Chương 121: Dường như là một chút tán tỉnh
Độ dài 1,407 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 01:52:08
Ulbarest.
Một trong những địa điểm du lịch lớn và nổi tiếng nhất của Vương quốc Ark, mặc dù cách trung tâm đất nước tương đối xa, nhưng đây là một địa danh đặc biệt đến mức không chỉ giới quý tộc, mà cả những thường dân cũng muốn ít nhất một lần trong đời được ghé thăm.
Một trong những lý do chính là việc nơi này nằm gần đường biên giới với những quốc gia có quan hệ ngoại giao tốt với Ark. Nói cách khác, đây là nơi tập trung của nhiều món hàng cực kì đặc biệt không thể tìm thấy trong nội địa, cùng rất nhiều người tới từ nhiều nơi khác nhau.
Du lịch phát triển mạnh thì đương nhiên là hệ thống nhà trọ cũng được xây dựng nhiều như nấm, mỗi nơi có một cách thu hút khách hàng riêng. Ngoài ra còn có những phương tiện giải trí hấp dẫn cùng những địa điểm tham quan thú vị.
Cỗ xe của chúng tôi cũng đang trên trình của mình tới nơi đó. Dù có hơi lo sẽ gặp phải quái vật trên đường đi, nhưng may là đến giờ chuyện đó chưa xảy ra với chúng tôi.
-Em đã bao giờ tới đó chưa Mikage?
-Um, có vài lần ạ, chủ yếu là đến vì công việc. Nhưng em cũng chẳng biết nhiều về đường xá, vì tuyến đường duy nhất em đi chỉ là từ trụ sở ở Kinh đô đến thẳng đây và quay lại thôi ạ.
Mikage nói trong khi phóng ánh nhìn ra khung cảnh hai bên đường
-Nhưng mà, hiện tại nơi này hình như ít người hơn so với lần cuối cùng em tới. Thường thì từ đây chúng ta đã thấy rất nhiều đoàn xe ngựa cũng hướng tới đó rồi.
-Hừm, có lẽ là do họ đã đổ về Kinh đô để đưa tiễn tổ đội Anh hùng rồi.
Kyune lên tiếng giải đáp thắc mắc của Aina kèm theo: “Nhưng mà vậy cũng tốt”
-Nhờ thế mà đường đi thật vắng vẻ, chúng ta có thể quan sát cảnh vật hai bên đường một cách thong thả.
Ba chúng tôi đều gật đầu trước nhận định đó của Kyune.
Rõ ràng là chẳng ai có thể thư giãn ở một nơi chen chúc và ồn ào.
Cả việc du lịch bằng xe ngựa cũng vậy. Có thể nói là chúng tôi đã khá may mắn khi chọn đi vào dịp này.
Từ sau khi đến Kinh đô, những rắc rối cứ liên tục tìm đến tôi ở bất kì đâu tôi đến. Đây có lẽ sẽ là quãng thời gian hiếm hoi mà tôi có thể thư giãn cùng với ba cô gái đáng yêu và ngọt ngào bên cạnh.
-Haaa....anh thực sự muốn nghỉ ngơi hoàn toàn trong chuyến đi này...
-Anh thì lúc nào chẳng muốn nghỉ ngơi.
Kyune mỉm cười trước câu thở dài của tôi, cả Aina nữa. Còn Mikage không tỏ thái độ gì rõ ràng, nó khiến một khoảng lặng kéo dài bên trong không gian của cỗ xe.
-Haaa....
Đột nhiên, Gram cũng vang lên một tiếng thở dài.
-Sao thế, Gram?
-À không, không có gì...
-Đừng ngại cứ nói đi xem nào.
-Thực sự không có gì cả. Ta cũng muốn tận hưởng sự yên bình này giống như cậu thôi. Với lại ta nói này, cậu nên để ý tới Mikage-chan một chút đó nhé.
Gram nhắc nhở tôi thông qua [Thần giao cách cảm], nó khiến ánh mắt của tôi vô thức chuyển hướng về Mikage. Cô ấy đang ngồi đó, im lặng nhìn ra cửa sổ của cỗ xe với ánh mắt cảnh giác.
Hình như cũng nhận ra ánh nhìn của tôi bằng giác quan nhạy bén của mình, Mikage rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài và lắc đầu.
-Em không sao ạ. Chỉ là hiếm khi được tới những nơi như thế này mà không phải vì công việc.
-Thế, trước đây em hay làm gì?
-Um...thì cũng như thường lệ thôi ạ, nhận nhiệm vụ và đi tìm diệt quái vật.
Mikage cúi đầu và lẩm bẩm.
-Ngoài những lúc rảnh luyện võ và hầu như em chẳng quan tâm đến thứ gì khác và cũng không để ý tới xung quanh.
Tôi cũng từng nghe cô ấy nói, lý do Mikage tới đây là để nâng cao danh tiếng với hi vọng trở thành Anh hùng.
Lần đầu hai chúng tôi gặp nhau, khuôn mặt của cô ấy vô cùng lạnh lùng và thờ ơ. Có lẽ đó cũng là bởi quyết tâm của bản thân Mikage không cho phép cô ấy để ý đến những việc khác mà chỉ tập trung để làm bản thân mạnh lên.
Nghĩ vậy, tôi vô thức mỉm cười.
-Mặt em có dính gì sao ạ?
-Không phải...chỉ là anh đang nghĩ, em giờ dễ thương hơn nhiều so với lần đầu chúng ta gặp gỡ.
Tôi chỉ nói ra những điều mình thật lòng đang nghĩ, nhưng đôi má của Mikage đột nhiên dần chuyển sang màu đỏ với một chút biểu cảm bối rối.
-E...Em vẫn như vậy mà. Chỉ tại...tại Yukina-sama rất giỏi trong việc làm phụ nữ xấu hổ.
-Ahahahaha, vậy tức là em đang cảm thấy xấu hổ đúng không?
-.....uuuu.....
Mikage chỉ cúi đầu mà không phủ nhận hay khẳng định gì. Cử chỉ đó quá dễ thương khiến tôi đưa tay kéo cô ấy vào lòng và xoa nhẹ đầu. Như thường lệ, cảm giác được mofumofu thế này đã trở thành thói quen khó bỏ của tôi.
-Chờ đã, Yukina-kun, anh không thấy chỉ làm vậy mới Mikage-chan là không công bằng sao?
Kyune, người đang ngồi ngay bên cạnh, đã ép sát vào người và thì thầm vào tai tôi bằng một giọng điệu vô cùng cuốn hút. Bộ ngực đầy đặn cũng ép chặt vào người tôi. Ah...cái cảm giác mềm mại và êm êm này cũng là một thói quen xấu nữa của tôi.
Aina, người đang ngồi chếch đối diện tôi dường như cũng không chịu nổi nữa, nhưng chỉ dám cúi đầu và kéo nhẹ tay áo của tôi.
-Un....em nữa....
Tôi đơ ra, hoàn toàn không thể chống cự trước sự dễ thương hủy diệt của Aina.
-Được rồi, các em thật là...
Mặc dù còn chưa tới nhà trọ, nhưng ba chúng tôi vẫn tán tỉnh nhau trong xe ngựa(tất nhiên là có giữ chừng mực cho mình)
======???’s POV=====
-Hm? Mới nãy là .....?
Đột nhiên, một người đàn ông đang đi bộ trên đường dừng bước.
-Eh? Vụ gì thế đại ca? Đột nhiên anh dừng lại như vậy...
-Ta cảm thấy như mình vừa thấy một gương mặt rất quen thuộc....không...không thể nào...Có lẽ chỉ là người giống người và cách ăn mặc giống nhau thôi. Đời nào một cô gái như cô ấy lại quấn quýt với một tên đàn ông như vậy? Thế thì thế giới này sẽ chổng ngược lên trời mất.
Người đàn ông, kẻ được gọi là Đại ca, tự cười bản thân mình sau sự nghi ngờ hồi nãy, như thể những gì hắn nhìn thấy chỉ là trò đùa và lắc đầu liên tục để xua nó khỏi đầu.
Sau đó, hắn quay lại với đám đàn em.
-Mà, đã tới đây rồi, đừng có làm lớn chuyện quá. Chúng bay có muốn bị quân lính tuần tra gô cổ không hả?
Đám đàn em hoàn toàn câm lặng trước lời nhắc nhở đó.
Một tên rụt rè giơ tay.
-Ano...Đại ca, thế tụi em có thể đi uống không?
-Haiz...tụi bay lúc nào cũng vậy. Được rồi, uống bao nhiêu thì tùy, nhưng tao sẽ không trả tiền đâu đấy, tự bỏ tiền túi ra mà thanh toán.
Một tiếng đồng thanh “””Rõ””” đáp lại mệnh lệnh đó của hắn.
-Cơ mà, Đại ca, mới nãy là sao vậy?
-Ờ, cũng chẳng có gì, ta có lẽ nhìn nhầm một người quen trên toa xe ngựa ban nãy. Ta nghĩ là mình đã nhìn thấy Chớp bạc trên đó, nhưng cô ấy giống như một onee-chan xinh đẹp và gợi tình hơn là hình ảnh thường ngày.
Nói rồi hắn đưa tay mân mê bộ râu trên cằm và mỉm cười.
-Có lẽ Đại ca mệt quá nên nhìn nhầm thôi. Với lại anh chính là người gây ra chuyện ồn ào nhất chứ đâu phải tụi em.
-Ta tự hỏi không biết được một bé Thú nhân xinh đẹp như vậy tiếp rượu thì sẽ ra sao nhỉ?
-Rồi, lại không thèm nghe ai nói nữa.
Cả bọn đều nhún vai và lắc đầu khi tên Đại ca rơi vào thế giới ảo tưởng riêng của mình.