Chương 332: Tuyệt Vọng
Độ dài 1,897 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-09-03 23:15:23
“Vậy nhé, Will-- hãy nói với onii-san rằng tôi xin lỗi..."
Cùng với tiếng hét của Simon và những tiếng xin lỗi của những người đồng đội xa dần.
Dựa lưng vào cánh cửa sắt đóng chặt, Simon khuỵu xuống, như thể cậu đã bỏ cuộc
"... Mình không còn lựa chọn nào khác..."
Giữa không gian chật hẹp của tòa tháp, tiếng ồn ào của trân chiến vọng lại như từ một thế giới khác. Simon lẩm bẩm, giọng nói của cậu đầy tuyệt vọng.
"... Mình đã làm đúng..."
Cậu không hề hối hận về quyết định của mình.
Nếu để họ cứ chần chừ trước cánh cửa đó, rất có thể tất cả bọn họ sẽ bị lũ quái vật bao vây,họ sẽ không thể rút lui.Vì vậy, cậu đã lấy hết can đảm, nói với họ rằng "Hãy bỏ mặc mình." Cậu sẽ phải là người nói ra điều đó, không phải họ.
Bằng không, chàng hoàng tử tốt bụng ấy sẽ mãi dằn vặt bản thân. Chắc chắn cậu ta sẽ bị ám ảnh bởi khoảnh khắc này suốt đời.
Hơn nữa, dù chỉ mới quen biết nhau trong thời gian ngắn, nhưng đó là người bạn thứ hai mà cậu có được. Ít nhất, cậu muốn mình trông thật mạnh mẽ và dũng cảm trong giây phút này. Cậu muốn cho họ thấy cậu một người đàn ông đích thực, khiến Willhart phải tự hào vì có một người bạn như cậu..
Dù cậu ngoại hình yếu đuối, xinh đẹp như con gái, nhưng Simon vẫn là một người đàn ông có lòng tự trọng.
"Mình... đã... làm... được... rồi..."
Nhưng, đó chỉ là vẻ ngoài mạnh mẽ mà cậu cố gắng giữ lấy trước mặt mọi người.Khác với một hiệp sĩ dũng cảm, Simon rất yếu đuối và nhút nhát.
Bây giờ chỉ còn lại một mình, nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi, tiếng khóc nghẹn ngào phát ra từ cổ họng cậu.
"Không... không... Cứu em với, onii-san..."
Simon khóc nức nở.Một cách đáng thương và đáng xấu hổ, giống như một đứa trẻ.Khuôn mặt đáng yêu mếu máo, hai má ướt đẫm nước mắt.
"Không, mình không muốn chết... Mình vẫn chưa muốn chết..."
Bỗng, một tiếng động lớn vang lên, khiến Simon giật mình.Tiếng va chạm chói tai không phải phát ra từ cánh cửa phía sau lưng cậu, mà là từ cánh cửa dẫn xuống tầng một, nơi lũ quái vật đang tấn công.
Qua khe hở của cánh cửa thép đã bị bẻ cong, Simon nhìn thấy một con Orc đang dùng cây chùy sắt đập liên tục vào cửa, đôi mắt nó đỏ ngầu giận dữ.
"Hiii..."
Đối diện với tử thần, Simon đứng hình vì sợ hãi.Nhưng, những trận chiến sinh tử mà cậu đã trải qua cho đến nay đã không hề uổng phí.Bản năng sinh tồn của cậu trỗi dậy.Cậu lấy khẩu súng bắn tỉa "Yatagarasu II" trên tay và lấy thêm khẩu súng trường nguyên mẫu trong túi không gian.
Dù không gian chật hẹp không phù hợp để sử dụng khẩu "Yatagarasu" cồng kềnh, nhưng có còn hơn không.Cậu nạp năm viên đạn vào khẩu súng trường nguyên mẫu, gắn con dao găm kỷ niệm vào đầu nòng súng, chuẩn bị cho trận chiến sinh tử.
"Souse-san đã bảo vệ mình... Mình phải chiến đấu... MÌnh không thể bỏ cuộc, cho đến phút cuối cùng..."
Vừa nãy cậu còn run rẩy vì sợ hãi, nhưng khi cầm súng trong tay, Simon lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.Lúc này, cậu không còn là một nhà giả kim thuật yếu đuối nữa, mà là một xạ thủ bách phát bách trúng, lạnh lùng.
"Mình sẽ cố gắng... Cho đến khi onii-san đến cứu…
"
Tâm trí cậu hoàn toàn chuyển sang chế độ chiến đấu, Simon ngồi bệt xuống đất,nâng khẩu súng trường nguyên mẫu lên ngắm mục tiêu và bóp cò.
Con Orc vẫn đang mải miết đập cửa, không mảy may hay biết điều gì sắp xảy ra. Viên đạn bay qua khe hở do chính nó tạo ra, găm thẳng vào đầu con quái vật đang điên cuồng.
Qua khe hở, Simon nhìn thấy máu và tia sét tím phát ra từ cơ thể con ký sinh trùng bắn tung toé. Cậu thở hắt ra, kéo cò súng, thay đạn.Cậu không được lơ là cảnh giác. Simon cảm nhận được, một con quái vật khác sắp xuất hiện.
Cánh cửa sắt tiếp tục đập liên hồi. Lần này là hai con Orc.Không, là ba.Có vẻ như lũ Goblin nhỏ bé cũng đang tham gia tấn công.
Tuy nhiên, kẻ tiếp theo lọt vào được bên trong lại không phải Orc hay Goblin.Một cơ thể nhầy nhụa, uốn lượn len lỏi qua khe cửa, đó chính là Slime, loài quái vật hạng 1 quen thuộc.
Tiếng súng lại vang lên.Viên đạn găm thẳng vào lõi của con Slime, khiến nó gục xuống tức tử.Xác con Slime tan ra, trải dài trên sàn nhà như một vũng nước.Nhưng, chuyện chưa kết thúc ở đây.
"Chết tiệt... Không thể nào bắn qua cửa được..."
Con Orc đầu tiên bị bắn hạ vì đầu nó hiện ra ngay ở khe cửa. Nhưng lần này, nhưng cơ thể của con Orc thứ hai đã hoàn toàn ẩn ở phía sau cánh cửa.
Chưa kể đến lũ Goblin nhỏ bé.
Liệu cậu có còn cách nào khác ngoài việc ngồi yên chờ chết?
Nếu cánh cửa bị phá vỡ, lũ quái vật sẽ ập vào như nước lũ.Với khẩu súng chỉ có thể bắn được năm viên này, cậu không thể nào chống cự nổi.
"Nếu mình sống sót, việc đầu tiên mình sẽ làm là chế tạo một khẩu súng máy..."
Đây là lần thứ hai Simon hối hận vì không có súng máy, sau trận chiến ở Alsace.
Khi cậu đang bế tắc,thì cánh cửa sắp bị phá vỡ đến nơi rồi.Giờ cậu chỉ còn cách nạp lại hai viên đạn và cầu nguyện rằng số lượng quái vật tiếp theo không quá nhiều.
"... Chứng tới rồi."
Cánh cửa cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, bị đập vỡ tan.Hai con Orc và một đám Goblin gầm lên giận dữ, xông vào bên trong.Simon giương khẩu "Yatagarasu II", bóp cò.
Viên đạn xuyên qua ngực con Goblin đang lao đến với tốc độ chóng mặt, găm thẳng luôn vào đầu con Orc đứng phía sau.
Chỉ cần hai mục tiêu nằm trên một đường thẳng, "Yatagarasu II" hoàn toàn có thể xuyên táo và tiêu diệt chúng chỉ bằng một viên đạn - Đúng như dự đoán của Simon, hoặc chính xác hơn là khả năng vượt trội của khẩu súng do chính cậu chế tạo. Nhờ đó, cậu đã thành công tiêu diệt được hai kẻ địch ngay lập tức.
Simon đặt "Yatagarasu II" xuống, chuyển sang khẩu súng trường đã lắp dao găm làm lưỡi lê.
Một con Goblin khác xuất hiện từ phía sau xác con Orc, cùng với một con Slime đang bò trên sàn.Nhưng Simon vẫn giữ được bình tĩnh, lạnh lùng ngắm bắn như một cỗ máy chiến đấu.
Chỉ trong vòng hai giây, khẩu súng tiếp tục nhả đạn.Viên đạn đầu tiên xuyên qua giữa hai mắt con Goblin, viên thứ hai phá hủy lõi con Slime.Còn lại ba viên đạn. Và phía sau cánh cửa, còn bốn con quái vật nữa.
"Nguy rồi!"
Sau khi tiêu diệt con Slime vừa xuất hiện bằng viên đạn thứ ba, Simon vội vàng đứng dậy.Nằm là tư thế bắn ổn định nhất, ngồi kém hơn một chút, và đứng là tư thế khó khăn nhất.Lý do khiến Simon phải đứng dậy là vì cậu không thể nào đối phó với bốn con quái vật còn lại trong tư thế nằm hay ngồi được.
Và điều cậu lo lắng đã xảy ra.
Hai viên đạn cuối cùng đã tiêu diệt được hai con Sói gió lao đến.Cậu đã hết đạn.
Như thể không muốn cho cậu cơ hội thay đạn, một con Goblin cầm một con dao gỉ sét lao ra từ phía sau những xác quái vật.Chỉ là một con Goblin hạng 1 yếu ớt.
Tuy nhiên, đối với một người yếu đuối về mặt thể lực như Simon, đây lại là một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm.Không có súng, cậu sẽ rất khó có thể chiến thắng - Nhưng cậu vẫn còn một phương án cuối cùng, dù cho nó là hạ sách đối với một xạ thủ.
"Yaaaaaaaaaaaaaa!"
Simon gầm lên, dồn hết sức lực vào cú đâm. Khẩu súng lắp lưỡi lê đã biến thành một cây giáo ngắn.Lưỡi dao găm sáng loáng trên đầu súng nguy hiểm không hề kém cạnh gì viên đạn của khẩu súng trường.
Không, phải nói là nó còn mạnh hơn. Dù sao thì, đây cũng là vũ khí được một mạo hiểm giả hạng 4 từng sử dụng. Sức mạnh của nó đủ để xuyên thủng cơ thể con Goblin.Dao găm và con dao gỉ sét , ai chiến thắng đã rõ ràng.
Trước khi con dao gỉ kịp chạm vào làn da trắng nõn của Simon, lưỡi dao găm yêu quý của cậu đã xuyên thủng cơ thể xanh lét của con quái vật.
"Hộc... hộc... Em đã làm được rồi, Souse-san..."
Sau khi chiến thắng trận chiến không ngang sức, Simon toát mồ hôi lạnh. Tim cậu đập thình thịch.Nhưng đây không phải lúc để ăn mừng.
Đợt tấn công của lũ quái vật vào tòa tháp đã ngừng lại, nhưng không có gì đảm bảo chúng sẽ không quay trở lại.Việc cậu cần làm ngay lập tức là thay đạn.Chỉ cần có đạn, cậu hoàn toàn có thể chống chọi được với vài con quái vật.
"Mình có thể làm đượci... Mình sẽ sống sót..."
Với tia hy vọng le lói, Simon lại ngồi bệt xuống đất.Trước tiên, phải lấy khẩu "Yatagarasu" đã bị cậu ném văng ra xa - Nhưng khi nhìn xung quanh, cậu không thấy khẩu súng bắn tỉa của mình đâu cả.
"Ể? Nó đi đâu rồi?"
Không thể nào biến mất được. Làm sao cậu có thể để lạc khẩu súng to lớn như vậy trong không gian chật hẹp này được?Nhưng sự thật là cậu không thể tìm thấy nó ở đâu cả.
"Lạ thật, nó đâu mất rồi..."
Đúng lúc đó, Simon cảm thấy có giọt nước rơi trúng mặt.Bên ngoài vẫn đang mưa như trút nước. Có một lỗ hổng trên trần nhà sao? Không, đây không phải nước.
Chỉ là một giọt nhỏ, nhưng lại có độ nhớt, giống như cơ thể của Slime. Nhưng nếu là Slime, làn da của cậu đã bị cháy xém bởi axit rồi.Cậu không cảm thấy đau, thay vào đó là một mùi hương ngọt ngào.
Rốt cuộc thì đây là cái gì? Không kịp suy nghĩ, Simon theo phản xạ nhìn lên trần nhà.
"A..."
Một mớ xúc tu nhầy nhụa đang buông thõng trên đầu cậu. Chất nhầy bóng loáng phát ra mùi hương ngọt ngào, khiến người ta mất lý trí.Nó đã lén vào từ cửa sổ và lấy đi khẩu súng của cậu. Không, thay vì nghĩ đến những điều đó, trong đầu Simon lúc này chỉ còn đọng lại một cái tên.
"... Morjula."
Loài quái vật hạng 2 nổi tiếng với bản tính dâm dật, kẻ mà bất kỳ ai cũng muốn tránh xa. Nó đang ở ngay trước mặt cậu.Và với một người yếu đuối như Simon, dù có cầm trong tay một vũ khí sắc nhọn, cậu cũng không thể nào đối phó nổi với số lượng xúc tu khổng lồ đó -
"Ư... a... không... Aaaaaaaaaaaa!"