Mai Kitsune Waifu
Ram de Night/黑夜de白羊
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

CHƯƠNG 10: Anh tên Lôi Phong

Độ dài 1,209 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 09:15:26

CHƯƠNG 10: Anh tên Lôi Phong [note12626]

Sự thực là Lưu Dịch bị sợ độ cao!

Từ khi còn nhỏ, chỉ cần cậu nhìn xuống từ trên cao thôi, là cậu đã cảm thấy chóng mặt rồi.

Lần này cũng giống vậy.

Khi nãy cậu đã rất can đảm khi leo lên cây, nhưng khi xuống, chỉ nhìn một cái thôi. Cậu đã thấy như mọi thứ trước mặt mình biến thành màu đen và chóng mặt đến nỗi buồn nôn.

Đáng, đáng sợ quá…

Đúng như cổ nhân nói: lên thì dễ xuống mới khó…

Câu này cũng đúng khi nói đến leo cây…

Lưu Dịch cảm thấy như cậu không thể làm gì được nữa.

"Oi oi oi, đừng làm bổn cô nương đây mắc cười nữa! Cậu là một người sẽ tu hành đó, làm thế nào mà cậu vẫn còn bị sợ độ cao cơ chứ… oi oi, cậu đang làm gì đó! Sao cậu là thả tay ra! Nhanh bám chặt vào đi chứ! Lưu Dịch!"

Trôi nổi bên cạnh Lưu Dịch, Lâm Đồng, người mà chỉ có Lưu Dịch mới thấy được, bắt đầu kêu lên.

Lưu Dịch cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, tay cậu mềm đi và cậu bắt đầu rơi xuống từ độ cao gần 5m.

Ngay cả khi là đang rơi xuống, cánh tay cậu vẫn nắm chặt sợi dây của quả bóng bay.

Vào lúc đó, Lưu Dịch đột nhiên thấy thời gian trôi chậm lại.

Tâm trí cậu bắt đầu nghĩ về rất nhiều thứ.

Từ khi còn nhỏ, cậu đã không thích làm bài tập về nhà và bố mẹ cậu thường xuyên phải đi gặp giáo viên, kết quả là cậu bị ăn roi khi về nhà.

Cũng như là lần đầu tiên Mã Nghệ Tuyền chuyển đến làm hàng xóm nhà cậu, hình dáng cô mặc một chiếc váy vàng dễ thương khi đi lướt qua mắt cậu.

Nghe nói rằng khi một người sắp chết, họ sẽ nhìn thấy những sự kiện đã xảy ra trong đời mình.

Mình thực sự sẽ chết sao?

Chết tiệt! Mình không muốn đâu!

Mình vẫn còn trinh, nếu mình mà chết như này thì thật là đáng tiếc mà!

Con vái lạy bốn phương tám hướng, cầu cho vị thần tiên nào xuất hiện và bảo vệ cho con, Lưu Dịch này!

Chỉ cần con có thể sống thôi, con chắc chắn sẽ thắp thêm nhanh khói và tôn thờ ngài!

Nhưng dường như không có vị thần hay đức phật nào sẵn lòng đáp lại lời cầu khấn của một người chỉ khi khó khăn mới cầu nguyện đến họ.

Nhưng có một cô hồ yêu dễ thương không bằng lòng để Lưu Dịch chết.

"Đồ ngốc! Tên khờ này! Cậu vẫn phải cần đến bổn cô nương đây cứu cậu! Ôi ôi ôi, chỗ pháp lực đáng thương của ta…"

Cô hồ yêu khóc trong đau đớn khi cô chạy quanh cơ thể đang rơi của Lưu Dịch và lập tức quay tròn.

Ngay tức khắc, một anh sáng trắng không thể được nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện trên lưng Lưu Dịch.

Cơ thể cậu đập mạnh xuống đất, cùng lúc đó, cô bé loli thét lên vì sốc.

"Ca ca, ca ca! Anh có sao không? Đừng làm tiểu Dĩnh sợ mà!"

Cô bé loli bắt đầu khóc vì sợ.

Mình đã nhảy từ độ cao như vậy xuống. Làm thế nào mà mình vẫn còn bình an vô sự được thế này!

Lưu Dịch nghiến răng. Mặc dù cú rơi vừa nãy vẫn còn khá đau, nhưng không hề có vết thương nghiêm trọng gì hết.

Hình như đã có thứ gì đó đỡ mình lại giúp mình tránh bị té chết!

Lưu Dịch xoa xoa cái mông của mình và đứng lên dưới cái nhìn sửng sốt của bé loli rồi đưa cho em ấy quả bóng bay.

"Ca ca không sao hết. Oh, bóng bay của em đây. Lần này em nhớ giữ chặt nó đấy nhé."

"Vâng…"

Bé loli ngưỡng mộ nhìn Lưu Dịch.

"Ca ca chắc chắn là một siêu nhân rồi. Anh vẫn không sao sau khi nhảy từ độ cao như vậy…"

"Không sao. Không sao. Đó là vì ca ca đã học được Thiết đôn công mà (TN: Đôn có nghĩa là mông đấy J)."

Lưu Dịch nghĩ, gần như chắc chắn là tiểu hồ ly Lâm Đồng đó đã cứu cậu.

Nhưng tại sao cô ấy lại không nói gì nhỉ?

Cô ấy đang giận mình sao?

“Cảm ơn ca ca! Ca ca thật là mạnh mẽ, anh có muốn em giới thiệu chị gái em cho anh không?!”

Đôi mắt của bé loli lấp lánh khi cô bé nhìn vào Lưu Dịch trong kỳ vọng.

“Nếu anh trở thành anh rể của Tiểu Dĩnh, thì chắc chắn anh sẽ bảo vệ được cho Tiểu Dĩnh!”

“Errr… anh nghĩ tốt hơn là quên chuyện đó đi… ca ca sắp muộn học rồi! Giờ anh đi trước đây! Em ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ đến đón nhé!”

Lưu Dịch đột nhiên nhớ lại lớp học của cậu, tim cậu run lên vì sợ.

Mình thực sự sắp xong rồi.

Người xưa có câu đại họa không chết ắt có hậu phúc, nhưng sao mà mình vẫn gặp phải đen đủi vậy trời…

Mình đang bị ám quẻ sao?

Không thể nào… người trú trong cánh tay phải của mình là một tiểu hồ tiên mà!

Dù cho tính khí của cô ấy có hơi thất thường, nhưng hắn cô ấy vẫn là một hồ tiên tốt mà đúng không…

Nếu không thì cô ấy sẽ không cứu mình những hai lần đâu.

“Được rồi… vậy ca ca, tên của anh là gì vậy?”

“Anh là Lôi Phong.”

Lưu Dịch ưỡn ngực tự hào nói.

“Ehh… ca ca đừng đùa nữa…”

“Tiểu Dĩnh!”

Vào lúc đó, ở bên kia của công viên, một người phụ nữ lên tiếng.

“Ah! Mama đang gọi em. em đến chỗ Mama đây!”

Bé loli vẫy tay chào tạm biệt Lưu Dịch, “Ca ca, anh phải nhớ tên của em đấy. Em tên là Lưu Dĩnh!”

Cô bé chạy đi.

Bé loli quả thực rất dễ thương mà.

Không biết là chị gái của cô bé trong như thế nào đây… có lẽ, cô ấy cũng rất đẹp…

Chắc là quen biết cô ấy sẽ không quá tệ đâu…

Khụ khụ. Mình suy nghĩ quá nhiều rồi, tốt hơn là nhanh đến trường thôi!

Lưu Dịch liến quay lại và chuẩn bị chạy lại, nhưng lần này, cậu nhận ra là dù cho cậu có cố thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn không thể cảm nhận lại được cảm giác máu sôi sùng sục khi trước nữa.

Có chuyện gì vậy? Cô Lâm Đồng đó không còn muốn cho mình mượn tiên lực của cô ấy nữa sao?

Lưu Dịch lập tức hỏi, “Cô hồ tiên xinh đẹp ơi? Hồ tiên tỷ tỷ? Có chuyện gì vậy? Cô đang rất giận tôi sao?”

Nhưng dường như Lâm Đồng đã hoàn toàn biến mất, giọng nói cuốn hút và quyến rũ của cô ấy không còn nữa.

“Được rồi…có vẻ như cô ấy thật sự không muốn làm phiền mình nữa…”

Lưu Dịch lắc đầu và chậm rãi đi bộ đến trường, vì mình đã đi muộn rồi thì có thêm chút cũng chẳng sao cả. Giờ không còn phải vội nữa.

Vào lúc đó, ở cánh tay phải của cậu, một giọng nữa yếu ớt đến nỗi gần như không thể nghe thấy được, “Tên… ngốc… này…”

Bình luận (0)Facebook