Chương 1 - Vùng đất của loài Rồng Phần 2
Độ dài 3,830 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-16 01:30:17
Phần 2
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Ngày trở về quê hương đã gần kề, Hal buộc phải xử lý cho xong cả núi giấy tờ.
Trước tiên phải kể tới một việc, cậu đã liên lạc với trụ sở đầu não của SAURU ở Nhật Bản, cái tổ chức mà cậu đang làm việc.
“Chuyện là vậy đó. Tuy lúc đầu em không định làm vậy nhưng em sẽ về thăm quê nhà.”
‘Ô chà, cuối cùng thì quãng thời gian sống lang bạt của nhóc cũng tới hồi kết nhỉ?’
Từ đất Úc, Hal kết nối một cuộc gọi quốc tế để giải thích tình hình và báo lại kế hoạch về quê của mình.
Người đang ở đầu máy bên kia là một phụ nữ tên Hiiragi-san. Thông qua đường dây điện thoại, giọng nói dịu dàng và thanh lịch của cô vang lên. Ngoài dùng từ cao quý ra thì Hal không còn biết từ nào khác để diễn tả chất giọng ấy cả.
Cô ấy là người đứng đầu của chi nhánh SAURU ở Nhật Bản, khu vực Kanto.
‘Hồi trước chị thuyết phục muốn gãy lưỡi nhưng nhóc vẫn cứ cứng đầu, không ngờ giờ nhóc lại chịu trở về đây… chị xúc động tới nỗi muốn khóc thành tiếng rồi đây nè.’
“Em không hề có ý định trốn chạy khỏi quê hương. Chỉ là ra nước ngoài làm ăn mà thôi.”
‘Ở độ tuổi của nhóc thì có thiếu gì lựa chọn khác ngoài việc đi xa làm ăn? Tokyo đâu phải chỗ thiếu việc làm? Hẳn là nhóc cũng nghe nói ở đây thiếu nhân tài trầm trọng thế nào rồi đúng không?’
“Ờ, toàn từ miệng Hiiragi-san chứ ai.”
Người đang nói ở đầu dây bên kia là Hiiragi-san, cô là một thành viên lãnh đạo nòng cốt của tổ chức.
Phần việc của cô là chăm lo về vần đề việc làm cho các thành viên trong tổ chức SAURU như Asya và Hal chẳng hạn. Sau khi nhận được “yêu cầu” từ các cơ quan dân sự hoặc nhà nước trong lĩnh vực thuộc thẩm quyền của mình, cô sẽ giao lại công việc cho các thành viên trong tổ chức, tùy vào những đòi hỏi của công việc.
“‘Vấn nạn thiếu thốn nhân lực quả là đau đầu, vậy nên chị muốn nhóc giúp chị chạy vặt và làm những nhiệm vụ tào lao. Chị sẽ sai nhóc chạy lòng vòng và lợi dụng tối đa sức lực của nhóc, vậy nên về đây nhanh lên nha?’ —là ý định thực sự của chị đúng không?”
‘Khoan khoan, chị nhớ là mình trình bày khéo hơn nhiều lắm cơ mà?’
“Thậm chí còn có lần bà giả khóc để dụ thằng em này nữa.”
‘Rõ ràng lúc đó chị diễn xuất hoàn hảo vậy mà... nhóc vẫn không lay động tí nào cả, Haruomi.’
“Do khoảng thời gian trong lúc bà chị chuyển từ chủ đề ban đầu của cuộc trò chuyện sang khóc thút thít có phần gượng gạo.”
‘Nhóc có biết rằng phải mắc lừa trong những lúc như vậy mới có thể chứng tỏ sự nam tính không♪ À đúng rồi, còn một việc chị suýt quên mất’ bà chụy lãnh đạo xảo quyệt của tổ chức đột ngột đổi chủ đề.
‘Chị đã giới thiệu nhóc cho một trường cao trung có quan hệ mật thiết với tổ chức chúng ta, vậy nên nhóc phải đi học bình thường nhé.’
“Cao trung á?!”
‘Tất nhiên rồi, dẫu sao thì nhóc đang ở độ tuổi thích hợp để bắt đầu học cao trung mà.’
“Quên khuất đi mất.”
‘Cố tình quên đúng không? Đừng chỉ biết có mỗi đi săn kho báu không thôi. Ít ra cũng ráng mà tạo dựng vài mối quan hệ trong trường cao trung đi chứ.’
“Em không giỏi mấy vụ đó lắm. Với lại em không định sẽ kết bạn đâu.”
Tài năng của Hal nằm ở việc săn tìm những đồ cổ mà người ta gọi là Mộ Vật.
Về mặt kỹ thuật, người ta thường hay gọi đó là “huyền cụ mô phỏng hộ vật”.
Vì quá dài và khó dùng nên thuật ngữ chính thức bị đào thải. Thay vào đó, một cái tên dễ gọi và hơi thiếu vẻ đứng đắn lại được sử dụng rộng rãi hơn. Đây là những con hàng mà Hal có thể tìm được bằng cách khai quật, chôm chỉa hoặc moi ra từ mấy cái di tích cổ đại và những khu bảo tồn lịch sử, hoặc là mua lại chúng từ thị trường chợ đen, nơi những tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ được lưu hành.
Đó là lý do vì sao Hiiragi-san gọi cậu là một “Thợ săn báu vật”.
Hal không phải là người duy nhất có tài trong công việc này. Cha cậu cũng là người chuyên săn tìm báu vật.
Để đảm bảo cho mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, người cha và đứa con trai đã phải đi khắp thế giới. Hal đã bị thuyên chuyển liên tục giữa các trường nằm khắp nơi trên thế giới.
Vì vậy nên ý thức về việc đi học của cậu không được tốt cho lắm.
‘Chưa bắt đầu mà đã vội bỏ cuộc là sao… Nhưng mà nhóc đúng là một đứa chẳng biết nhận biết dấu hiệu là gì, Haroumi à. Chị có cảm giác, dù cho có một con gấu đói đang rình rập ở gần thì nhóc vẫn sẽ nhiệt tình làm tiệc thịt nướng mà thôi.’
“Nói không nhận biết được dấu hiệu thì cũng không phải, em nhận ra được nhưng cố tình làm lơ thôi.”
‘Tóm lại, vấn đề không nằm ở khả năng nhận biết mà là ở nhu cầu xả giao hử? Tốt. Vậy thì hãy tận dụng cơ hội được ở trong một môi trường khép kín của một ngôi trường để mà tìm hiểu cách hòa nhập với cộng đồng đi.’
Mang theo nhiệm vụ áp đặt phiền toái ấy, cuối cùng Hal cũng đặt chân về tới quê nhà.
Đặc khu kinh tế của Tân Tokyo được hình thành dựa trên công cuộc tái phát triển khu hành chính cũ bao gồm những khu Kōtō và Edogawa của Tokyo và kéo dài đến tận khu vực Adachi và Katsushika cũng như một phần phía đông nam của quận Saitama.
Ngôi nhà của dòng họ Haruga nằm ở phường Sumida thuộc khu này.
Ban đầu đó là một tòa kiến trúc được thiết kết phỏng theo những lâu đài ở châu Âu.
Nhưng có lẽ do không có người ở trong một khoảng thời gian dài, tòa nhà không khác gì một nơi bị bỏ hoang cả. Cả khu vườn cũng hoàn toàn bị quên lãng luôn. Vì vẫn còn giữ hình dáng của một ngôi nhà nguyên vẹn nên nó trở nên giống như một lâu đài ma vậy.
Hal dọn dẹp nhà cửa, ít nhất là đủ cho một người đàn ông sống trong nơi này.
Đầu tiên, cậu quét sơ đống bụi đã phủ thành lớp qua nhiều năm ròng, dùng máy hút bụi để dọn, làm sơ sài tới nỗi nếu những bà nội trợ kỹ tính nhìn vào chắc chắn sẽ nhăn mặt. Rồi cậu thông gió cho căn nhà, lôi một cái giường ở đâu đó ra và đặt vào phòng học.—Thế là xong.
Nói thiệt thì đây đúng là một công cuộc lau dọn cẩu thả…
“Từ khi cha qua đời tới giờ, mình chưa từng về đây lần nào cả” Hal nhẹ lẩm bẩm trong khi nhìn vào đống sách giáo khoa đã chất thành núi của mình.
Cái kệ sách có phần tráng lệ được chất đầy những quyển sách được gia đình Haruga sưu tập, đó là một dòng họ đã cho ra đời nhiều nhà sưu tập qua nhiều thế hệ khác nhau, dù rằng chỉ có vài người trong số họ là thừa hưởng từ cha mình. Tuy đã đọc qua hàng ngàn quyển sách khác nhau nhưng cậu vẫn số hóa phần lớn số đó sau khi đọc xong.
Đây là hệ quả tự nhiên nảy sinh từ lối sống thường xuyên phải chuyển nhà.
Bên trong phòng học có một cái bàn lớn. Sau khi mở ngăn kéo ra, Hal đã phát hiện một thứ.
Một cái đồng hồ bỏ túi bằng bạc. Hal nhớ được vài chuyện liên quan tới cái đồng hồ này. Trong những năm cuối đời của mình, cha cậu thường giữ nó bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đó bằng một cảm xúc sâu xa. Ghi chú phụ, đây không phải là một cái đồng hồ bình thường.
Đó là một trong số những công cụ giao dịch của cha cậu, một cái ‘đồng hồ pháp sư’.
Sau khi thừa hưởng được công việc làm ăn của gia đình, Hal vô cùng trân trọng những công cụ kiểu đó.
“Đúng như mình nghĩ, thứ này đúng là đồ tốt. Dù cha đã nói rằng sẽ trao lại cho con sau khi dùng xong, vậy mà…”
Cái đồng hồ bằng bạc là một vật hình tròn có đường kính 10cm.
So với đồng hồ bỏ túi thông thường thì nó có hơi lớn, dù vậy nhưng Hal vẫn bỏ nó vào túi quần mình.
Vì chất lượng của cái đồng hồ này còn tốt hơn cả cái cậu đang dùng nên chắc chắn trong tương lai nó sẽ rất có ích. Tuy vậy nhưng Hal không thể phụ nhận rằng một phần động lực trong đó là do cậu muốn mang theo một vật lưu niệm.
Sau đó, Hal để ra vài tài liệu lên bàn.
Đó là những tài liệu mà ngôi trường do Hiiragi-san giới thiệu yêu cầu, và cậu phải điền cho chính xác. Sau khi xong việc, cậu còn phải tới văn phòng chi nhánh SAURU duy nhất ở đây để mà giới thiệu bản thân…
Cả đống việc cần làm khiến cho Hal bận rộn tới tận khi đêm xuống.
Cùng khoảng thời gian đó, cuối cùng thì Asya cũng đã tới Nhật Bản.
Vào cái thời điểm mà Hal đã chuẩn bị gần xong hết cho cuộc sống tương lai của mình, tháng Tư cũng vừa sang.
Tháng Tư chính là thời điểm năm học mới bắt đầu ở Nhật. Vì quên mất điều cơ bản này nên Hal vội vã tròng bộ đồng phục của mình vào, chộp lấy cái cặp và phóng như bay ra khỏi nhà để còn kịp tới dự lễ khai giảng.
Lễ khai giảng. Buổi lễ định hướng cho tân sinh. Giới thiệu CLB này nọ. Thời điểm học kỳ chính thức bắt đầu. Vân vân và mây mây….
Sau tuần đầu tiên toàn những sự kiện nọ kia, cuộc sống học đường của Hal bước sang tuần thứ hai.
Trường học tư nhân Kogetsu. Lớp F, năm nhất thuộc hệ cao trung.
Ghế của Hal nằm ở hàng chót, cạnh cửa sổ. Ngồi im thin thít như một pho tượng, cậu âm thầm quan sát cả lớp học mà không nói với ai một lời nào.
Giờ học kết thúc, bây giờ đã là lúc tan trường.
Coi bộ bạn bè trong lớp cậu đều đã kết bạn với nhau.
Đám con trai và con gái đã gom lại thành từng nhóm. Khi còn trong lớp học, họ sẽ chuyện trò hoặc đùa giỡn với nhau, coi bộ ai cũng bắt đầu thân nhau rồi.
Nhưng Hal lại chỉ một mình.
Đây là hậu quả của việc cậu đã thụ động tiếp cận bạn bè ngay từ thời điểm học kỳ bắt đầu.
“Mình đã đoán trước được việc này rồi mà?” Hal lẩm bẩm một mình.
Nếu người thường rơi vào hoàn cảnh của cậu thì có thể họ sẽ không được thoải mái cho lắm, nhưng Hal hoàn toàn không bối rối tí nào cả. Dẫu sao thì cậu cũng không tỏ ra thân thiện là bao, đến nỗi cậu còn chẳng màng hình ảnh mình trong mắt mọi người như thế nào.
Hôm nay cậu đã hứa sẽ giúp đỡ Asya sau khi tan trường.
Nhưng hiện tại, cậu lại nhận được tin nhắn từ cô bạn, nói rằng có việc đột xuất và cô nàng sẽ tới trễ.
Vậy là Hal nhàn hạ ngồi lại nơi lớp học.
Trong khi Asya còn đang bận giải quyết công chuyện của mình, cậu phải tìm chuyện gì đó làm để giết thời gian đã…
“Chào, cậu là Haruga-kun… phải không vậy?”
Đột nhiên có ai đó bắt chuyện với Hal. Cô gái đó ngồi bên phải ở phía trước cậu.
Mái tóc được cắt ngắn đi cho phù hợp với lối sống năng động, trông cô ấy còn hơn cả dễ thương nữa.
“Hôm nay cậu có rảnh không? Nếu được thì cậu đi chung với mình được không?”
“Xin lỗi, mình bận rồi nên không được.”
Cơ hội để làm quen với bạn gái xinh đây rồi— cố ngăn lại cảm xúc thật trong tim, Hal cương quyết từ chối.
Không hiểu sao cô nàng này lại cười toe toét với gương mặt như đang muốn nói “Vậy hả?” sau khi bị cậu từ chối.
“Thôi mà, đừng vậy chứ. Cậu chỉ cần ghé CLB của tụi này một tẹo và điền tên với lớp vào tờ đơn đăng ký thành viên, rồi thì cậu thích tới hay không gì cũng được. Nhưng nếu thích, sau giờ tan trường, cậu có thể ghé qua cho vui hoặc tham gia những buổi hoạt động định kỳ vào cuối tuần của bọn mình. Tuổi trẻ là phải sống hết mình mỗi ngày chứ nhỉ?”
Mời tham gia hoạt động CLB ư? Hal gật đầu.
Chà, nếu không phải vì lý do này thì là gì có chuyện cô nàng kia cố gắng bắt chuyện với Hal được, đúng không?
Mới chỉ là tuần thứ hai thôi nhưng cô nàng này đã lượn lờ khắp nơi để tuyển thêm thành viên cho CLB của cô ấy. Năng động y như vẻ ngoài của mình vậy. Hal nhớ ra rằng hình như tên cô nàng là Mutou.
“Vậy CLB đó là gì?”
“CLB Nghiên Cứu UFO. Nếu tụi mình không thể tìm được thêm hai thành viên nữa, bọn mình sẽ bị tịch thu căn phòng đang sử dụng.”
“Ừm, mình không hứng thú cái vụ ngồi nhìn đĩa bay đâu.” Hal trả lời sau khi nghe cái tên CLB hơi bị ám muội mà cô bạn kia vừa khai ra.
“Ai ai cũng nói vậy hết. Không lẽ không lấy sắc ra dụ thì không đứa con trai nào chịu tới phòng CLB sao? Chí ít thì cậu cũng phải ghé qua phòng CLB đi chứ, Haruga-kun?”
“Mình thấy, đối với người tuyển thành viên thì cách tiếp cận đó cũng không xấu mấy.”
Cái giọng than thở của Mutou làm Hal cảm nhận được một tình bạn thân thiết.
Với một nữ sinh năng động thế này thì việc đưa ra đề xuất thích hợp và giải quyết vấn đề không phải chuyện gì khó khăn cho cam. Hal bèn nói.
“Thay vì mời họ về thẳng phòng CLB, sao cậu không rủ họ đi cắm trại một chuyến suốt 3 ngày luôn? Sau khi họ đã bị cơn đói, buồn ngủ và áp lực tâm lý hành cho sấp mặt, cậu có thể nhỏ nhẹ an ủi đối phương, khiến họ phải phụ thuộc vào cậu. Bước cuối cùng, cậu chỉ việc bắt họ ký tên vào đơn đăng ký thành viên CLB là xong.”
“Điên à? Haruga-kun thiếu đạo đức tới vậy ư?!”
Hal chỉ một phương pháp tẩy não điển hình làm cho Mutou hoảng hốt nhảy lùi.
“Ừ thì… đó là cách nhẹ nhàng nhất có thể rồi… Coi bộ ở trường học Nhật Bản thì cách này hơi bị dã man nhỉ?”
Hal chỉ về phía bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ.
“Dù vật thể bay có hình điếu xì gà hay theo kiểu Adamski đi chăng nữa, mình không nghĩ rằng vũ trụ này còn chỗ cho mấy con sinh vật vô định chui vào đĩa bay rồi bay lượn nữa đâu.”
“À, hóa ra đó là thứ cậu nghĩ trong đầu hả? Bậy, bậy nha.”
Mutou mỉm cười và vẫy tay bác bỏ.
“Mấy cái UFO mà mình nói không phải mấy cái đĩa xoay xoay, mà là mấy con rồng cậu vừa nhắc tới kia kìa.”
Chỉ một thoáng suy nghĩ là Hal đã hiểu ra ngay.
UFO là từ viết tắt chính thức cho “Undentified Flying Object” (Vật thể bay vô định). Nghĩa ban đầu của nó không phải để chỉ đĩa bay, đó mà mật danh cho những vật thể bay lạ. Vì thế cho nên, đúng như Mutou đã nói, hiện tại thì những UFO có số lượng nhiều nhất và kích thước to nhất chính là bọn rồng kia.
“Vậy thì hoạt động của CLB là….”
“Đúng, nhìn nhận bọn rồng là những dạng sống và nghiên cứu chúng. Cái này cậu biết rồi đúng không, chính phủ và JSDF phủ nhận việc họ giấu diếm và kiểm duyệt thông tin ban hành về bọn rồng, nhưng thực ra họ lại đang làm vậy. Cho nên, để thu thập được nhiều thông tin chính xác nhất có thể, dân thường như bọn mình đã tình nguyện đứng ra làm việc đó.”
“...”
“Hơn nữa, về cơ bản, chúng ta không có hiểu biết cụ thể gì về ‘Mãng quái’ mà con người dùng để phản công lại bọn rồng. Chắc chắc phải có bí mật gì đó, tuy đây không phải mấy con alien lóng lánh ánh bạc như trong Nebula M78 nhưng họ sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì cho dân thường đâu.”
Không ngờ cô nàng lại lôi cả lũ Hebi vào đây.
Hal hơi ngạc nhiên. Những chuyện này đều nằm trong lĩnh vực hoạt động của cậu, nói rõ ra chính là Kiến Thức Siêu Hình Thể mà tổ chức nghiên cứu mang tên SAURU đang cố gắng phổ biến.
“Dù sao thì ta cũng chỉ biết rằng chúng là những dạng sống tương tự như rồng thôi… Ngoài ra, tuy chưa giải thích được nhưng chúng chính là những vệ thần hoặc vũ khí sinh học dùng cho cuộc chiến bảo vệ nhân loại. À, tiện đây thì…”
Vì không thể ngờ rằng những chủ đề tán gẫu kiểu này lại phổ biến trong trường cao trung ở Nhật Bản nên Hal bị bối rối. Trong khi cậu còn đang nghĩ vậy trong đầu thì Mutou-san đã nói tiếp.
“Khi có rồng bay tới gần, tụi mình cũng sẽ tìm chỗ nào đó cao cao để chụp hình.”
“Liều tới vậy luôn á?!”
“Ừ, rồi tụi mình đăng lên mạng. Còn giờ, vì cậu đã hiểu lầm về hoạt động của CLB nên mình xin phép hỏi lại thêm lần nữa. Haruga-kun, cậu có muốn tham gia CLB nghiên cứu của tụi mình không? Thú vị lắm đó.”
Trong khi Hal còn đang suy nghĩ phải trả lời thế nào thì bỗng một giọng nói vang lên từ phía bên kia.
“Mình biết xen vào giữa cuộc trò chuyện thế này là rất bất lịch sự nhưng cho phép mình nói vài lời.”
Một nữ sinh ngồi phía bên phải của Hal quay mặt về phía hai người họ.
Hal khá nhạc nhiên, vì từ ngày được phân vào lớp F năm nhất, bọn con trai và con gái nhiều chuyện trong lớp rất ít khi đến gần cô bạn này.
Tuy nhiên, cô nữ sinh ấy không phải là một người “vô danh khó gần” như Hal, và trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Chính vì sự hiện diện của mình quá nổi bật nên cô ấy đã trở thành một “kẻ đơn độc”.
“Về chuyện CLB của Mutou-san ấy, mình cũng đã hiểu lầm như Haruga-kun khi nãy. Mình không ngờ rằng những người như cậu lại cố gắng cống hiến cho xã hội nhiều đến vậy… Mình cho rằng ta nên lấy điều này làm ví dụ cho lý do vì sao ta không nên phát xét dựa trên định kiến,” cô nàng quá sức nổi bật Juujouji Orihime lầm bầm bằng một giọng kiên quyết.
Vì cái họ hiếm hoi và cái tên ấn tượng nên Hal đã bị cô nàng này tạo ấn tượng mạnh.
“Ah, cũng không đến nổi ghê gớm như cậu nói đâu… Thành viên trong CLB bọn mình làm vậy chỉ vì sở thích mà thôi.”
“Tuy vậy nhưng những hành động cao cả của các cậu vẫn rất đáng ngưỡng mộ.”
Leviathan 01 035.jpg
Tuy Mutou-san đã khiêm tốn đáp lời nhưng Orihime vẫn hết lời khen ngợi.
Vừa tao nhã, có học thức, lại còn duyên dáng và rộng lượng nữa…
Hàng đống đức tính mà nhiều nữ sinh cao trung không có được đang hiển hiện qua từng hành động của Orihime.
Cô nàng này cũng ngồi ở dãy bàn cuối cùng như Hal vậy. Nhưng khác với cậu trai Hal ngồi cô đơn một mình như pho tượng đá, tư thế ngồi của Orihime rất nghiêm chỉnh, như thể cô nàng là công chúa cao quý chủ trì cả lớp học này.
Lúc nào cũng tập trung lắng nghe bài giảng, thể hiện khí chất của mình trong giờ thể dục qua những con điểm chạy bộ xuất sắc và dáng vẻ bề ngoài của mình cho những người xung quanh. Phải nói rằng cô nàng này vừa có thực lực lại vừa có tài năng thiên bẩm.
(Vậy ra không chỉ có ngoại hình mà con người bên trong cô nàng này cũng không khác gì công chúa à?)
Nếu phải kể ra một người có tính cách chẳng ăn nhập gì vẻ bề ngoài của họ thì cô nàng Asya, người bạn thời thơ ấu của Hal là một ví dụ.
Có khả năng Juujouji Orihime cũng—Hal thầm đoán vậy. Nhưng làm vậy thì lại bất lịch sự quá. Hal thầm nói lời xin lỗi trong tim.
Tất nhiên là Orihime không thể nào biết được Hal đang nghĩ gì trong đầu. Cô nàng lấy một tờ giấy B5 từ trong hộc bàn mình ra.
Đó là tờ đơn xin gia nhập CLB. Bằng những con chữ tuyệt đẹp, cô nàng hí hoáy viết lên tờ giấy “Juujouji Orihime, lớp F năm nhất” rồi đưa cho Mutou-san.
“Cậu đang cần thêm thành viên cho CLB đúng không? Mình rất sẵn lòng giúp cậu.”
“Hể? Thật không?”
“Ừ, trước khi cậu nói chấp nhận cả thành viên ma thì mình còn đang đắng đo cân nhắc. Giờ cậu đã nói ra rồi thì mình không cần phải suy nghĩ nữa.” Orihime nói và xách cặp đứng dậy.
“Oh, miễn sao cậu chịu là được thôi. Lần sau, nếu thích thì cứ việc tư nhiên ghé qua CLB để trò chuyện với tụi mình.”
“Được hoạt động tự do như vậy thì có hơi thiêng vị thật. Nhưng vì mình bận quá nên mình rất tiếc, mình không hứa chắc được gì đâu. Đừng mong mình làm gì nha.” Orihime vui vẻ trả lời sau nghe nghe tiếng của Mutou-san vang lên từ phía sau.
Bằng những lời trung thực không có tí mỉa mai nào, Orihime bước nhanh đến cửa phòng học. Từng hành động của cô đều toát lên vẻ hoạt bát và lịch sự.
“Cứ như người trong tranh bước ra vậy.” Hal vừa nhìn Orihime bước đi vừa lẩm bẩm trong đầu.