Chương 21 Tôi muốn em ấy biết vị trí của mình
Độ dài 1,342 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 23:14:08
"Mấy người thì hiểu cái gì chứ..."
Giọng nói yếu ớt của Maryjun run rẩy, như thể cô sắp khóc. Nó hoàn toàn khác với thái độ sôi nổi của cô ấy sáng nay. Ngay cả khi Maryjun hành động cứng rắn, cô cũng không thể che giấu nỗi sợ hãi và nhục nhã của mình.
Mặc dù vậy, cô ấy trông vẫn trang nghiêm khi tập trung can đảm để đối đầu với người bắt nạt mình.
Một trái tim không lay chuyển ngay cả khi cô phải đối mặt với nhiều kẻ thù, và luôn mong chờ bất chấp mọi nỗi đau, nhắc nhở Violette về các nữ anh hùng trong tiểu thuyết.
"Mấy người mới là người cần phải xấu hổ khi xúm nhóm lại bắt nạt tôi như vậy!"
"Mày nói gì cơ? Mày biết vị trí của mày ở đâu không?"
"Điều đó không liên quan! Đánh giá một người bằng nơi sinh ra và địa vị xã hội? Không phải là quá hẹp hòi hay sao?"
Theo dõi một trận chiến đang trên đà leo thang căng thẳng, Violette phải vận hết đám chất xám cô có trong đầu.
Đây là trận chiến tệ nhất Violette gặp phải kể từ khi sống lại.
Violette cảm thấy nhẹ nhõm vì những người kia dường như không giống những người sùng bái mù quáng của cô ấy đang lan tràn ngọn cờ cách mạng vì 'lợi ích của Violette'.
Mặc dù vậy, điều khiến Violette lo ngại không phải là về vấn đề đó nữa mà là về Maryjun, người đang cố gắng chống trả.
Maryjun bị ngược đãi, lên án và vu khống một cách bất công. Không sai khi mà đáp trả lại người đang cố gắng làm tổn thương mình. Nhưng phải có ít nhất hai người mới tạo ra được một cuộc cãi vã, vì thế căng thẳng đang tiếp diễn không thể đổ lỗi hết cho phía bên kia.
Maryjun, người mới chỉ thêm từ Vahan vào tên mình gần đâu, vẫn sở hữu ý thức chung của một người dân thường. Sự thẳng thắn khi cô ấy nói rằng mọi thứ không liên quan gì đến địa vị xã hội của cô ấy cho thấy như vậy.
Đúng là định kiến và phân biệt đối xử là sai lầm. Người ta vốn không thể tự thay đổi nơi mình sinh ra, vì vậy việc chế giễu xuất thân của ai đó thực sự rất khó coi.
Tuy nhiên, đánh giá con người từ khi sinh ra và địa vị xã hội là một kỹ năng mà giới quý tộc phải có. Đó không phải là điều cô ấy có thể giải quyết chỉ bằng cách nói rằng nó không liên quan gì đến cô ấy.
"Tất cả mấy người đều sai!!"
Maryjun mạnh dạn khẳng định rằng cô ấy đã đúng. Nếu cô chỉ là một học sinh trung học bình thường không mang tên của gia đình Vahan, cô sẽ trở thành nữ anh hùng của công lý. Nhưng bây giờ, cô gái tốt bụng kiên định đứng vững bởi niềm tin của chính mình cần phải chấm dứt suy nghĩ ngây thơ đó đi.
Bởi vì cô không còn là một cô gái thường dân nữa.
"Cô làm gì ở đây!?"
"Onee-sama!!!!!"
Violette đã tiếp cận họ trước khi Maryjun có thể tuyên bố thêm về sự công bình của mình.
Có năm người vây quanh Maryjun. Tình huống khá giống với những gì đã xảy ra trước đó, nhưng Violette cảm thấy nhẹ nhõm vì cô không nhận ra ai trong số họ.
Mặc dù vậy, khoảnh khắc họ nhìn thấy Violette, khuôn mặt của họ đã thay đổi. Có vẻ như họ đại khái nhận ra rằng hành vi của mình đã quá lố.
"Violette-sama... Đó không như..."
"Mấy bạn có bất mãn gì về dòng dõi nhà Vahan sao?"
"ah.."
Violette mở rộng hai cánh tay ra phía trước rồi đặt ngón tay lên má cô.[note25192] Violette biết rằng diễn xuất của cô có phần không tự nhiên, nhưng cô cũng biết rằng cử chỉ này sẽ ảnh hưởng đến họ nhiều hơn.
Thay vì những cử chỉ đầy ắp cảm xúc, hành động như một con rối lạnh lùng có tác động lớn hơn đối với người khác. Đặc biệt nếu người đó đẹp. Violette không cần phải mỉm cười hay tức giận. Cô chỉ cần đặt câu hỏi với thái độ thờ ơ, và điều đó thôi đã đủ đe dọa người khác.
"Có vẻ có nhiều lời đồn khác nhau về hoàn cảnh gia đình chúng tôi, nhưng các bạn không cần phải lo lắng về chuyện đó."
Violette từ từ tiếp cận họ, đảm bảo rằng cô ấy che khuất Maryjun. Với dáng người cao lớn của Violette, cô buộc tầm nhìn của những cô gái trẻ quý tộc phải rời xa cô bé.
“Em ấy, Maryjun Vahan, thừa hưởng dòng máu của gia đình Công tước Vahan. Tôi có thể đảm bảo cho các bạn về xuất thân và địa vị xã hội của em ấy.”
Violette hợp pháp hóa sự tồn tại của Maryjun một cách chậm rãi và ổn định, đảm bảo rằng các cô gái trẻ quý tộc hoàn toàn hiểu những gì cô ấy muốn nói. Thật dễ dàng để bảo họ đừng can thiệp vào hoàn cảnh gia đình của người khác, nhưng nếu có thể, cô ấy không muốn bất kỳ điều rắc rối nào khác xảy ra một lần nữa trong tương lai.
Mặc dù lấy một người vợ thứ hai là chuyện bình thường, nhưng điều đó không được hoan nghênh trong trường hợp của gia đình Vahan. Một trong những lý do của nó là việc đó ảnh hưởng đến Violette, mà bản thân cô lại là người có tầm ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác theo cả cách tích cực và tiêu cực, cộng thêm việc sự thờ ơ và lạc quan thái quá của cha cô.
Dù là gì đi nữa, Violette không thích bị bỏ lại trong bóng tối, cho dù đó là từ cha cô hay từ một người hoàn toàn xa lạ. Đó là tất cả mối quan tâm không cần thiết.
“Nhưng Violette-sama. Con bé là…”
“Mấy người không nghe tôi nói gì sao?”
“….Chúng tôi xin lỗi…!”
Một trong những cô gái bước tới và mạnh dạn cố gắng thuyết phục Violette. Tuy nhiên, Violette đã không cho cô ấy bất cứ lúc nào để bắt đầu bài phát biểu của mình. Violette nghiêng đầu như thể nói với cô gái trẻ rằng cô sẽ không tha thứ cho họ nếu họ dám ý kiến ý cò thêm nữa. Khuôn mặt cô gái tái nhợt và cô cúi đầu thật sâu.
Violette không có ý đe dọa cô nhiều như vậy, nhưng cần phải giết gà dọa khỉ. Để đảm bảo chuyện này không xảy ra thêm lần nào nữa.
“Vậy có phiền không khi chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện ở đây?”
“Vâng...”
Khi những quý tộc trẻ tuổi rời đi, mỗi người trong số họ đều đứng không vững như thể mất đi sức mạnh. Sau khi người cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của cô, Violette quay lại về phía Maryjun.
“Onee-sama. Cảm ơn chị!!!”
Maryjun hăng hái tiếp cận Violette, giống như cô ấy sẽ ôm lấy Violette bất cứ lúc nào. Khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc, như thể cô biết ơn Chúa vì đã nghe lời cầu nguyện của cô.
Trong suy nghĩ của Violette, đây là kiểu người sẽ khiến người khác muốn bảo vệ và che chở. Trái ngược với dáng vẻ hơi run rẩy của mình trước đó, Maryjun hết lòng bày tỏ niềm hạnh phúc. Maryjun là một cô gái phù hợp với định nghĩa chính xác của từ 'đáng yêu'.
Thành thật mà nói, đôi mắt của Maryjun cho thấy rõ rằng cô tin Violette đã giúp đỡ và bảo vệ cô, và điều đó khiến Violette càng cảm thấy tội lỗi hơn với những gì cô sắp nói với cô. Nhưng nếu cô bỏ qua vấn đề này, Maryjun chắc chắn sẽ hành động ngu ngốc như vậy một lần nữa.
“Maryjun!”
“Dạ? Onee-sama?”
“Chị cũng định hỏi em câu này.”
“??”
“Em nghĩ em đang cái làm cái quái gì vậy?”