc ban nãy, đến thăm trong thời gian tới.”

Orihime giải thích kế hoạch của cô ấy với nhịp điệu dễ dãi.

Đó là một sự định cho tương lại mà Hal sẽ tránh xa ra, còn có cả kế hoạch để trốn khỏi Tokyo, nhưng—

“Phải rồi… Mình tin rằng sẽ tốt hơn cho Haruomi để cậu ấy chủ động giúp chúng ta hơn. Chẳng phải ý tưởng này tuyệt lắm sao?”

Asya tự gật đầu. Nhận xét chất giọng của cô nàng, cô ấy có vẻ nhấn mạnh “giúp đỡ mình” hơn là “giúp đỡ chúng ta.” Đây có lẽ không phải do Hal tự tưởng tượng.

“Vậy hãy cho mình biết dụng cụ lau dọn được cất ở đâu. Nếu còn thiếu gì đó – mặc dù mình có cảm giác ngôi nhà này chắc chắn thiếu cái gì đó – Mình sẽ mua sau.”

“Orihime-san, sao cậu không để việc mua sắm lại cho Haruomi đi?”

“Không, Haruga-kun có lẽ mệt lắm rồi, vậy nên ta cứ để cậu ấy nghỉ. Nếu cậu không phiền, Asya-san, phiền cậu tới chỗ Hazumi giúp mình nhé.”

Làm lơ chủ nhân của ngôi nhà, Orihime và Asya tiến hành công việc một cành hoà hợp. Cả hai cô gái đã trở thành bạn tốt chỉ sau một đêm. Có lẽ là nhờ việc cùng nhau trải nghiệm chiến trường.

Dù đang ở trong chính ngôi nhà của mình, Hal cảm thấy như là kẻ ngoài cuộc vậy.

Bình luận (0)Facebook